Chu Hãn Văn cau mày: Có phải phụ hoàng nhường nhịn Dư đại nhân quá rồi không? Nói người không có ý gì với Dư đại nhân quỷ mới tin. Không được, mai phải lén nhắc nhở mẫu hậu mới được. Phụ hoàng rất tôn trọng mẫu hậu, người nhất định sẽ nghe lời mẫu hậu nói. Nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước!
Thế là, ngày lên triều hôm sau, vì năm ngoái Dư Tiểu Thảo có công trong án hạ độc của trại nuôi ngựa, lại còn trồng lúa nước thành công nên được thăng chức thành “Trì túc nội sử” tứ phẩm, quản lý tất cả công việc trong căn cứ gây giống, tiếp tục cải thiện giống lúa nước, lúa mì cho sản lượng cao.
Nói ra thì Tiểu Thảo là vợ tương lai của Đại tướng quân Chinh Tây Dương Quận vương, nên được đặc cách cho theo ra ngoài Kinh thành đón đại quân trở về. Hoàng thượng muốn để nàng thấy chồng mình đầu tiên, nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ đến, em họ hắn ta đã lén chạy vào Kinh thành từ sớm, nấn ná ở Dư phủ đến nửa đêm mới rời đi.
Nhưng mà đứng cạch loan giá của Hoàng thượng, được mọi người nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, lúc Dư Tiểu Thảo thấy đại quân đông nghìn nghịt từ xa nàng cảm thấy vừa kích động vừa kiêu ngạo. Đàn ông có tiền đồ, đàn bà cũng được hưởng ké vinh dự.
Các quan viên có mặt ngày hôm nay, nhìn Dương Quận vương anh dũng oai vệ, chiến thắng trở về, cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Dương Quận vương vốn là tên cậy mạnh ra tay tàn nhẫn, bạo ngược cáu kỉnh, danh tiếng chẳng tốt hơn mấy tên ăn chơi trác táng là bao. Không ngờ rằng từ năm hắn mười lăm tuổi, sau khi phụng mệnh trở về từ Tây Dương thì cứ như biến thành người khác vậy, tính cách càng ngày càng ôn hòa bình tĩnh, tài năng cũng bộc lộ rõ ràng hơn.
Hắn không chỉ mang về giống ngô cho sản lượng cao mà còn may mắn phát hiện ra “Trì túc nội sử” Dư đại nhân làm ruộng rất giỏi. Cây trồng sản lượng cao càng ngày càng phổ biến, mang phúc đến cho những người dân vốn ăn không no bụng vì chịu khổ trong chiến tranh. Dân giàu nước mạnh, cuộc sống của người dân ngày một tốt lên, quốc lực cũng càng ngày càng mạnh.
Dương Quận vương không chỉ có thể mang đến phúc cho người dân mà còn biết dụng binh đánh giặc! Từ sau khi hắn tiếp quản đại doanh Tây Sơn, chưa đến hai năm, chỉ một binh lính bình thường trong đó cũng đủ sức một địch ba. Nhất là binh tướng của Hỏa khí doanh, võ công không hề thấp binh tướng đại doanh Tây Sơn, hơn nữa người ta đều là súng thần, trăm phát trúng cả trăm chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn không những có thể huấn luyện binh lính mà còn dùng binh như thần. Diệt phản loạn ở Đông Bắc chỉ để hắn luyện tập mà thôi. Lần dẹp loạn ở Tây Bắc này mới bộc lộ rõ tài dùng binh xuất sắc của hắn, ngay cả cha con Triệu tướng quân tiền triều cũng rất khâm phục vị Quận vương trẻ tuổi này.
Nói ra thì mạng sống của cha con Triệu gia còn do hắn cứu nữa. Đương nhiên là chuyện này không thể thiếu công của người vợ hiền của hắn- Kim An Quận chúa. Ai bảo hắn có một người vợ tinh thông dược lý, lại còn có thể chế thuốc chứ!
Nghe nói mạng của Tô giám quân võ công cao cường cũng là hắn cứu! Tô tổng quản là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, nhưng y lại là người khó gần, hơn nữa còn gian trá xảo quyệt. Ai mà được y coi trọng, được y nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, tương lai nhất định một bước lên mây. Nhưng mà chiến công lần này của Dương Quận vương dù không có ai nói giúp thì tiền đồ của hắn cũng đã rất rộng mở rôi!Đáng tiếc là Dương Quận vương tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng đã sớm đính hôn với người khác. Từ mấy năm trước, mấy quan viên được Tĩnh vương phi ngỏ ý muốn kết thân, bây giờ đều hối hận tím ruột. Nếu không phải ban đầu bọn họ chê tiếng xấu của Dương Quận vương, thì trở thành cha vợ của hắn, ở trong triều cũng có chỗ dựa hơn, con đường làm quan có thể tiến xa hơn nữa. Đáng tiếc...
Nhưng mà cũng có người tính toán đưa con thứ hoặc con cả trong nhà đến làm vợ lẽ của Dương Quận vương. Đàn ông mà, đặc biệt là đàn ông có năng lực, ai mà không tam thê tứ thiếp, thê thiếp thành đoàn. Tương lai Dương Quận vương nhất định sẽ được phong vương, là một vương gia, có vài vợ bé không phải rất bình thường sao? Hoàng thúc của hắn – Táp vương, ngoài hai trắc phi ra, số lượng vợ bé trong phủ bản thân hắn ta còn chẳng nhớ rõ nữa là, không phải sao.Đương nhiên cũng có người cảm thấy, không phải Kim An Quận chúa còn chưa gả sang sao? Dù là thân phận hay hoàn cảnh gia đình hai bên đều không cân xứng. Kim An Quận chúa đúng là có năng lực thật, một cô nương dựa vào thực lực bản thân được làm tận quan tứ phẩm, đúng là đáng nể.
Nhưng mà, đa số đàn ông đều thích loại hình dịu dàng ngoan ngoãn, việc gì cũng nghĩ cho chồng đầu tiên. Kim An Quận chúa này... tính cách chẳng dịu dàng đến đâu được... Có lẽ, vị trí chính thê của Dương Quận vương, không phải không thể tính toán!
Chu Tuấn Dương không biết hậu viện, thậm chí cả hôn sự của mình đều được rất nhiều người suy tính, lúc này hắn đã thấy tiểu nha đầu chải tóc gọn gàng buộc đuôi ngựa thật ngầu, mặc quan phục cỡ nhỏ nhất đứng cạnh loan giá của Hoàng thượng. Hôm trước hắn chỉ lo nhớ mong nàng, không để ý một năm này nàng đã thay đổi rất nhiều.
Vẫn là vóc người gầy nhỏ quen thuộc nhưng đã cao hơn rất nhiều, đã đến cằm hắn rồi. Ngũ quan cũng sâu sắc hơn, đôi mắt to tròn tràn ngập linh khí, đuôi mắt cũng dài hơn, trong tinh nghịch lóe lên vài phần gian xảo. Quan phục to rộng cũng không che được dáng người thon thả... Ừm, tiểu nha đầu quả hắn đã trưởng thành thật rồi, hơn nữa càng ngày càng xinh đẹp!
Tầm mắt của Tiểu Thảo cứ như bị nam châm hấp dẫn, nhìn hắn chằm chằm không dứt ra được. Chu Tuấn Dương mặc khôi giáp của tướng quân đúng là đẹp trai không tả được! Rất uy vũ, rất có khí chất! Vóc người cường tráng và khuôn mặt yêu nghiệt hòa hợp với nhau, không hề tạo cảm giác mâu thuẫn. Dư Tiểu Thảo chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé không kiềm chế được đập nhanh hơn. Nàng vươn tay che lại vị trí trái tim, chỉ sợ nó kích động quá nhảy ra ngoài...
Hoàng thượng cảm thấy cạn lời, xem ra dẫn nàng đến đây là một quyết định sai lầm. Trong mắt hai người này ngoài đối phương ra thì không còn ai khác. Chắc chắn mấy lời khen thưởng hắn ta vừa nói hai người này chẳng nghe lọt chữ nào, uổng công hắn ta diễn thuyết hùng hồn như vậy!
Trước mặt bao người, đôi vợ chồng trẻ này chẳng ngại ngùng gì liếc mắt đưa tình nhìn nhau rất lâu. Binh lính của Chu Tuấn Dương đều là đám sành đời, bọn họ cười trộm, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, nếu không phải đang đứng trước mặt Hoàng thượng thì bọn họ đã sớm hô hào rồi.
Cuối cùng Dư Tiểu Thảo đã phát hiện ra mình đã trở thành tiêu điểm của rất nhiều người, nàng không hề xấu hổ mà chỉ bình tĩnh dời mắt sang nơi khác, mỉm cười nhẹ. Điều này khiến đám thuộc hạ của Chu Tuấn Dương càng thêm coi trọng chủ mẫu tương lai. Đúng là người phụ nữ thủ lĩnh nhìn trúng, nhìn phong thái phóng khoáng này đi.
Bảo sao nàng là phụ nữ mà có thể làm quan, còn biết làm ăn buôn bán... còn nhỏ tuổi đã làm quan... Ồ? Nàng đang mặc quan phục của quan tứ phẩm. Trời ạ! Hai năm trước nàng còn mặc quan phục của quan lục phẩm nhỏ bé, nay đã thành quan to tứ nhẩm rồi!
Cũng may thủ lĩnh rất xuất sắc, công lao lần này đủ để hắn thăng quan tiến chức. Nếu không chẳng phải sẽ bị vợ mình vượt mặt sao? Kim An Quận chúa này không phải ai cũng dám cưới nàng, tính ra thì rất ít người có thể vượt trội hơn nàng!
Tầm mắt của Dư Tiểu Thảo lướt qua đội ngũ, dừng lại trên hai bóng người quen thuộc. Cha con Triệu lão tướng quân cũng nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng cạnh loan giá của Hoàng thượng, dần dần hợp lại với bóng người tiểu nha đầu gầy ốm lại kiên cường trong làng chài năm xưa.
Không ngờ rằng nha đầu Tiểu Thảo ốm yếu nhiều bệnh lại là người có tiền đồ nhất Dư gia! Tuy ở biên cương xa côi nhưng hai người vẫn nghe nói đến danh tiếng làm ruộng giỏi, cải tiến được hạt giống cây trồng cho sản lượng cao, mang lại cuộc sống ấm no cho người dân của nàng.
Hơn nữa, Triệu phu nhân sống ở Kinh thành, trong thư cũng viết rất nhiều về nàng. Bà ấy nói nàng rất có tình nghĩa, sợ bà ấy ở Kinh thành một mình rất cô đơn nên thỉnh thoảng cũng đến phủ nói chuyện bầu bạn với bà ấy. Còn có, bánh ngọt nàng làm ăn rất ngon, mỗi khi làm đều không quên gửi đến phủ một ít. Căn bệnh còn sót lại trong người Triệu phu nhân sau khi sinh cũng dần dần khỏi hẳn sau khi uống dược thiện mà nàng điều dưỡng, mấy năm nay không thấy tái phát.
Trong thư Triệu phu nhân than thở, nếu không phải Dương Quận vương ra tay quá nhanh bà ấy nhất định sẽ đoạt lại đứa con dâu này. Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng muộn rồi, ai bảo con bà ấy không biết tính trước như Dương Quận vương, hẹn ước với nàng từ sớm, chờ sau khi nàng lớn thì lấy về nhà chứ?
Cách tám năm, cha con Triệu gia lại nhìn thấy tiểu nha đầu mỉm cười ngọt ngào gọi “Triệu gia gia”, “Triệu bá bá”. Không ngờ rằng nàng đã dựa vào thực lực của mình làm quan tứ phẩm. Theo lý mà nói quan viên cấp đó không có vinh dự được đón tiếp đại quân. Nhưng tiểu cô nương có thể đứng cạnh Hoàng thượng như vậy nhất định đã được hắn ta đồng ý. Vinh sủng này cả triều đình không tìm được người thứ hai đâu nhỉ?
Nhưng mà hình như tính cách nha đầu này chẳng thay đổi gì, vẫn đơn thuần thẳng thắn như vậy. Thấy cha con bọn họ đang nhìn mình, nàng mỉm cười thật tươi, tay phải vươn quá đỉnh đầu vẫy chào hai người bọn họ khiến đám quan viên bên cạnh đều cạn lời nhìn nàng. Ngay cả Hoàng thượng cũng nghiêng đầu cười cười trừng mắt nhìn nàng. Nàng xấu hổ bỏ tay xuống, sờ mũi, động tác giống y như lúc còn nhỏ.
Nhớ năm đó tiểu nha đầu gầy ốm đi theo con (cháu) họ, quấn lấy nó đòi nó dạy nàng bắt thú, nay đã trở thành người khiến Dư gia có thể nở mày nở mặt!
Lần này Dương Quận vương thống lĩnh đại quân chinh chiến Tây Bắc ngăn cơn sóng dữ, bình định các bộ tộc ở Tây Bắc, đuổi đám dị tộc dã tâm to lớn tới tận nơi lạnh lẽo ở phía Bắc khiến bọn chúng không đủ sức đánh thêm một trận với Đại Minh. Chưa đến hai năm đã có thể lập được chiến công to lớn như vậy, tương lại nhất định là định hải thần châm của Đại Minh! Tề đại phi ngẫu*, tiểu cô nương đính hôn với hắn không biết là phúc hay họa nữa!(*) Tề đại phi ngẫu: thân phận thấp kém không dám trèo caoTin tức Chinh Tây Đại tướng quân chiến thắng trở về được Hoàng thượng đích thân ra ngoài thành nghênh đón đã sớm truyền khắp trong ngoài Kinh thành. Người dân đều rất hồi hộp, chiếm một vị trí có lợi để có thể ngắm nhìn phong thái của đội quân bảo vệ thái bình cho quốc gia. Đại quân đóng quân cách ngoài thành năm dặm, Dương Quận vương dẫn theo mấy trăm thân tín và các tướng lĩnh có công vào trong thành.
Dọc hai bên đường phố trong Kinh thành và chỗ ngồi trong các cửa hàng ven đường đều chen chúc đầy người. Tướng sĩ vừa từ chiến trường trở về, trải qua khảo nghiệm của máu tanh và chiến hỏa đều mang theo cảm giác dũng mãnh mà trang nghiêm. Loan giá của Hoàng thượng và khí thế của các tướng lĩnh cưỡi ngựa khiến người dân sợ hãi không nói nên lời, cả đường phố yên tĩnh như chỗ không người.
Danh Sách Chương: