Vì trả thù, tôi leo lên giường của Bùi Minh. Chồng trước dây dưa không ngớt, bố chồng lòng dạ khó lường, mẹ kế của Bùi Minh xem tôi như cái đinh trong mắt, cô chú càng xốn mắt tôi hơn… Tôi ra đi với vết thương đầy người, năm năm sau khi trở về, tôi gặp lại ánh sáng. Bên cạnh còn có một đứa bé đáng yêu. Hắn lạnh lùng ép hỏi: “Lâm Đông Mỹ, đứa bé là của ai?” Tôi trêu chọc cười: “Hỏi thật hay, tôi cũng muốn biết.” Cái đêm năm năm trước là ác mộng suốt cả cuộc đời tôi...