Sau khi Bùi Minh uống thuốc xong nhịp thở dần hoãn lại, vết đỏ trên cổ cũng biến mất.
Bùi Minh cau mày, tuy đầu anh vẫn toát mồ hôi nhưng thoạt nhìn đã thả lỏng hơn vừa rồi không ít.
“Anh sao vậy? Nhìn cũng không giống bị người ta hạ độc. Lẽ nào là dị ứng?”
Bùi Minh liếc tôi một cái, không nói gì.
“Sao lại dị ứng nghiêm trọng như vậy? Anh ăn phải thứ gì à?” Tôi hơi tò mò.
Tình hình vừa nãy nếu không có tôi kịp thời đưa thuốc cho Bùi Minh uống thì anh có thể đã chết vì ngạt thở.
Bùi Minh đi rót chén nước từ từ uống một ngụm rồi mới nói: “Anh nhớ đã từng nói với em là anh mắc chướng ngại tiếp xúc với phụ nữ.”
Giọng anh hơi khàn khàn, chắc là vừa rồi lúc bị dị ứng cổ họng bị sưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
“Anh đã từng nói.”
Chẳng là là tôi không tin lắm mà thôi, vì cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy Bùi Minh có phản ứng gì cả. Vả lại thứ bệnh kì quặc này tôi cũng là lần đầu nghe nói tới.
“Vậy sao anh lại đột nhiên bị dị ứng? Chẳng lẽ...” Tôi không nói tiếp nữa.
Bùi Minh liếc tôi một cái, đặt chén nước lên bàn.
“Vừa rồi Lục Mạnh Chu đụng phải, anh dị ứng hơi nghiêm trọng.”
Thế mà bảo là hơi nghiêm trọng à? Phải là vô cùng nghiêm trọng mới đúng. Tôi cực kỳ nghi ngờ, nếu không phải tôi kịp thời cho Bùi Minh uống thuốc thì chỉ sợ lúc này anh đã bị đưa đến bệnh viện rồi.
Lòng tôi đột nhiên dao động.
Lục Mạnh Chu đụng Bùi Minh một cái mà anh đã có phản ứng lớn như vậy. Đây chẳng phải có nghĩa là Lục Mạnh Chu và Bùi Minh căn bản không hề làm chuyện ấy?
Tôi tự giễu, cho dù hai người kia phát triển tới mức nào thì có liên quan gì tới tôi chứ?
“Nếu tổng giám đốc Bùi đã không sao thì tôi không tiếp tục quấy rầy nữa.”
Tôi đang muốn bỏ đi thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa.
Tôi bất giác nhíu mày, vô thức nhìn về phía Bùi Minh.
Bùi Minh duỗi tay ra kéo tôi cùng trốn vào phòng tắm.
Đúng lúc chúng tôi trốn vào thì cửa mở.
Tôi nghe thấy giọng của Lục Mạnh Chu.
“Anh làm gì vậy? Sao lại đến chỗ này tìm tôi? Tôi không phải đã nói chúng ta chia tay sao?” Lh làọng của Lục Mạnh Chu.
“Mạnh Chu, anh yêu em, anh không muốn chia tay với em.”
Nghe đến đó tôi giật mình kinh hãi, giọng nói này không phải là của người đàn ông ôm Lục Mạnh Chu đó sao?
Lúc đó tôi còn tưởng là Bùi Minh cố ý mời người đến để làm Lục Mạnh Chu lúng túng, nhưng không ngờ gã đàn ông này còn thông đồng với Lục Mạnh Chu.
Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn Bùi Minh, lại phát hiện khoảng cách của chúng tôi lúc này thực sự quá gần.
Bùi Minh đang ôm tôi vào lòng, đầu tôi đặt trên ngực Bùi Minh.
Anh đang cúi đầu nhìn tôi, đôi con người đen sẫm tựa như viên đá quý phản chiếu bóng dáng tôi.
Tôi cau mày, không muốn thân cận như vậy với Bùi Minh.
Tôi đang muốn đẩy Bùi Minh ra thì lại thấy Bùi Minh giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng.
Bên ngoài Lục Mạnh Chu và gã đàn ông kia đang cãi nhau.
Lục Mạnh Chu hơi phát cuồng: “Từ Tử Tuyết, anh đừng quấn lấy tôi nữa có được không! Anh có chỗ nào xứng với tôi chứ? Anh chẳng qua chỉ là tên trai bao! Không nhìn lại Bùi Minh người ta xem, anh có điểm nào so được với anh ấy không!”
Tôi như bị sét đánh, không ngờ một đại minh tinh như Lục Mạnh Chu lại đi tìm trai bao?
Tôi ngẩng đầu nhìn Bùi Minh, cái sừng này không phải to vừa đâu.
“Phải, anh không có tiền, cái gì anh cũng không bằng hắn, nhưng đứa con trong bụng em là của anh!”
Tôi lại kinh ngạc, Lục Mạnh Chu lại còn mang thai? Đứa bé còn là con của trai bao?
Nhưng bụng Lục Mạnh Chu cũng không lộ rõ, nói cách khác chính là mới mang thai 1, 2 tháng. Nhưng tôi nhớ Bùi Minh và Lục Mạnh Chu nửa năm trước đã đính hôn rồi mà.
Nói cách khác thì sau khi Bùi Minh và Lục Mạnh Chu đính hôn, cô ta còn đi tìm trai bao?
Điền khiến tôi kinh ngạc là vẻ mặt Bùi Minh không hề có chút phẫn uất nào, ngược lại còn thản nhiên như đã sớm biết hết tất cả.
“Mạnh Chu, anh hiểu suy nghĩ của em. Em muốn đổ vỏ cho Bùi Minh đúng không? Anh thấy hôm nay em bỏ thuốc hắn ta là muốn để hắn ta làm em, để hắn làm cha của con em...”
“Phải! Tôi không cho Bùi Minh làm cha của con tôi lẽ nào lại để nó nhận cái tên trai bao như anh làm bố à?”
Tôi nghe mà há hốc mồm.
Bùi Minh mà lại đi đổ vò à?
Lục Mạnh Chu này cũng to gan thật, lúc trước Bùi Minh nói với tôi anh bị dị ứng tôi còn tưởng là Lục Mạnh Chu chỉ đụng nhẹ anh một cái.
Trong lòng tôi không khỏi rùng mình, phàm là liên quan đến nhà họ Bùi thì đều là những kẻ không tầm thường.
“Em tưởng Bùi Minh là tên ngu chắc? Đâu có dễ mà đổ vỏ cho hắn.” Từ Tử Tuyết nói.
“Phải, tôi không ngờ Bùi Minh lại cảnh giác như vậy, anh ta không hề uống ly rượu vang tôi đưa. Sau tôi lại muốn thử quan hệ với anh ta thì bị anh ta trực tiếp đẩy ra. Chúng tôi đính hôn đã hơn nửa năm mà anh ta không hề chạm vào tôi, cũng không biết có phải anh ta bất lực hay không.”
Lục Mạnh Chu nghiến răng nghiến lợi.
“Mạnh Chu, em còn nhớ không, em từng nói trên đời này chỉ có anh mới thỏa mãn được em.
Tôi nghe Từ Tử Tuyết thâm tình phun ra câu buồn nôn như vậy mà suýt nữa không nhịn được ói luôn.
Đúng là trai bao có khác.
Thế mà Lục Mạnh Chu lại dính chiêu này, cô ta nhanh chóng lăn lộn với Từ Tử Tuyết.
“A... Tử Tuyết, anh thật lợi hại...”
“Chính là chỗ đó... “
Bên ngoài vang lên tiếng thở dốc và tiếng cơ thể va chạm, tôi đỏ mặt, chỉ cảm thấy lỗ tai như bị “hấp diêm”, hận không thể bịt chặt tai lại.
Lúc này tôi cảm giác được cơ thể Bùi Minh hơi nóng lên, bèn vô thức ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt Bùi Minh thâm trầm tựa như có gì đó nguy hiểm đang nhảy nhót một cách im hơi lặng tiếng.
Tôi hơi giật mình, đang muốn dời tầm mắt thì Bùi Minh lại bóp cằm tôi, ép tôi nhìn anh.
“Em sợ cái gì?” Bùi Minh hỏi.
“Tôi chỉ cảm thấy giữa hai ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.” Giọng tôi rất lạnh nhạt.
“Ồ?” Bùi Minh nhướng mày, “Đã vậy thì sao ngày đó em lại chủ động quyến rũ anh?”
“Lần đó chỉ là vì chụp ảnh, không hơn.”
Thái hờ hững như việc không liên quan đến mình của tôi làm cho ánh mắt Bùi Minh sa sầm: “Hết giá trị lợi dụng rồi thì đá tôi đi hả?”
“Tổng giám đốc Bùi, anh không cảm thấy nơi này không phải là chỗ nói chuyện sao?”
Tôi hướng ánh mắt ra ngoài cửa ra hiệu, nếu không phải hai người ngoài kia đang chiến đấu hăng say thì e là đã phát hiện ra tôi và Bùi Minh trốn trong phòng vệ sinh rồi.
Nhưng Bùi Minh căn bản không để ý những điều này, anh lại lấn gần hơn, toát ra một cảm giác áp bách kinh người.
“Lâm Đông Mỹ, sao em có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì? Quá khứ đối với em chẳng lẽ không quan trọng chút nào sao?”
“Bùi Minh, nếu như có thể lựa chọn thì tôi thà rằng chưa từng gặp anh, chưa từng có quá khứ với anh!”
Tôi gạt mạnh cái tay đang bóp lấy cằm tôi của Bùi Minh.
Anh vĩnh viễn không bao giờ biết được tôi đã trải qua những dằn vằn đau khổ thế nào.
“Tôi không cho phép.” Giọng Bùi Minh lạnh lùng mà cuồng vọng, anh hung ác hôn lên môi tôi.
“Bùi Minh, anh điên rồi à!” Hai tay tôi chống ở giữa, đẩy Bùi Minh ra: “Đây là nơi nào anh không biết à? Lỡ như bị người ta nghe thấy...”
“Nghe thấy thì sao?”
Bùi Minh lạnh lùng nhếch mày, anh vẫn là Bùi Minh của trước kia, không coi ai ra gì.
Chuyện thế này là sao?
Vị hôn thê của Bùi Minh thông đồng với tình nhân trong khách sạn, mà Bùi Minh lại đang có ý đồ với vợ trước ở trong phòng tắm cách một tấm cửa?
Tôi vô cùng phản cảm, vung tay nện lên ngực Bùi Minh. Bùi Minh trước giờ thích thể thao, cũng từng luyện võ, nắm đấm của tôi nện lên người anh chẳng khác gì đang khua tay múa chân, chẳng lay động được người đàn ông này chút xíu nào.
Chúng tôi ở trong phòng tắm giằng co với nhau gây ra tiếng động không nhỏ, Lục Mạnh Chu ở ngoài đã nghe thấy rồi.
“Tiếng gì vậy?”
Tim tôi thót lên đến cổ họng, tuy tôi muốn phá hoại cuộc hôn nhân của Bùi Minh và Lục Mạnh Chu cho Bùi Đặng Hưng và Lương Bích Nhược đẹp mặt, nhưng tôi thật không dám tưởng tượng nếu bị Lục Mạnh Chu phát hiện tôi và Bùi Minh quấn lấy nhau trong phòng tắm thì sẽ như thế nào?
Tôi nhỏ giọng nói với Bùi Minh: “Anh còn không mau dừng tay? Để vị hôn thê của anh nghe thấy thì làm sao?”
Bùi Minh hừ lạnh, anh quay mặt tôi lại, đôi mắt sắc bén lạnh băng nhìn tôi.
“Thứ nhất, Lục Mạnh Chu không phải vị hôn thê của anh, thứ hai, nếu em muốn anh thả em ra thì hãy ngoan ngoãn nghe lời.”
Bàn tay ấm áp của Bùi Minh như có như không lướt qua eo tôi. Eo là bộ phận nhạy cảm nhất của tôi, hiển nhiên Bùi Minh cũng biết rõ điểm này.
Tôi không kìm được hô khẽ.
“Anh dừng chút đi, sao em lại cảm giác như trong phòng tắm có tiếng động?” Lục Mạnh Chu lại cảm thấy là lạ bèn kêu ngừng, đi tới chỗ phòng tắm.
Tôi trừng Bùi Minh, anh chỉ thờ ơ nhướng mày.
Cảm giác Lục Mạnh Chu đã đi tới cửa rồi, tôi cắn răng, không dám phản kháng nữa.
Lục Mạnh Chu đang muốn mở cửa thì lúc này Từ Tử Tuyết đã đi tới ôm chặt Lục Mạnh Chu.
“Không cho chạy loạn, đêm nay em là của anh.”
“Anh thật hư hỏng ~”
Lục Mạnh Chu dừng tay, quay người quấn lấy Từ Tử Tuyết.
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Em căng thẳng cái gì? Hôm đó lúc quyến rũ anh không phải em to gan lắm sao?” Bùi Minh bắt lấy ngọn tóc tôi, giọng điệu mang ý trêu chọc.
Tôi không nói gì, cái tên Bùi Minh này vẫn ngả ngớn y như trước đây.
Bên ngoài vang lên tiếng da thịt va chạm, tôi thực sự sắp không chịu nổi rồi, bèn hỏi Bùi Minh: “Lát nữa chúng ta làm sao ra ngoài?”
“Tùy cơ ứng biến.”
Bùi Minh chỉ đáp bốn chữ này.
Thái dương tôi giật giật: “Nếu bọn họ cả đêm không ra thì sao?”
“Vậy chúng ta ở trong phòng tắm một đêm.”
Tôi quả thực cạn lời luôn, đang muốn phỉ nhổ thì lại nhìn thấy vẻ xấu xa trong ánh mắt anh.
Tôi lập tức hiểu ra, người đàn ông này đang trêu chọc tôi.
Đã lâu không gặp, người đàn ông này vẫn thích đùa dai như cũ.
Tôi cũng không muốn cùng Bùi Minh đợi ở đây quá lâu, nhất là trong không gian khép kín chỉ có hai người này.
Tôi lấy điện thoại di động ra định gửi tin nhắn cho Đường Hương để cô ta lấy lí do hẹn Lục Mạnh Chu ra ngoài.
Đang lúc gửi tin nhắn thì lại nghe Từ Tử Tuyết nói chuyện...
“Mạnh Chu, chúng ta đến phòng tắm tắm chung đi?”
Tôi tê cả da đầu trong nháy mắt.
Không thể nào? Từ Tử Tuyết và Lục Mạnh Chu muốn vào phòng tắm á?
Vậy không phải là sẽ đụng nhau sao?
Lục Mạnh Chu thở dốc, coi như đồng ý, Từ Tử Tuyết ôm Lục Mạnh Chu đi về hướng phòng tắm.
Lần này tôi thật sự đờ ra rồi.
Tôi thật không muốn nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của Lục Mạnh Chu và gã tình nhân trai bao của cô ta đâu, quá khó coi.
Bên ngoài vang lên tiếng tay nắm chuyển động.