“Vớ vẩn!” Tôi cười lạnh, tiện tay ném mảnh giấy vào thùng rác.
Những kiểu nguyền rủa thế này hàng ngày tôi đọc trên mạng không biết bao nhiêu lần, đã vô cảm từ lâu rồi. Tôi chẳng để tâm đến mảnh giấy này, cứ thế cầm thiệp mời đến nơi tổ chức hôn lễ.
Nhìn thấy tôi, sắc mặt Lương Bích Nhược tái mét: “Lâm Đông Mỹ, sao chỗ nào cô cũng có mặt thế?”
Tôi vô tội nhún vai: “Tôi cũng đang định hỏi, bà gửi cho tôi tấm thiệp mời này à.” Tôi lắc lư chiếc thiệp mời trong tay.
Bà ta hừ lạnh: “Cô lại muốn giở trò gì, hôm này là ngày vui của A Minh và Mạnh Chu, cô đừng đến phá hoại!”
“Bà yên tâm, tôi thề. Hôm nay chỉ đến xem kịch thôi.” Tôi mỉm cười. Không ai hiểu Bùi Minh hơn tôi cả. Lúc người đàn ông này dịu dàng có thể khiến người được chiều chuộng quên mất bản thân là ai, nhưng lúc tàn nhẫn sẽ cho người ta biết cái gì gọi là địa ngục chân chính!
Lúc đó, tôi phát hiện sát khí trong nụ cười của Bùi Minh, tôi tin buổi hôn lễ này chẳng thể diễn ra êm đẹp. Vì vậy tôi chỉ cần ngồi yên xem kịch là được.
Lương Bích Nhược trừng mắt với tôi như thể cảnh cáo, sau đó bà ta lại đi chào hỏi những vị khách khác.
Khách khứa ở hội trường nườm nượp, vậy mà tôi tựa một người xa lạ. Trong mắt bọn họ, khuôn mặt lạ hoắc này không có bất cứ giá trị lợi dụng nên chẳng một ai chủ động đến bắt chuyện với tôi cả.
Tôi nhìn thấy Đường Hương thân mật khoác tay Bùi Dân, nụ cười trên môi cô ta thật ngọt ngào và hạnh phúc. Bùi Dân cười ôn hòa, nhìn từ xa như thể chàng trai hào hoa phong nhã. Cho dù ai nhìn thấy cũng phải thốt lên, đúng là một cặp xứng đôi.
Song không có ai rõ hơn tôi cặp vợ chồng này bằng mặt không bằng lòng ra sao.
Đôi mắt Đường Hương đỏ rực và hơi sưng, cho dù dùng phấn đắt tiền cũng không thể che giấu được nét tiều tụy trong mắt cô ta. Không biết tối qua cô ta đã xảy ra chuyện gì nữa.
Đương nhiên hai người họ cũng nhìn thấy tôi. Đường Hương và Bùi Dân cúi đầu thủ thỉ gì đó, cô ta gật đầu rồi buông cổ tay Bùi Dân ra.
Bùi Dân lấy một ly rượu vang đi về phía tôi.
“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Giọng cậu ta vẫn dịu dàng như thế, nếu những cô gái không hiểu sự đời kia nghe thấy e là còn tưởng rằng người đàn ông này có tình ý với mình. Tiếc rằng, tôi không phải là cô gái chưa rành chuyện đời nên biết được bộ mặt thật của cậu ta.
“Cậu Bùi, tôi không phải là chị dâu cậu nữa rồi.”
“Ồ, đúng vậy.” Lúc này Bùi Dân như mới nhớ đến, khẽ ồ lên, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười bất cần, “Vậy tôi gọi chị là Đông Mỹ nhé?”
Cái tiếng Đông Mỹ đó khiến tôi suýt nổi hết cả da gà.
“Thôi khỏi.” Tôi xua tay, “Cậu Bùi cứ gọi tôi là cô Lâm đi. Hoặc cậu đừng gọi tôi cũng được, dù sao quan hệ của chúng ta đâu có thân thiết.”
“Đông Mỹ....” Bùi Dân thân mật gọi tên tôi, “Giờ anh cả đã cưới Lục Mạnh Chu, chị có đau lòng không?”
Tôi ngước mắt nhìn Bùi Dân. Lần này quay trở về tôi phát hiện rất nhiều người đã thay đổi rồi, song cũng có không ít người vẫn như xưa.
Bùi Dân chính là người không thay đổi ấy.
Cậu ta vẫn xấu xa, thích chứng kiến người khác đau khổ. Chắc là khoảng thời gian tôi đau khổ ly hôn với Bùi Minh, cậu ta vui lắm nhỉ?
Nhà họ Bùi đúng là chỗ xấu xa, cho dù là Lương Bích Nhược hay là Bùi Dân, người nào cũng xấu xa.
“Vì sao tôi phải đau lòng? Tôi đã ly hôn với Bùi Minh rồi, anh ấy cưới vợ, tôi lấy chồng, đều là tự do của chúng tôi. Huống chi, chuyện này liên quan quái gì đến cậu?”
Bùi Dân mỉm cười, lúc nghe thấy câu này của tôi lại cười lạnh. Cậu ta nhìn tôi: “Chị dâu, lần này trở về thay đổi không ít.”
Đúng vậy, tôi không bao giờ như lúc trước nữa, ngu ngốc bị cậu ta đùa giỡn trong lòng bàn tay. Ít nhất, Bùi Dân muốn trêu chọc tôi như lúc trước sẽ không dễ dàng như thế nữa.
“Nhưng cậu thì chẳng thay đổi chút nào.” Tôi nhìn Bùi Dân, gằn từng câu từng chữ, “Vẫn khiến người khác căm ghét như vậy.”
Tôi không nhìn Bùi Dân nữa mà quay người rời đi.
Sắp đến giờ rồi, tôi bèn tìm một chỗ ngồi xuống ăn bánh ngọt, thong dong uống ngụm rượu vang đợi xem kịch hay.
Hôn lễ chậm rãi tiến hành.
Lục Mạnh Chu xuất hiện ở hội trường trong vòng vây của phù dâu, cao quý giống như hoàng hậu vậy.
Sắc mặt cô ta khá tốt, trắng trẻo hồng hào tựa hoa thắm mưa xuân. Xem ra trong thời gian sảy thai, Lục Mạnh Chu chăm sóc bản thân khá tốt.
Phù dâu dẫn Lục Mạnh Chu đến trung tâm của sân khấu. Lương Bích Nhược ở một bên lau nước mắt như thể cô dâu là con gái mình vậy.
Nghe những người bên cạnh luôn miệng ngợi khen Lương Bích Nhược hiền hậu, trong lòng tôi không khỏi cười lạnh.
Nếu bà ta thực sự yêu thương Lục Mạnh Chu thì sao lại gả cô ta cho người đàn ông không thích cô ta?
Lúc này, MC cất cao giọng: “Xin mời chú rể bước vào hội trường.”
Công ty tổ chức tiệc cưới khá phô trương, lúc này đá khô đã bùng cháy. Từng lớp sương mù dày đặc bao phủ cả hội trường khiến mọi thứ trở nên mông lung.
Bóng dáng của một người đàn ông mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong làn sương, từ từ bước tới.
Tôi nghe thấy mọi người xunh quanh vỗ tay hoan hô, thích thú với phương thức hoàn toàn mới này.
Tôi lại không khỏi cau mày. Tôi biết rõ Bùi Minh hơn ai hết, cho dù là cơ thể hay con người anh, vì vậy luôn cảm thấy người kia không giống Bùi Minh lắm...
Có gì đó kỳ lạ!
Chỗ tôi ngồi cách sân khấu khá xa, lại thêm sương mù mơ hồ nên không nhìn rõ mặt, dẫn đến không dám khẳng định.
Bùi Minh đi đến trước mặt Lục Mạnh Chu, cô ta nhìn anh, bỗng run rẩy hét lên...
“A…”
“Sao thế?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Sau tiếng hét của Lục Mạnh Chu, toàn hội trường ồn ào như thể nổ tung!
Bấy giờ, đá khô cũng hết, sương mù dần dần tan đi. Khuôn mặt của Bùi Minh rõ nét hơn.
Chiếc dĩa xiên một miếng bánh ngọt nhỏ của tôi cũng rơi xuống đất. Người kia không phải Bùi Minh! Chú rể là Từ Tử Tuyết, tình nhân của Lục Mạnh Chu!
“Sao lại là anh! Bùi Minh đâu?” Lục Mạnh Chu hơi hoảng loạn, gào lên!
Từ Tử Tuyết mặc lễ phục chú rể, rất hợp với dáng người, giống như đặt may cho riêng hắn vậy.
Đúng ra, Bùi Minh cao hơn Từ Tử Tuyết không ít, sao hắn mặc lễ phục của Bùi Minh lại vừa vặn như thế?Lẽ nào bộ lễ phục này đặt may cho Từ Tử Tuyết ngay từ đầu?
Tôi không khỏi rùng mình ớn lạnh với suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này.
Chẳng lẽ ngay từ đầu Bùi Minh đã dự định để Từ Tử Tuyết làm chú rể ư?
Đôi mắt to tròn long lanh của Từ Tử Tuyết chẳng khác gì một cô gái, thoạt nhìn đã thấy đáng thương.
“Mạnh Chu, anh chính là chú rể... Anh đến cưới em... Em gả cho anh được không?”
Nói rồi, Từ Tử Tuyết quỳ trước mặt Lục Mạnh Chu. Không biết từ khi nào, hắn lấy ra một chiếc nhẫn kim cương giống như đứa trẻ nâng niu báu vật mà đưa đến trước mặt Lục Mạnh Chu.
“Ai cần cái nhẫn đểu này của anh! Tôi hỏi anh, Bùi Minh đâu!” Lục Mạnh Chu nổi giận đùng đùng, vung tay hất chiếc nhẫn kim cương của Từ Tử Tuyết.
“Mạnh Chu, em đừng hễ mở miệng là Bùi Minh được không? Người đàn ông đó không hề yêu em, em ở bên anh ta mãi mãi không được hạnh phúc đâu!”
“Liên quan gì đến anh?”
“Mạnh Chu, em đừng u mê mãi thế được không?” Từ Tử Tuyết đau khổ giữ chặt Lục Mạnh Chu, “Em vốn không yêu Bùi Minh! Chỉ vì gia đình nên mới gả cho anh ta thôi, thậm chí còn vì anh ta mà giết chết....”
“Bốp!”
Lục Mạnh Chu tát Từ Tử Tuyết một cái thật mạnh, trong mắt cô ta ngập nỗi hoảng sợ, giống như một con thú bị dồn đến đường cùng.
“Anh là một thằng điên, anh ngậm máu phun người. Cút! Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh nữa!”
Hôn lễ hôm nay tổ chức rất lớn, người đến tham gia đông không đếm xuể. Thậm chí trong đó còn có không ít phóng viên truyền thông.
Những phóng viên này đều là người nhanh nhẹn, từ lúc Từ Tử Tuyết bước ra đã tranh nhau lén chụp ảnh.
Tin tức hot như thế làm sao có thể bỏ qua cho được. Vào ngày tổ chức hôn lễ, chú rể biến mất, thay vào đó là một người đàn ông khác. Hơn nữa, hình như người đàn ông này là người yêu cũ của cô dâu?
Tin tức máu chó này mà tung ra nhất định sẽ là tiêu đề nóng hổi khắp các trang báo mạng. Vì vậy đám phóng viên này hăng máu, hận không thể quay hết tất cả các góc của hội trường.
Mặt Bùi Đặng Hưng đen như đáy nồi, tức giận run lẩy bẩy, vung gậy lên chỉ vào bảo vệ trong hội trường: “Con ngây ra đấy làm gì, đừng để cho bọn họ quay nữa!”
Bảo vệ lập tức xông lên, giật máy quay với đám phóng viên, cướp được cái nào là tiêu hủy ngay cái ấy.
Lúc này, màn hình LED lớn trên hội trường bỗng phát một đoạn ghi âm. Màn hình lớn này vốn để phát ảnh thời thơ ấu của cô dâu chú rể và quá trình quen biết tìm hiểu nhau, vậy mà giờ lại phát về mối quan hệ tằng tịu của Lục Mạnh Chu và Từ Tử Tuyết...
“Mạnh Chu, đứa con trong bụng em là của anh...”
“Không cho Bùi Minh làm cha của con tôi, lẽ nào lại để nó nhận cái tên trai bao như anh làm bố à?”
Màn hình LED lớn không có video cảnh nóng của Lục Mạnh Chu và Từ Tử Tuyết, song đoạn ghi âm này đã đủ để chứng minh hết thảy!
Tôi trợn tròn mắt nhìn vào màn hình lớn, không thể miêu tả nỗi kinh ngạc trong lòng mình!
Đoạn ghi âm này lại là đoạn hội thoại tôi và Bùi Minh nghe được lúc ở trong phòng tắm vào ngày mừng thọ Bùi Đặng Hưng.
Tôi bỗng nhớ lại, hôm ấy Từ Tử Tuyết đột ngột xuất hiện, tự xưng là người yêu cũ của Lục Mạnh Chu rồi ôm cô ta khiến Bùi Đặng Hưng giận dữ.
Lúc đó tôi hỏi Bùi Minh, có phải anh đã mời Từ Tử Tuyết đến thì anh chỉ im lặng ngầm thừa nhận.
Sau đó, Từ Tử Tuyết và Lục Mạnh Chu gian díu với nhau, chúng tôi ở trong phòng tắm đã nghe thấy hết...
Tiếp theo, Lương Bích Nhược ép hôn, Bùi Minh đồng ý, Từ Tử Tuyết xuất hiện với danh nghĩa chú rể, đoạn ghi âm được phát trước mặt mọi người...
Từng bước từng bước một nối tiếp nhau, đan xen chặt chẽ, hoàn hảo đến không chừa một kẽ hở.
Tôi chợt nhớ ra, người đáng sợ nhất nhà họ Bùi không phải Đường Hương hay Bùi Dân, và càng không phải Lương Bích Nhược, mà chính là Bùi Minh.