“Cậu muốn đưa cho Bùi Minh thì đưa, dù sao tôi và Bùi Minh cũng quyết định ly hôn rồi, đoạn ghi âm này, có hay không cũng không ảnh hưởng gì đến chúng tôi.”
Tôi nghĩ cẩn thận rồi, một khi bị anh ta nắm được nhược điểm trong lòng bàn tay, mãi mãi không có cách nào thoát khỏi sự lợi dụng của anh ta.
Cách duy nhất chính là, tự mình vứt bỏ nhược điểm này.
Tôi và Bùi Minh đã đi đến bước đường này, anh cũng không còn tin tưởng tôi và Bùi Dân là trong sạch, dù không có đoạn ghi âm này, anh cũng sẽ cho rằng tôi và Bùi Dân có quan hệ mờ ám với nhau.
Vì vậy cho dù đoạn ghi âm này anh có nghe thấy hay không, cũng không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa tôi và Bùi Minh.
Mắt Bùi Dân trợn tròn, dường như không nghĩ tới tôi lại nói những lời như vậy.
“Chị thật sự không sợ anh hai nghe được đoạn ghi âm này sao?”
“Rất nhanh thôi, tôi và anh hai của cậu cũng sẽ ly hôn, cậu nghĩ anh ấy nghe được đoạn ghi âm này thì sẽ thế nào? Dù tình hình có xấu như thế nào cũng không thể xấu hơn bây giờ được nữa rồi.”
Ý cười trên mặt Bùi Dân cứng đờ, sắc mặt đột nhiên chùng xuống, ánh mắt u ám đáng sợ.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của một người luôn cười híp mắt như Bùi Dân.
Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, thì ra Bùi Dân cũng có vẻ mặt như thế này.
Anh ta nhìn tôi u ám: “Chị dâu, chị đùa như vậy thật chẳng vui chút nào cả.”
“Hờ, ai đùa với cậu chứ?”
Tôi cầm cốc nứơc đang uống dở trên bàn, từ từ đổ xuống đầu Bùi Dân.
“Đến chỗ nào mát mẻ mà chơi đùa, chỗ của tôi không hoan nghênh cậu.”
Tôi tùy ý đặt cốc lên bàn, không thèm nhìn Bùi Dân, quay người rời đi.
Nhưng lúc tôi quay người đi lại không nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Bùi Dân.
Bùi Dân đột nhiên đứng dậy, giật mạnh hai tay tôi lại.
“Anh làm gì vậy?”
“Lâm Đông Mỹ, cô là người phụ nữ duy nhất dám làm như vậy với tôi.”
Bùi Dân cười lạnh, cả khuôn mặt anh ta đều u ám.
“Bỏ tôi ra, cậu muốn làm gì chứ!” Tôi giãy dụa, bởi vì lo lắng bụng mình nên không dám dùng hết sức.
Bùi Dân ha ha cười lạnh: “Lần trước để chị dâu chạy mất, lần này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Bùi Dân siết chặt tay tôi rồi tiện tay quăng tôi xuống sô pha.
Tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ bị ngã sấp xuống sô pha, tôi theo bản năng ôm lấy bụng.
May mà bụng không làm sao.
“Bùi Dân, tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm bừa.”
“Tôi cứ làm bừa thì sao?”
Bùi Dân không để ý tôi giãy dụa như thế nào, cúi xuống đè ép.
Tôi bị anh ta đè ép không thể cựa quậy, lại sợ giãy dụa quá sức sẽ ảnh hưởng đến bụng.
“Bùi Dân rốt cuộc cậu còn lương tâm không vậy, tôi còn đang mang thai!”
“Hờ, vậy thì càng tốt, Bùi Dân tôi chơi đùa với không ít phụ nữ, nhưng chưa bao giờ chơi qua phụ nữ có thai.”
Bùi Dân kéo váy tôi xuống.
Tôi mặc váy rất rộng, anh ta vừa kéo liền lộ ra nửa phần da thịt.
Bởi vì mang thai nên thời gian này tôi luôn sống an nhàn sung sướng, lại luôn ở trong nhà không đi ra ngoài nên làn da càng trắng nõn mịn màng, mềm mại như nước.
Bùi Dân say đắm nhìn bờ vai trần trụi của tôi.
“Anh hai cũng thật lãng phí quá đi, đẹp như vậy mà cũng nỡ ly hôn...”
Tôi lại cảm thấy ghê tởm lần nữa, vung tay lên định đánh anh ta, nhưng Bùi Dân bắt được, túm cả hai tay rồi giữ chặt trên đỉnh đầu tôi.
Tôi giống như cá nằm trên thớt, mặc anh ta chém giết.
Trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, chỉ biết giận bản thân tại sao lúc đó lại để cho Bùi Dân vào chứ.
Rõ ràng biết anh ta là một con sói độ lốt người chuyên ăn tươi nuốt sống người khác.
Bây giờ chỉ có thể cầu mong dì Lý có thể sớm qua đây.
Nhưng đến giờ này rồi tại sao vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của dì Lý đâu. Mọi hôm vào tầm này dì Lý đã đến rồi.
Tay Bùi Dân vuốt nhẹ lên người tôi, tôi có cảm giác giống như nuốt phải một cục thịt mỡ to bự vậy, cơn ghê tởm buồn nôn xộc lên.
Tôi nôn khan một cái, lúc này tay Bùi Dân chợt dừng.
Anh ta không tiếp tục sờ loạn trên cơ thể tôi nữa.
“Sao tôi lại quên mất, chị dâu đang trong thời kì mang thai nên hay nôn khan nhỉ.”
Đột nhiên Bùi Dân dừng lại, tôi lại tưởng lương tâm của anh ta bộc phát.
Song không ngờ Bùi Dân lại chuyển sang nói: “Xem ra chị dâu quá nhạy cảm rồi, tôi vừa động mà chị đã phản ứng dữ dội như vậy, vậy thì tôi chỉ đành để chị tủi thân một chút, tạm thời không chạm vào chị nữa, chúng ta trưc tiếp làm việc chính đi.”
Nói xong Bùi Dân lập tức vén váy tôi lên, cực kì hứng thú lột quần con tôi xuống.
“Đừng! Đừng mà! Bùi Dân, tôi xin cậu, tha cho tôi đi.” Tôi chảy nước mắt, khổ sở van xin.
Trong lòng tôi, bé con còn quan trọng hơn tính mạng của tôi, nếu như thật sự bị tên vô lại Bùi Dân này cưỡng hiếp, bé con sẽ rời xa tôi mất.
Tôi không dám nghĩ tôi sẽ như thế nào nếu không còn bé cưng...
“Ha ha, chị dâu, tôi có kinh nghiệm hơn anh hai rất nhiều, tôi thấy chị chắc cũng biết hưởng thụ, rất nhanh sẽ cảm nhận được thôi.”
Bùi Dân cười vô cùng bỉ ổi, tôi nhìn thấy anh ta đã lột quần, cái thứ bên dưới anh ta đã cương cứng thành màu đỏ tím.
Cổ họng lại bắt đầu cuộn lên, ra sức cầu xin: “Bùi Dân, tôi xin lỗi cậu, tôi không nên đổ nước lên đầu cậu, xin cậu tha cho tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được.”
“Làm gì cũng được? Làm thế này là được, chị chỉ cần ngủ với tôi một đêm...” Bùi Dân giống như một ác ma điên cuồng, anh ta nhìn thấy bộ dạng đáng thương đang ra sức cầu xin của tôi, trong ánh mắt lại càng hưng phấn, con ngươi đỏ rực, thứ bên dưới cũng càng bừng bừng giương lên vì sự kích động của anh ta.
“Cầu xin cậu, tôi không thể mất đi đứa bé...”
Tôi lại ra sức van xin, vậy mà tên ác ma này lại rất hưởng thụ nhìn tôi đau khổ bày ra vẻ đáng thương mong người khác thương xót.
Tách tách.
Bùi Dân lại lấy điện thoại ra chụp lại bộ dạng lúc này của tôi.
Anh ta cười nhã nhặn, giống như đang nhìn người yêu ngọt ngào của mình vậy: “Chị dâu, bộ dạng lúc nãy của chị thật tuyệt.”
Tôi có cảm giác như cả người bị rơi xuống hố băng, rùng mình một cái, toàn thân lạnh buốt.
Con người Bùi Dân thật đáng sợ.
Ác ma...
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, thì đột nhiên trên đầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Tách, tách.
Những giọt máu chảy xuống đầu tôi.
Tôi kinh ngạc ngước mắt lên liền thấy mắt Molly đỏ ngẩu, trong tay đang cầm bình hoa, trên đó vẫn còn loang lổ vết máu.
Khuôn mặt Molly hoảng sợ, nhưng lại tràn đầy sự tức giận, quát to: “Cầm thú! Còn không mau cút đi.”
Bị Molly cầm bình hoa đánh bất ngờ, Bùi Dân lúc đầu vẫn chưa thể phản ứng lại, một lúc sau mới đau đớn hét lên,
Bùi Dân sờ lên đầu, cả bàn tay toàn là máu.
Có lẽ vì Molly quá sợ hãi, nên ra tay có chút nhẹ, mặc dù đập chảy máu đầu Bùi Dân, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da.
“Cô dám đánh tôi!”
Máu từ đỉnh đầu chảy xuống mặt Bùi Dân, cộng thêm ánh mắt dữ tợn trên khuôn mặt dính đầy máu khiến Molly hoảng sợ khôn cùng.
Molly cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, cầm bình hoa trong tay quát to: “Cút mau, vừa nãy tôi đã báo cảnh sát! Nếu như anh còn không cút đi, vậy thì ngày mai, tin tức cưỡng hiếp chị dâu đang mang thai này sẽ được lên trang đầu, tôi tin là cậu ba nhà họ Bùi như anh chắc cũng phải biết hổ thẹn chứ hả.”
Đôi mắt Bùi Dân khẽ động.
Anh ta nhìn Molly, lại nhìn qua tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó lường: “Đông Mỹ, hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi, sau này còn có cơ hội, tương lai còn dài mà.”
Âm thanh điềm đạm, tràn đầy tình ý của anh ta giống như đang dỗ người yêu của mình khiến tôi không rét mà run.
Tôi ôm lấy váy, nằm co rúm trên sô pha, run lẩy bẩy.
Lúc Bùi Dân đến thì quấn băng gạc, lúc đi thì khắp mặt đầy máu, anh ta hiên ngang rời đi giống như không có việc gì.
“Đông Mỹ, cậu không sao chứ.” Molly bước lại, ôm chặt lấy tôi.
Tôi run bần bật, môi trắng bệch, ôm lấy quần áo đang lộn xộn, run rẩy sợ hãi.
Molly đau xót ôm tôi vào lòng.
“Không sao rồi, mội chuyện đều đã ổn...”
Tôi dựa đầu vào vai Molly, khóc nức nở.
Lúc thiếu chút nữa bị Bùi Dân cưỡng bức, trong đầu tôi luôn nghĩ đến Bùi Minh.
Lúc trước, anh luôn xuất hiện bên cạnh lúc tôi bất lực nhất.
Bảo vệ tôi, cứu tôi ra khỏi vực thẳm.
Bây giờ, người đàn ông đó sẽ không bao giờ bảo bệ bên cạnh tôi nữa rồi...
Tôi dựa vào vai Molly khóc rất lâu...
Khoảng hơn một tiếng, dì Lý mới lững thững đến muộn.
Dì Lý nhìn tôi bằng ánh mắt xin lỗi nói, lúc dì ấy đi đón cháu trai gặp một vụ tai nạn trên đường, nên muộn mất khá nhiều thời gian.
Tôi lắc đầu nói, không sao, chỉ cần hai người không sao là tốt rồi.
Thực ra tôi cũng nên suy nghĩ lại.
Đã biết Bùi Dân là kẻ có bụng dạ khó lường, anh ta đến tìm tôi chẳng khác gì cáo đến chúc tết gà không có chuyện gì tốt đẹp.
Nhưng tôi vẫn để anh ta vào, chỉ vì Bùi Minh.
Bởi vì quan tâm nên rối loạn, chỉ cần động đến chuyện liên quan đến Bùi Minh, lòng tôi liền rối tung.
Tôi lại tự nhủ với lòng, Bùi Minh đã rời xa mình rồi, điều quan trọng nhất với tôi bây giờ là bé cưng, tất cả những gì tôi làm đều là vì con. Cho dù là Bùi Minh cũng chỉ đứng sau con mà thôi.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Molly lại càng lo lắng cho tôi, cô ấy định nghỉ làm để chăm sóc tôi.
Trong lòng tôi rất áy náy, tôi đã làm phiền Molly rất nhiều đặc biệt là sau khi mang thai, khoảng thời gian tôi và Bùi Minh làm thủ tục ly hôn đều là cô ấy chăm sóc cho tôi.
“Không cần thiết phải làm như vậy.” Tôi lắc đầu nói, “Chuyện như ngày hôm nay sẽ chẳng xảy ra lần thứ hai đâu, sau này mà nghe thấy cái tên Bùi Dân sẽ tránh xa, không để xảy ra chuyện nữa.”
Nếu như Molly bỏ việc vì tôi, tôi sẽ rất áy náy.
Giống như bây giờ, tôi đã mắc nợ Molly quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi cả đời cũng không trả hết.
Vì tôi khăng khăng không dồng ý, nên Molly cũng không nói gì nữa.
Nói được vài câu thì bệnh viện gọi đến, đã có kết quả xét nghiệm, bảo tôi đến nhận.
Đúng lúc Molly phải đi làm không thể đi cùng tôi. Tôi nghĩ một lúc, chuyện này tốt nhất vẫn nên để người trong cuộc đi.
Do dự hồi lâu, mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Bùi Minh.
Lần này, điện thoại kêu rất lâu.
Đến tận lúc tôi nghĩ rằng không có người bắt máy, thì đầu dây bên kia vang lên tiếng.
“Có chuyện gì?” Từ điện thoại chuyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Bùi Minh.
Tôi nhớ là cũng đã gần nửa tháng không nghe thấy giọng nói của Bùi Minh rồi.