Cô ta cứ như vậy mà vui vẻ trên nỗi đau của người khác, nhìn tôi lần lượt ngã vào địa ngục, mình đầy thương tích!
“Lâm Đông Mỹ, khụ khụ, cô có não hay không? Nếu tôi cùng một giuộc với kẻ đó thì sao lại cứu cô? Cứ mặc cho mẹ con các người chết tươi trong con hẻm đó không phải thoải mái hơn nhiều sao!”
Đường Hương thở chậm lại, cố ý cách xa tôi ra một chút, e ngại nhìn tôi.
“Tôi cho cô biết, kẻ căm hận nhà họ Bùi không chỉ có mình cô! Tôi còn muốn biết kẻ phá rối sau lưng hơn cô! Tôi còn muốn tất cả mọi người trong cái nhà đó phải đau khổ hơn cô!”
Ánh mắt Đường Hương tràn đầy khuất nhục và nỗi căm hận, còn có một sự cố chấp gần như điên cuồng.
Tôi không biết vì sao Đường Hương lại biến thành như vậy, chẳng lẽ sau khi tôi rời khỏi nhà họ Bùi cô ta đã xảy ra chuyện gì?
“Lâm Đông Mỹ, tôi đã nói đến nước này rồi, sống hay chết tùy cô chọn!” Đường Hương nói.
Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô ta như thể lần đầu tiên gặp mặt.
“Vì sao cô lại nói cho tôi những điều này? Không phải cô muốn tất cả người nhà họ Bùi phải đau khổ sao? Cứ để tôi chết không rõ ràng đối với tôi mới là sự tàn nhẫn chân chính chứ?”
“Ha.” Đường Hương cười lạnh, “Cô chết xong là hết chuyện, đã được giải thoát rồi. Có đôi khi chết là nhẹ nhõm, sống mới là sự dằn vặt lớn nhất!”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Chết có đôi khi chỉ là bởi vì không biết nên sống tiếp như thế nào, đã không còn dũng khí sống tiếp.
Nhưng sống mà ngày ngày đêm đêm chịu đựng sự dằn vặn như lăng trì mà vẫn phải kéo dài hơi tàn, đó mới thực sự là hành hạ đi?
“Tôi sẽ sống tiếp.”
Tôi đột nhiên lên tiếng, nhìn Đường Hương với ánh mắt kiên định: “Tôi muốn trở lại Vũ Hán, tôi muốn nhà họ Bùi phải trả lại từng món từng món nợ máu cho tôi.”
Đường Hương cười, không nói gì mà quay người bỏ đi.
Từ đó về sau tôi đột nhiên có ham muốn sống tiếp.
Tôi đã muốn sống thì cũng không giống trước đây nữa mà toàn thân tản ra một sự tàn nhẫn.
Thuốc có đắng đến đâu tôi cũng uống mà không nhăn mày. Tôi tích cực phối hợp với liệu trình điều trị của bác sĩ, chỉ mong có thể lấy lại được cơ thể khỏe mạnh.
Chỉ có như vậy tôi mới có vốn để tính sổ với bọn họ!
Điều dưỡng thấy tôi phối hợp như vậy thì yên tâm không ít, thường xuyên trò chuyện với tôi về những vấn đề giải trí thả lỏng.
Điều dưỡng cũng khá hiểu biết về giới giải trí, tôi liền bảo cô ấy nói về vị hôn thê của Bùi Minh - Lục Mạnh Chu.
Vừa nói đến đề tài giới nghệ sĩ cô ấy liền vô cùng kích động, huyên thuyên từ đầu đến cuối, căn bản không ngừng lại được.
Từ câu chuyện của cô ấy tôi biết Lục Mạnh Chu xuất thân vô cùng tốt, so với nhà Bùi Minh cũng coi như tương đương. Có người nói hai vị trưởng bối nhà họ Bùi vẫn luôn muốn tác hợp cho Bùi Minh và Lục Mạnh Chu.
Đáng tiếc Bùi Minh lại là lãng tử phong lưu, không thích tiểu thư danh giá mà lại cứ thích hoa dại ven đường, hình như đã kết hôn với một cô bé Lọ Lem rồi, xong lại bị cô bé Lọ Lem lừa gạt ôm tiền chạy trốn.
Nghe nói sau khi người phụ nữ kia bỏ chạy Bùi Minh vì việc quay vòng vốn mà ăn không ít đau khổ trên thương trường.
Tôi tất nhiên là cô bé Lọ Lem mà cô điều dưỡng kia nói rồi.
Lúc nghe thấy mình biến thành kẻ lừa gạt trong miệng người khác, tâm trạng tôi không hề có chút gợn sóng nào.
Như thể đang nghe chuyện của một người xa lạ.
Có lẽ là vì tôi không thực sự để ý, tình cảm của tôi đối với Bùi Minh tựa như một miếng thịt mục rữa, trong giây phút đứa con của tôi mất đi, tôi đã khoét chỗ thịt mục rữa đó đi rồi.
Tôi ở Thành Đô nghỉ ngơi nửa năm.
Lần sinh đẻ đó vì là sinh non, thêm nữa tôi còn bị xuất huyết, sau đó lại trúng gió lạnh, tôi gần như đã tự hủy hoại sức khỏe của mình.
Tuy nghỉ đủ nửa năm, các loại thuốc bổ uống không ngừng nhưng cuối cũng vẫn là tình trạng nước đổ khó hốt.
Cơ thể tôi trở nên vô cùng sợ lạnh, cho dù là giữa ngày hè nhưng đụng tới nước lạnh vẫn sẽ run lên, động chút là thấy váng đầu.
Tôi còn từng bị gãy tay, cũng vì không giữ gìn tốt nên bây giờ dù nhìn như khỏi hẳn nhưng căn bản không nâng được vật nặng.
Bác sĩ chân thành khuyên tôi: “Cô Lâm, bây giờ cô còn trẻ, tuy lần sinh đẻ trước đã tổn hại khá lớn đến sức khỏe của cô, nhưng nếu cô yên tâm dưỡng bệnh thì cũng không hẳn là không thể khôi phục hoàn toàn. Tôi đề nghị cô ở lại Thành Đô an tâm dưỡng bệnh, bình thường làm những công việc không quá áp lực, không cần suy nghĩ nhiều.”
Tôi mỉm cười cảm ơn đề nghị của bác sĩ, nhưng tiếc là tôi không làm được.
Tôi phải quay về Vũ Hán, là vì báo thù mà quay về.
Sự trở lại của tôi đã định trước một hồi phong ba bão táp.
Trước khi về tôi gọi điện thoại cho Molly.
Tính ra cũng đã gần 1 năm tôi không gặp Molly rồi. Tôi thực sự rất nhớ cô ấy.
Sau khi đến sân bay tôi liền đụng phải Molly.
Molly gần như chẳng thay đổi gì so với hơn nửa năm trước, ngoài mái tóc có dài hơn một chút thì vẫn là Molly của ngày đó.
Thấy Molly vẫn như cũ trái tim tôi an tâm hơn nhiều.
Thời gian 8 tháng nói dài thì chẳng dài mà bảo ngắn cũng chẳng ngắn.
Thế nhưng lòng người khó qua nổi khảo nghiệm.
Lúc quay về tôi cứ luôn lo lắng, nếu Molly thay đổi thì làm thế nào, thậm chí tôi còn hơi sợ gặp cô ấy. Sau khi trải qua quá nhiều chuyện, tôi trở nên nhạy cảm.
May mà Molly vẫn là Molly.
“Đông Mỹ?” Tôi liếc một cái đã nhận ra Molly, thế nhưng Molly lại nhìn chằm chằm hồi lâu mới nhận ra tôi.
Tôi gật đầu rồi ôm lấy cô ấy.
“Sao cậu lại gầy thế này?” Molly đau lòng nhìn tôi: “Cảm giác cậu thay đổi nhiều quá, tớ suýt nữa thì không nhận ra.”
Đúng vậy, so với Molly thì tôi thật sự đã thay đổi quá nhiều, người gầy đi, trên bụng thậm chí còn thấy cả xương sườn.
Nhưng sự thay đổi lớn nhất chính là khí chất.
Nếu nói tôi của 8 tháng trước là một đóa hoa vì Bùi Minh mà nở rộ thì tôi của hiện tại lại như một bà già đang tuổi xế bóng, toàn thân bao trùm hơi thở tối tăm tuyệt vọng.
Đôi mắt tôi không còn hoạt bát sáng ngời như giọt sương buổi sớm nữa, mà trở nên sâu thẳm trầm tĩnh, ẩn giấu các loại âm mưu tính toán.
Tôi từ trong địa ngục bò ra, trên người tôi bây giờ mang theo hơi thở của địa ngục.
“Cậu ở bên đó sống không tốt sao?” Molly hỏi tôi.
“Cũng bình thường.”
Molly lại nhìn ra sau lưng tôi, sau đó do dự hỏi: “Sao không thấy con nuôi của tớ?”
Chữ “con” này vĩnh viễn là nỗi đau của tôi, tôi lập tức trầm mặc.
Molly cũng cảm thấy hơi thở tuyệt vọng trong không khí, không kìm được mà hỏi dò: “Đông Mỹ, sao vậy?”
“...”
“Không phải là đứa bé đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Tôi im lặng chốc lát rồi dùng một giọng nói bình tĩnh thản nhiên đáp: “Đứa bé mất rồi.”
Giọng tôi bình thản đến đáng sợ, khiến Molly hơi giật mình.
So với tiếng kêu gào thảm thiết thì sự bình tĩnh như vậy càng đáng sợ hơn, tuyệt vọng hơn.
Chỉ có sau khi trải qua nỗi tuyệt vọng mới có thể có dáng vẻ nhìn như bình tĩnh như vậy.
“Xin lỗi...” Molly rất buồn: “Xin lỗi đã khơi lên chuyện đau lòng của cậu.”
“Không sao.” Tôi cười nhạt, cũng không muốn nói tiếp đề tài này nữa, “Chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt, cùng đi ăn chút gì đi.”
Tôi và Molly cùng đi ăn, bình thường Molly thích ăn lẩu thịt xiên, tôi vốn cũng muốn cùng ăn cái này nhưng Molly lại đột nhiên nói: “Chúng ta ăn canh củ cải thịt heo đi.”
Tôi ngẩn người, nhớ bình thường Molly ăn mặn lắm cơ mà, sao mấy tháng không gặp khẩu vị lại thay đổi như vậy.
“Đi thôi đi thôi.” Molly kéo tay tôi đi.
Tôi nghĩ lại mới hiểu ra, lại cảm động.
Chuyện sinh non tôi vẫn không nói cho Molly. Con người tôi chỉ nói chuyện tốt không thích nói chuyện xấu.
Molly có lẽ đoán được chuyện đứa bé mất là vì cái gì. Đúng là sau khi sinh non tôi quả thực không được ăn đồ cay kích thích, bình thường đều ăn thanh đạm là chính.
Cô nàng này đang đau lòng cho tôi đây mà.
Lúc ăn cơm Molly không hề nói nửa câu đến chuyện đứa bé mà liên tục kể những chuyện lý thú trong công ty cô ấy cho tôi nghe. Tôi uống trà, lẳng lặng nghe chuyện.
“Đông Mỹ, bây giờ cậu ở đâu? Hay là đến ở chỗ tớ đi.”
“Không cần đâu, tớ đã tìm được chỗ rồi.”
Trước khi về Vũ Hán tôi đã liên hệ chung cư bên này tìm một căn.
“Hả? Cậu muốn ở mình à?” Molly có chút mất mát, “Sao không ở chỗ tớ, cậu chê tớ phiền phức sao?”
Tôi buồn cười, cô nàng này nghĩ cái gì vậy chứ?
Chẳng qua lần này tôi về là vì báo thù, không biết sẽ gây ra bao nhiêu thị phi nữa.
Cho nên tôi quyết tâm phải độc lai độc vãng, không để liên lụy đến Molly.
Tôi cũng không nói những chuyện này ra, thế là bèn nhìn chằm chằm Molly với vẻ mờ ám, nửa đùa nửa thật nói: “Hai đứa con gái ở cùng một chỗ thì ra gì, cậu cũng đâu còn nhỏ nữa, nên mang bạn trai về sống chung được rồi.”
“Đông Mỹ, cậu nói gì vậy chứ”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Molly đỏ bừng lên, cô ấy oán trách đẩy tay tôi một cái.
Trong lòng tôi lập tức đoán chắc, cô gái nhỏ này hơn phân nửa là có đối tượng rồi.
Nhưng tôi cũng không hỏi, xem tình hình này thì chắc vẫn còn trong giai đoạn thầm mến, cứ thuận theo tự nhiên thôi vậy.
Tạm biệt Molly xong tôi trở về căn chung cư đã thuê.
Tôi kéo rèm cửa sổ ra, đèn trong phòng rất tôi, tôi lẳng lặng ngồi trên ghế, để cơ thể từ từ dung hòa vào bóng đêm.
Từ sau khi đứa bé mất, tôi đã quen như vậy, quen một mình yên tĩnh ngồi trong bóng tối suy tư.
Hồi lâu sau tôi lấy điện thoại ra bấm số của Từ Hùng.
Lúc trước xuất phát từ hảo cảm dành cho anh cảnh sát nhân dân này nên tôi tiện tay lưu số điện thoại của anh ta, không ngờ bây giờ lại có tác dụng lớn.
Trước khi về Vũ Hán tôi đã thử liên lạc với Từ Hùng. Thực ra lúc đó tôi cũng chỉ thử vận may thôi, không ngờ lâu như vậy mà Từ Hùng vẫn còn nhớ rõ tôi.
Lúc ấy giọng anh ta vô cùng kích động: “Cô Lâm? Không ngờ cô còn nhớ tôi, còn chủ động gọi điện cho tôi!”
Sau khi hàn huyên với Từ Hùng, tôi liền thử nhờ cậy anh ta xem có thể vận dụng mối quan hệ của anh ta giúp tôi tra một chút, xem 8 tháng trước sau khi mẹ tôi mất đã hiến tạng cho ai.