• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 59: TÔI ĐI NÓI VỚI ANH CÔ HÔN TÔI

Dì không nhịn được cười, nói: “Tiểu Lâm, đã là thời đại nào rồi, sao suy nghĩ của con vẫn còn ở thế kỷ trước thế? Đến dì đây còn tiến bộ hơn con rồi. Bây giờ khoa học phát triển như thế, làm cái giám định nhỏ, sao có thể gặp nguy hiểm được chứ?”

“Nhưng mà...” Tôi vẫn do dự không quyết.

Chỉ nghe tên phẫu thuật này thôi là đã có chút dọa người rồi.

“Hơn nữa cũng không phải là đến làm ở phòng khám nhỏ không có uy tín, nếu thật sư phải chọc dò nước ối, nhất định phải đến bệnh viện lớn có uy tín, có thể xảy ra vấn đề gì được chứ?”

Tôi bị những lời của dì nói làm cho dao động.

“Dì, tại sao dì lại muốn giúp con?”

Tôi không biết dì làm như vậy là có mục đích gì.

Qua có mấy lần tiếp xúc, tôi có thể chắc chắn, dì không hề lương thiện như những gì bà biểu hiện ra bên ngoài.

“Tiểu Lâm, con xem, con đây là đang khách khí với dì rồi. Dì biết trước đây là dì hiểu nhầm con, dù có nói thế nào A Minh cũng là con của ta, ta không muốn nhìn thấy cảnh hai đứa xa lìa, mỗi người một ngả. Con không biết gần đây tâm trạng A Minh tệ đến mức nào đâu.”

Nghe dì nhắc đến Bùi Minh, trong lòng tôi thoải mái hơn đôi chút: “ Sao thế? Gần đây anh ấy thế nào?”

Từ sau khi chúng tôi nói đến li hôn, tôi chỉ gặp Bùi Minh hôm anh đến lấy đơn thỏa thuận li hôn. Gần đây anh sống thế nào, đang làm gì, tôi đều không hề hay biết.

Trong lòng tôi biết rất rõ, tôi sắp phải ra đi, nếu như còn quyến luyến Bùi Minh mãi không dứt ra được thì sẽ chỉ khiến bản thân mình tổn thương càng sâu hơn mà thôi.

“Dạo gần đây tâm trạng A Minh rất tệ. Ngày nào cũng trưng ra bộ mặt dọa người, nghe nhân viên trong công ty nó nói, làm việc với A Minh không khí vô cùng áp lực, cảm thấy A Minh như quả bom nổ chậm vậy, không biết lúc nào sẽ bùng bổ.”

Trong lòng tôi rất buồn, hóa ra Bùi Minh cũng sống không tốt à?

Tôi rất muốn gọi điện hỏi thăm tình hình gần đây của anh, dù chỉ nghe được giọng nói của anh thôi cũng được.

Nhưng tôi không dám đối diện với thái độ lạnh lùng của anh, sự lạnh lùng tuyệt tình, giống như người xa cách ngàn dặm vậy.

Dì nhàn nhã uống cà phê, nhìn tôi nói: “Ta là mẹ của A Minh cũng không muốn nhìn thấy nó ngày nào cũng buồn bã như thế, vậy nên mới đưa ra ý kiến muốn giúp con làm chút gì đó cứu vãn đoạn tình cảm này.”

“Dì, dì để con suy nghĩ đã.”

Tôi không biết rốt cuộc là dì đang mưu tính điều gì, nhưng ý kiến này của bà thật sự khiến tôi có chút dao động.

Nếu như có thể chứng minh đứa bé này là thật sự là con của Bùi Minh...

Có điều tôi cũng không thể lập tức đồng ý với bà được, tôi phải về nhà xác nhận lại chọc dò nước ối không có bất cứ tác dụng phụ nào, mới có thể đưa ra quyết định.

“Con ngoan.”

Dì gật đầu, không khuyên nhủ thêm gì nữa.

Dì đã nói hết những gì muốn nói, cũng không có ý muốn ở lại tiếp tục tán gẫu với tôi, tìm một lí do nào đó liền rời đi.

Sau khi trở về, tôi lên mạng tra “chọc dò nước ối”. Phẫu thuật này có từ thế kỷ trước, đã có mấy chục năm lịch sử. Nếu như tiến hành ở bệnh viện lớn, mức độ nguy hiểm là rất nhỏ.

Tôi xác nhận qua rất nhiều lần với bác sĩ trên mạng, sau khi chắc chắn chọc dò nước ối không gây ảnh hưởng gì đến thai nhi, cuối cùng cũng yên tâm hơn.

Tôi quyết định sẽ đi làm phẫu thuật chọc dò nước ối, xét nghiện DNA của thai nhi, chứng minh Bùi Minh chính là cha của đứa bé.

Tôi không muốn rời xa Bùi Minh một cách không minh bạch như thế, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ dốc chút sức lực cuối cùng để cứu vãn đoạn tình cảm này.

Tắt máy tính, tôi suy nghĩ thật kỹ tất cả những chuyện đã xảy ra vào mấy ngày nay. Tôi cảm thấy sự việc không hề đơn giản như thế.

Bắt đầu từ ngày tổ chức hôn lễ, tôi đi nhầm phòng tân hôn, mọi thứ giống như một ván cờ tinh vi, từng bước từng bước dắt mũi tôi bước vào.

Lúc trước tôi cứ cho rằng Đường Hương là người đứng đằng sau mọi việc, nhưng gần đây càng nghĩ càng thấy không đúng, không phải tôi đánh giá thấp thủ đoạn độc ác, nham hiểm của Đường Hương, mà là cảm thấy với trí thông minh của một người như Đường Hương, cùng cả tâm kế của cô ta, dường như không thể bày ra được một ván cờ tinh vi thế này.

Nếu không phải là Đường Hương thì sẽ là ai?

Trong đầu bỗng chốc hiện lên vẻ mặt hiền từ, hòa nhã của dì.

Tôi lập tức run rấy, chỉ cảm thấy cả người lạnh đến thấu xương.

Là dì ư?

Lần đầu tiên gặp mặt, tuy dì khuyên tôi rời khỏi nhà họ Bùi, nhưng thái độ của dì đối với tôi rất dịu dàng. Sau này, tuy có tiếp nhận tôi nhưng sau khi video bị lộ ra, bà lại khuyên tôi rời khỏi nhà họ Bùi một lần nữa.

Tôi cảm thấy tuy biểu hiện của dì ôn hòa như gió xuân, nhưng trong xương tủy lại giống như bố chồng vậy, không hoan nghênh tôi bước chân vào nhà họ Bùi.

Tôi càng nghĩ trong lòng càng thấy đáng sợ, khả năng này khiến tôi thấy kinh hãi.

Hình ảnh của dì trong lòng tôi không còn là một người hòa nhã dễ gần nữa, mà là một con rắn với nụ cười nham hiểm. Bề ngoài lúc nào cũng mỉm cười hòa nhã, nhưng lại chờ cơ hội cắn cắn tôi không chừa một tấc vào bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây tôi ngồi không vững nữa, lôi điện thoại ra gọi cho Bùi Dân.

Sau khi đoạn video bị lộ ra, tôi dường như không hề liên lạc với Bùi Dân, không để cho cậu ta đứng ra làm sáng tỏ.

Tôi hiểu rõ con người Bùi Dân. Tôi sợ nếu tôi để cậu ta đứng ra làm sáng tỏ, ngược lại sẽ càng tô đen thêm mọi chuyện, khiến mối quan hệ của tôi và Bùi Minh càng ngày càng không thể cứu vãn.

Điện thoại reo không lâu, Bùi Dân liền bắt máy.

“Chị dâu?” Trong giọng nói của Bùi Dân có mang theo sự bất ngờ.

Tôi nghe thấy đầu dây bên kia ngoài tiếng của Bùi Dân còn xen lẫn tiếng nhõng nhẹo của một vài cô gái.

Tôi vô thức nhăn này lại.

“Cậu hai, ở bên người ta sao còn có thể nói chuyện với người khác chứ?”

Tiếng hờn dỗi của một cô gái từ đầu dây bên kia vang tới.

Tôi lập tức nhận ra bây giờ Bùi Dân đang ở chỗ nào.

Trong lòng vô cùng buồn nôn, khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi vậy.

Đang định nói: “Nếu cậu đã có bạn bên cạnh, tôi không làm phiền nữa”, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bên kia Bùi Dân đột nhiên nói: “Chị dâu, chị đợi một chút.”

Sau ống nghe liền bị che lại, tôi không biết Bùi Dân nói gì với mấy cô gái kia, khoảng hai ba phút sau, Bùi Dân bỏ ống nghe ra, tôi nghe thấy bên đó đã yên tĩnh, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.

Tôi cũng không hỏi gì cả, đối với cuộc sống riêng tư của Bùi Dân, tôi không hề quan tâm, cũng không có hứng thú.

“Có phải chị dâu nhớ em rồi không? Sao lại đột nhiên gọi điện cho em thế?” Bùi Dân cười hì hì, nói.

Tôi nghĩ đến vừa nãy cậu ta còn ăn chơi trác táng với mấy cô gái kia chưa qua bao lâu, bây giờ đã quay sang chọc ghẹo tôi, cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Giọng của tôi càng lạnh thêm, cũng không muốn nói nhiều lời vô ích với Bùi Dân nữa, trước tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bùi Dân, chuyện video đó là sao?”

“Video nào?”

Nghe thấy Bùi Dân vẫn còn giả ngu giả ngơ, tôi tức giận đùng đùng.

“Đừng giả ngây giả ngốc với tôi nữa, đừng nói với tôi là cậu không biết, chính là đoạn video trong ngày hôn lễ của tôi.

“Ò.” Bùi Dân giống như cuối cùng cũng nhớ ra, cố ý kéo dài giọng nói, “Chị muốn nói đến đoạn video ướt át giữa tôi chị?”

“Cái gì mà video ướt át? Giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả! Cậu không được ăn nói bậy bạ!”

“Chị dâu, chị không thể lật mặt không nhận nhanh thế chứ? Hôm đó là chị chủ động ôm tôi trước mà.”

“Đấy là hiểu nhầm!” Cảm xúc tôi mất khống chế.

“Hiểu nhầm? Sao có thể hiểu nhầm được chứ?” Giọng Bùi Dân để lộ ra tia xấu xa, “Tôi không hề có nét nào giống anh cả, tôi nghĩ chị dâu chắc sẽ không nhận nhầm tôi với anh cả chứ?”

Tôi không biết làm thế nào. Bùi Dân và Bùi Minh dường như không hề có điềm nào giống nhau.

Nhưng hôm đó, nửa sáng nửa tối, hai người lại mặc quần áo y hệt nhau, cộng thêm chiều cao, dáng người của hai người, nhìn từ sau lưng đúng là khiến người khác không thể phân biệt được.

Nhưng những lời như vậy nói ra có ai tin chứ?

“Thật buồn quá, chị dâu, chị lại tuyệt tình như thế, uổng công tôi đối tốt với chị.”

Tôi cảm thấy da đầu tê rần: “Bùi Dân, cậu có thể nói chuyện cho cẩn thận được không, cậu đối tốt với tôi lúc nào?”

Bùi Dân làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Chị dâu, chị quên rồi à, ngày hôm đó chị với anh cả kết hôn, chị bị khung sắt đổ vào người, tôi còn giúp chị gọi 120. Lúc đó trong lòng anh cả chỉ có Hân Hân, nếu như không phải tôi gọi xe cấp cứu cho chị, rất có khả năng bây giờ chân chị bị cắt rồi cũng nên.”

Tôi không thể phản bác lại được nữa.

Chính là vì chuyện này, tôi có chút nhìn không ra, Bùi Dân rốt cuộc muốn làm gì.

Nếu như nói cậu ta là một tên khốn nạn, tại sao vào lúc Bùi Minh bỏ tôi mà đi, cậu ta lại đến cứu tôi. Nói cậu ta là người tốt, tại sao thường ngày cậu ta lại nói với tôi những từ hèn hạ vô sỉ, làm những chuyện đốn mạt với tôi?

“Đúng rồi, chị dâu. Thật không ngờ đoạn video đó bị lộ ra lâu như thế rồi bây giờ chị mới gọi điện cho tôi, anh cả đã gọi điện cho tôi từ sớm rồi.”

Câu nói không lạnh không nhạt của Bùi Dân khiến cả người tôi giật nảy lên.

“Cậu nói cái gì? Bùi Minh gọi điện cho cậu? Cậu đã nói những gì rồi?”

Tôi biết với cái miệng xoen xoét của Bùi Dân thì chẳng thể nói được câu nào tốt đẹp cả.

Tôi nghĩ đến khả năng này, càng cảm thấy sợ hãi.

“Ồ, đây là chuyện giữa tôi và anh cả, không thể nói cho chị dâu được.”

“Mau nói!” Tôi kiên nhẫn được nữa, hận không thể kéo Bùi Dân từ đầu dây điện thoại bên kia ra mà đánh cho một trận.

Nhưng dường như Bùi Dân không hề cảm thấy được sự tức giận của tôi, vẫn thong dong, thảnh thơi nói: “Tôi nói cho chị dâu biết rồi, chị sẽ thưởng gì cho tôi?”

“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Tôi như phát điên, tên Bùi Dân này lúc nào cũng có tài ép người khác phải điên lên.

“Như vậy đi, chị dâu hứa với tôi, ra ngoài hẹn hò với tôi một lần, tôi sẽ nói cho chị biết.”

“Không thể được!” Tôi quả quyết từ chối, phải đi hẹn hò với người như Bùi Dân, sẽ khiến tôi thêm buồn nôn mà chết mất.

“Thế thì thôi vậy.” Giọng điệu của Bùi Dân thờ ở, dửng dưng như không càng khiến tôi hận đến nghiến răng ken két.

“Chị dâu, nếu như chị không còn chuyện gì nữa, thì tôi cúp máy đây, chỗ tôi còn bận lắm.”

Thấy Bùi Dân sắp cúp máy, tôi lại sốt ruột muốn biết rốt cuộc cậu ta đã nói gì với Bùi Minh mà khiến Bùi Minh mất hết hi vọng muốn li hôn với tôi như vậy.

Tôi buộc miệng thốt ra: “Được!”

“Thật à?”

“Thật.”

Giả đấy, là giả đấy, trong đầu tôi không ngừng thầm đọc.

Dù sao sau này Bùi Dân muốn nhắc lại chuyện này, tôi không nhận là được, chỉ là nói miệng vài câu thôi, nhiều nhất cũng chỉ bị Bùi Dân chửi vài câu không giữ lời mà thôi. Dù sao cũng chẳng đi đến đâu cả.

“Ha ha, chị dâu, chị đúng là thẳng thắn, chị phải giữ lời đấy nhé!”

“Ừm, tôi sẽ giữ lời, cậu mau nói đi.” Tôi không chú ý, trả lời.

“Ha ha, tôi đã ghi âm lại rồi, sau này nếu như hối hận, tôi sẽ đem đoạn ghi âm này cho anh cả nghe.”

Tôi vừa nghe thấy, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại đang cầm trên tay.

Tên Bùi Dân này đúng là quá khốn nạn, quả thực đúng là ác ma.

“Anh cả gọi điện thoại đến hỏi tôi chuyện hôm đó. Tôi nói với anh cả, là chị chủ động ôm tôi hôn tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK