Bùi Minh quay người đi thẳng.
Nhìn tờ chi phiếu trước mặt, tôi đột nhiên nhớ đến lúc chúng tôi mới gặp nhau, Bùi Minh cũng dùng một tờ chi phiếu để đuổi tôi đi.
Tôi cười lạnh, xé nát tờ chi phiếu.
Tôi ngồi dậy, mặc quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc. Thản nhiên bước ra khỏi nhà kho.
Ra đến ngoài sân, tôi nhìn thấy một cô gái đứng bên ngoài, cô ta lạnh lùng lườm tôi.
Đây chính là ngôi sao nổi tiếng Lục Mạnh Chu.
Tôi tỉ mỉ đánh giá Lục Mạnh Chu, cô ta có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, tươi tắn xán lạn, không hổ là ngôi sao. Chắc có lẽ trong số những người tôi đã gặp, cô ta là người có vẻ ngoài đẹp nhất.
“Lâm Đông Mỹ, cô đừng có mơ mộng hão huyền, trước kia chịu khổ chưa đủ sao?” Giọng điệu của Lục Mạnh Chu tràn đầy khinh miệt, trong đó còn ẩn chứa cả sự thương hại.
Tôi cười cười, không để ý đến cô ta, chỉ thản nhiên nói một câu: “Cứ đợi mà xem.”
Nói rồi tôi cứ thế đi thẳng.
Tôi đến một hiệu thuốc gần đó mua một vỉ tránh thai.
Thực ra sau khi trải qua những chuyện kia tôi cũng không chắc mình còn khả năng sinh nở nữa hay không. Nhưng bây giờ tôi thực sự rất sợ hãi, tôi không có khả năng bảo vệ đứa trẻ, nếu như lại có thai lần nữa rồi lại sảy, tôi thực sự sẽ sụp đổ.
Ngày hôm sau, bức ảnh tôi và Bùi Minh ôm hôn trong sân được giật tít trên các trang báo lá cải.
Vốn dĩ Bùi Minh cũng chỉ là một thương nhân bất động sản mới xuất hiện, tuy rằng có gia thế tiền tài nhưng cũng không được tính là nổi tiếng. Thế nhưng vì anh qua lại với Lục Mạnh Chu nên lập tức được công chúng chú ý, cộng thêm ngoại hình không tồi của Bùi Minh, bây giờ cũng coi như là nổi tiếng.
Ai cũng biết Bùi Minh và Lục Mạnh Chu đã đính hôn, tự dưng giờ lại lòi ra chuyện Bùi Minh không cần minh tinh mà cặp kè với một người phụ nữ khác. Tin này vừa mới tung ra lập tức nhảy lên đứng đầu các công cụ tìm kiếm.
Tấm ảnh trên báo, Bùi Minh đang ôm hôn tôi, nhưng vì ánh sáng và góc độ nên chỉ có thể nhìn thấy người phụ nữ được Bùi Minh ôm không phải là Lục Mạnh Chu, chứ không rõ mặt tôi.
Chính vì thế mà tin tức Bùi Minh ngoại tình đã lan khắp hang cùng ngõ hẻm của Vũ Hán rồi nhưng cuộc sống của tôi lại chẳng bị ảnh hưởng gì mấy.
Tôi đi chợ mua chút đồ ăn về, đang định quay về chung cư lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đằng xa, nghiêng người dựa vào trước cổng của khu nhà tôi.
Người đàn ông đó mặc áo gió màu đen, dáng người nghiêng nghiêng dựa vào sau khiến đôi chân càng thêm dài. Tay anh đang kẹp một điếu thuốc lá, nhưng không hút, anh nghiêng đầu nhìn tôi xuyên qua lớp khói thuốc.
Là Bùi Minh.
Bùi Minh nhìn thấy tôi liền dập điếu thuốc trong tay quăng vào thùng rác.
“Tin tức trên báo là do em làm?”
Bùi Minh không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng tôi.
Tôi cũng không che giấu, thành thật trả lời, “Đúng.”
Đôi mắt anh thẫm lại, ánh mắt anh nhìn tôi lại càng sâu xa, “Tối hôm qua em quyến rũ anh cũng vì chuyện này?”
“Đúng.”
Tôi bình thản thừa nhận, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khẽ, “Hay là tổng giám đốc Bùi cho rằng tôi vẫn còn vương tơ lòng với anh?”
Bùi Minh nhìn chẳm chằm vào tôi, “Em thay đổi rồi.”
“Đúng thế, tôi thay đổi rồi, trên thế giới này có bao nhiêu thứ vĩnh viễn không thay đổi cơ chứ? Tổng giám đốc Bùi, anh cũng thay đổi rồi.”
Nếu như tôi vẫn còn là Lâm Đông Mỹ trước kia thì đã sớm nhảy khỏi cửa sổ bệnh viện trở thành một nắm đất rồi.
Tám tháng, không dài cũng không ngắn.
Bùi Minh trở nên càng trầm lặng hơn trước kia, trên người bao trùm thứ khí thế lành lạnh, càng lúc càng khó gần.
“Để chụp được bức ảnh đó thậm chí em còn không tiếc hy sinh bản thân cho một người đàn ông em không yêu?”
“Tôi thích làm thế nào là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh.” Tôi xách túi đồ ăn đi vòng qua Bùi Minh.
“Con của em đâu?” Bùi Minh nhìn theo bóng lưng của tôi, “Lâu như vậy rồi, đứa bé chắc cũng đã ra đời rồi đúng không?”
Bước chân tôi khựng lại.
“Đừng có nhắc đến đứa bé trước mặt tôi. Anh không có tư cách đó.” Giọng tôi có chút cứng đờ.
Đối diện với những người khác tôi có thể bình thản nói rằng đứa bé đã mất.
Nhưng đối diện với Bùi Minh, tôi thật sự không thể bình tĩnh như vậy được.
Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ, bé con của tôi nho nhỏ, nhẹ như một sợi lông vũ.
Bùi Minh là cha của con bé, nhưng anh ta chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha.
“Sao thế? Chẳng lẽ em không tìm được cha ruột của đứa bé à?” Bùi Minh có chút châm chọc nói.
Lửa giận bùng lên trong lòng tôi, tôi không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, tôi ném thẳng túi đồ ăn trong tay về phía Bùi Minh.
“Bùi Minh, cái tên khốn này! Cút! Anh cút ngay đi cho tôi!” Tôi khàn giọng hét lên.
Túi đồ ăn rơi xuống chân Bùi Minh, thức ăn trong túi văng đầy dất.
Bùi Minh lạnh lùng nhìn tôi, “Em bảo vệ cha của đứa bé đến thế sao?”
Tôi chỉ cảm thấy tim mình như bị người ta xé làm trăm mảnh, đau đến mức không đứng thẳng nổi. Tôi ôm ngực, đôi môi tái xám không còn một chút máu: “Đứa bé đã mất rồi, anh đã vừa lòng chưa?”
Bùi Minh sững ra, vẻ mặt cứng đờ.
“Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Tôi ôm ngực co ro, thều thào với anh ta.
Vẻ mặt của Bùi Minh có chút xúc động, “Sắc mặt của em không được tốt lắm, em có sao không?”
“Không liên quan gì đến anh!”
Tôi dồn toàn bộ sức lực hét lên với anh ta, nhanh chóng chạy về nhà, đóng chặt cửa lại.
Trước mắt tôi hoa lên, nhìn chính mình trong gương, một gương mặt tái nhợt, môi không còn chút máu, giống như một con quỷ.
Bác sĩ nói tôi cần tĩnh dưỡng, không thể quá xúc động. Vửa nãy có lẽ tôi đã quá kích động nên cảm thấy hơi khó chịu.
Tay tôi run run, cầm lấy lọ thuốc bổ máu ở trên giá chỗ cửa vào uống lung tung mấy viên một lúc, thế mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi đi đến trước cửa sổ hé hé rèm cửa ra, nhìn thấy Bùi Minh đang đứng nguyên tại chỗ. Vẻ mặt anh có chút lạnh lùng, thất thần nhìn về phía trước, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Đột nhiên anh ngẩng lên nhìn về phía cửa sổ nhà tôi. Tôi vội vàng thả rèm cửa xuống.
Tấm rèm dày nặng ngăn cách ánh mắt của Bùi Minh.
Tuy tấm ảnh tôi gửi cho tòa soạn làm dậy lên chút sóng gió nho nhỏ nhưng sau khi việc này xảy ra, Lục Mạnh Chu lập tức tìm đến tòa soạn chủ động thanh minh, nói rằng cô gái trong bức ảnh chỉ là bạn bè bình thường.
Tuy đám cư dân mạng nói đây chỉ là giấu đầu hở đuôi nhưng Lục Mạnh Chu vẫn kiên quyết nói rằng chỉ là bạn bè bình thường, cộng thêm nhà họ Bùi đút tiền cho truyền thông, nên chuyện này cũng lắng dần xuống.
Tôi cũng không đế ý lắm, bởi vì ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến chuyện này cũng không tạo ra được sóng gió gì lớn.
Chẳng qua đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Cuối tháng là sinh nhật bố chồng trước của tôi, Bùi Đặng Hưng.
Bùi Đặng Hưng đặc biệt đặt tiệc ở khách sạn năm sao để làm tiệc mừng thọ.
Đường nhiên là Bùi Đặng Hưng sẽ không mời tôi, tôi gọi thẳng cho Đường Hương bảo cô ta đưa cho tôi một tấm thiệp mời, Đường Hương không hỏi gì mà đồng ý ngay lập tức.
Buổi chiều hôm đó, tấm thiệp được chuyển phát nhanh đến cho tôi.
Tôi không biết rốt cuộc bây giờ Đường Hương đang đứng về phe nào, là bạn hay là thù. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, chỉ cần là những chuyện khiến nhà họ Bùi mất mặt, cô ta sẽ vui mừng tiếp tay.
Ngày hôm đó tôi cầm thiệp mời bước vào buổi tiệc.
Chú dì vẫn chẳng có gì thay đổi, thậm chí trông còn khỏe khoắn hơn trước kia.
Dì khoác tay chú bắt tay với một đối tác làm ăn, nhìn dáng vẻ khỏe mạng sáng sủa của bọn họ tôi không khỏi nghĩ đến mẹ mình.
Lúc bà qua đời tóc đã bạc trắng, thậm chí mất tích không tìm thấy xác.
Chú dì nhìn thấy tôi xuất hiện ở đây thì vẻ mặt lập tức sa sầm. Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Bùi Minh nhìn thấy tôi, lập tức đi đến, hàng lông mày chau lại.
“Em đến đây làm gì?”
Tôi cười nói, “Tôi trở về Vũ Hán đã lâu, cũng coi như là lâu chưa gặp được chú dì nên rất nhớ bọn họ, thế nên muốn đến chào hỏi.”
Hàng lông mày của Bùi Minh lại càng nhăn tít lại, “Em đi đi, lát nữa bọn họ lại đến làm khó em.”Tôi nhướng mày nhìn Bùi Đặng Hưng và Lương Bích Nhược, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng.
“Tốt xấu gì cũng là từng là con dâu của bọn họ, nếu như không chào hỏi thì thật đúng là bất hiếu.”Tôi không để ý đến Bùi Minh, đi đến trước mặt chú dì.
“Sao cô lại quay về?” Vẻ mặt của chú vô cùng khó coi.
Ngay đến cả vẻ dịu dàng hào phóng thường thấy của dì cũng như đang nứt ra.
“Cho dù thế nào ông Bùi cũng từng là bố chồng tôi, nghe nói hôm nay ông đại thọ, tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng ông.”
Tôi vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng tít thở vang lên xung quanh.
Thậm chí còn nghe thấy không ít tiếng xì xào.
“Hóa ra cô ta là vợ trước của Bùi Minh…”
Vẻ mặt bố chồng cũ khó coi vô cùng, lại không thể hoạnh họe tôi ngay trước mặt đám đông, sợ làm mất thể diện của nhà họ Bùi.
Tôi cười tươi như hoa, trông vô cùng hiếu thảo, cẩn thận mở cái hộp mang theo bên người ra.“Đây chính là chút lòng thành của con dâu.”
Bên trong hộp là một bức tượng thiện tài đồng tử làm bằng sứ, trắng trắng tròn tròn, trông giống một đứa trẻ mũm mĩm đãng yêu vô cùng.
“Lâm Đông Mỹ, cô tặng cho chúng tôi thứ xấu xa gì đây hả!”
Nhìn thấy bức tượng đứa bé mũm mĩm trong hộp gỗ, Lương Bích Nhược biến sắc, hét ầm lên, hất tung cái hộp trên tay tôi.
Bức tượng rơi xuống đất vỡ tan tành. Giống như một đứa trẻ vừa mới ra đời đã bị ném xuống đất chết tươi, nhìn trông vô cùng kỳ dị.
“Cút! Nào có ai lại mừng thọ người khác bằng cái thứ độc ác thế này?”
Tôi giả đò kinh ngạc nhướng mày, “Dì à, đây chỉ là tượng thiện tài đồng tử thôi mà, nó có thể phù hộ cho việc làm ăn của nhà họ Bùi thuận lợi, làm sao lại xấu xa độc ác được? Trừ phi là dì đã làm gì đó trái lương tâm nên mới có tật giật mình”
Giọng nói của tôi đầy ám chỉ và khiêu khích.
Câu này như thể nhắc nhở những vị khách có mặt xung quanh.
“Nghe nói cô con dâu trước này từng có thai đấy.”
“Đúng đúng, hình như sau này bị người ta bắt cóc nên sảy mất…”
“Chẳng lẽ lại có uẩn khúc gì?”
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, ánh mắt Lương Bích Nhược lạnh buốt, giấu đi vẻ cay nghiệt sắc bén vừa rồi, cố giả vờ tiếc nuối thở dài.
“Đông Mỹ, sao con lại nghĩ bậc bề trên như thế? Vừa nãy dì nhìn nhầm nên mới không nhận ra là Thiện tài đồng tử, còn tưởng con mang ‘Cổ mạn đồng’ từ bên Thái về đấy.”