• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 52: BÙI MINH LIỆU CÓ TỚI CỨU TÔI KHÔNG

“Hừ, bọn mày mơ đẹp quá nhỉ, chỗ 99 tỷ đấy mấy người chúng ta có thể nuốt trôi được không? Cầm được một nửa trong tay đã là tốt lắm rồi.” Tên cầm đầu tựa hồ như cũng lạc vào thế giới tuyệt vời trong mơ của đám đàn em. Minh dù vẫn cứng miệng nhưng trong ánh mắt tràn ngập ý cười mãn nguyện.

Trái tim tôi bỗng chốc run lên.

Không thể một mình cầm hết 99 tỷ đó là ý gì? Chẳng lẽ vẫn còn người nhận phần tiền này ư?

Vài tên đàn em cũng nghi ngờ giống như tôi: “Sao vậy đại ca, chỗ tiền chuộc đó không phải tất cả là của chúng ta sao?”

“Mày tưởng bở quá đấy, bọn đó...”

Tên cầm đầu đang nói, bỗng nhận ra gì đó vội vàng im lặng, hắn quay đầu trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đầy hung ác.

Lòng tôi mát lạnh nhưng ngoài mặt vẫn im lặng ăn tiếp tỏ vẻ như chưa hề phát hiện ra điều gì.

Tên cầm đầu nhìn tôi hồi lâu, phát hiện tôi không có bất cứ biểu hiện gì lạ thường mới quay đầu lại nạt bọn đàn em.

“Nói ít thôi, làm nhiều lên. Không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu không một đồng cũng không có đâu.”

Bọn đàn em bị đại ca quát mắng đều không dám phản kháng, chỉ khúm núm nịnh hót tên cầm đầu.

Mặc dù tỏ ra bình tĩnh nhưng tôi lại chẳng ngăn được trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Không thể lấy hết số đó là ý gì?

Rốt cuộc là ai? 99 tỷ đó còn chia ra nữa ư?

Chẳng lẽ lần bắt cóc này có kẻ đứng sau giật dây?

Bộ não hoạt động hết công suất, động tác ăn bánh bao cũng vì thế mà không biết từ lúc nào đã ngừng lại.

Tên cầm đầu rất tinh mắt, lập tức phát hiện tôi có điểm khác thường.

Hắn đi tới, hung hăng tóm lấy áo tôi, dí sát mặt lại. Minh dù hắn bịt mặt nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận vẻ mặt hung thần ác sát ẩn giấu.

“Con đàn bà thối tha, tốt nhất là mày ngoan ngoãn nghe lời, đợi thằng chồng mày mang tiền đến chuộc. Đừng có nghĩ vớ vẩn, đừng có mà lén lút, tò mò mấy chuyện lung tung. Nếu không tao tuyệt đối sẽ cho mày một đi không trở lại. Chỗ 99 tỷ đó cùng lắm thì bố đây đếch thèm nữa!”

Trong lòng tôi rất sợ hãi, tôi cũng không phải một chú thỏ con không biết gì, bình thường cũng xem qua không ít tin tức bắt cóc giết con tin.

Tên cầm đầu uy hiếp rất rõ ràng, nếu tôi dám giở trò gì, hắn thà không lấy 99 tỷ cũng phải giết tôi.

Hành động này của tên cầm đầu khiến tôi một lần nữa khẳng định âm mưu bắt cóc tôi nhất định còn có người đứng sau.

Bọn côn đồ lưu manh này nếu như đã bắt cóc tôi vậy nhất định là vì tiền. Giết tôi thì coi như hai bàn tay trắng. Nhưng bọn chúng sẽ giết tôi nếu cần bịt đầu mối.

Vậy có nghĩa là cho dù có giết tôi thì bọn chúng cũng không thiệt.

Tên đằng sau giật dây sẽ trả bọn chúng một khoản lớn.

Tôi vâng vâng dạ dạ gật đầu, bày ra dáng vẻ sợ hãi như con thỏ con.

“Đại ca, anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả, thực ra cũng chẳng làm nổi gì đâu.”

Thái độ của tôi cũng phần nào làm tên cầm đầu yên tâm, hắn ra hiệu cho tên đàn em bên cạnh: “Trói nó lại, canh chừng cho tốt đừng cho nó chạy thoát. Nếu như nó chạy rồi, chúng ta coi như mất công vô ích đấy.”

Một tên đàn em đi tới trói tôi lại, sau đó cả đám kéo nhau ra ngoài.

Qua khe cửa, tôi vẫn nhìn thấy bên ngoài có hai tên canh gác.

Một người phụ nữ như tôi, muốn một mình chạy thoát khỏi hai tên đàn ông lực lưỡng đó đúng là mơ mộng hão huyền,

Có thể vì đang mang thai nên sau khi ăn xong mắt tôi đã díp lại, người mệt rã rời chẳng mấy chốc liền lăn ra ngủ.

Bởi vì vẫn còn đang gặp nguy hiểm, tôi vẫn giữ cảnh giác nên không hề ngủ say.

Trong mơ màng, tôi nghe thấy một tiếng hét chói tai: “Không được, không thể cứ thế mà thả cô ta, tôi nhất định phải để cô ta trả giá, tôi phải cho cô ta sống không bằng chết.”

‘Cô ta’ đó là chỉ tôi sao?

Tôi lờ mờ nhận ra một giọng nói quen thuộc, nhưng bởi vì buồn ngủ quá nên đầu óc cũng không được nhanh nhạy, nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc giọng nói này là của ai.

“Nhưng như vậy sẽ làm lớn chuyện.” Tên cầm đầu có chút do dự nói.

“Yên tâm đi, làm cho sạch sẽ, sẽ không có chuyện gì.”

Tôi rất sợ, tôi sợ bọn chúng sẽ làm điều gì nguy hiểm với mình.

Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân tỉnh lại, nhưng tay chân như đang bị chuột rút không cách nào cử động được.

Tôi ý thức được rằng có thể bánh bao ban nãy tôi ăn đã bị cho thuốc.

Rất nhanh cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi cuối cùng cũng không chống đỡ nổi lại một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

Tôi bị một cơn đau nhói làm tỉnh giấc.

Cảm giác da đầu truyền tới một cơn đau đớn, dường như tóc cùng da đầu sắp bị tróc ra tới nơi.

Tôi tỉnh lại vì đau, chỉ thấy một tên cao to vạm vỡ đang kéo tóc tôi. Khuôn mặt dữ tợn bị che lại, gắt gao áp sát người tôi.

“Con tiện nhân bỉ ổi, mày làm cái trò gì đấy?”

“Đại ca, anh nói gì vậy?” Tôi đau tới mức mặt như méo đi, cố gắng dùng tay kéo lại tóc mình.

“Con đĩ! Tao biết ngay là mày làm trò sau lưng tao mà! Có phải mày đã tiết lộ cho chồng mày vị trí của bọn tao không?”

Tôi giật mình, không ngờ chuyện Bùi Minh tới tìm tôi nhanh như vậy đã bị bọn chúng phát hiện rồi.

“Đại ca, oan cho tôi quá. Tôi và chồng nói chuyện đều là dưới sự giám sát của anh, tôi nói gì, làm gì anh đều biết rõ. Nhất định là các anh hiểu lầm rồi, chồng tôi không thể nào biết tôi ở đâu được.”

“Còn dám ngụy biện với tao!” Bởi vì phẫn nộ và sợ hãi, tâm trạng tên đó bị kích động tới cực điểm, hắn tát bốp một cái vào mặt tôi.

Tôi cảm giác cổ họng đột nhiên có vị ngọt, cả người bị hắn đánh lật ra sau, đầu đập vào tường.

Trong vô thức tôi ôm lấy bụng mình để tránh hắn đạp vào bụng.

“Tao nói với mày rồi, đừng có giở trò! Mày lại coi lời của bố mày đây như gió thoảng qua tai thế à?”

Tâm trạng hắn vô cùng kích động, đấm đá lên thùm thụp lên lưng tôi.

Tôi chỉ cảm giác lục phủ ngũ tạng như đảo lộn hết lên, miệng cảm thấy vị máu tanh nồng, khóe miệng tôi đã chảy đầy máu.

“Đại ca, xe chuẩn bị xong rồi.”

Một tên đàn em đi tới nói.

Tên cầm đầu lúc này mới ngừng lại, nhưng vẫn cảm giác chưa hả giận, hắn kéo lấy tóc tôi, hung hãn đập mạnh đầu tôi vào tường,

Chỉ cảm giác đầu kêu ong ong, trước mắt tối sầm lại, tai như ù đi, dường như không nghe thấy gì nữa.

Máu cứ thế văng khắp lên tường, mặt tôi đẫm máu, nhìn thảm hại vô cùng.

“Đưa ra xe, nơi này không thể ở lâu, đã bị lộ rồi.” Tên cầm đầu dặn dò đàn em.

Bọn đàn em gật đầu, xách tôi đang hôn mê bất tỉnh như thể xách một con gà con.

Ngoài cửa đậu hai chiếc xe lớn, vài tên đàn em mở cốp sau xe, nhét tôi vào trong như thể nhét hành lý.

Lúc này, điện thoại tôi lại reo lên.

Đầu dây bên kia dường như nói với tên cầm đầu điều gì đó, vẻ mặt hắn hết sức nghiêm trọng. Sau khi tắt máy, hắn lại hung hăng trợn mắt với tôi.

“Điện thoại của mày có định vị?”

Ánh mắt tên cầm đầu tựa như hung thần ác sát khiến tôi hết sức sợ hãi. Trong mắt hắn bây giờ tôi chỉ nhìn thấy toàn là ý nghĩ giết chóc.

Tên cầm đầu trước đó không hề biết điện thoại tôi có định vị, vậy là ai nói cho hắn biết?

Chuyện Bùi Minh tới tìm tôi sao lại bị lộ ra?

Xem ra tên đứng sau dường như rất hiểu tôi và Bùi Minh.....

“Lúc đầu sao mày không nói điện thoại mày có đinh vị?” Tên cầm đầu ánh mắt như hung thần nói.

Tôi trưng ra vẻ mặt vô tội, lắc đầu nguây nguẩy, vừa lo vừa sợ: “Đại ca, tôi thật sự không biết....”

Tên cầm đầu thấy tôi không chịu nói sự thật, giơ tay lên định tát tôi.

Đúng lúc này một tên đàn em nhìn không nổi nữa liền đi tới khuyên bảo: “Đại ca, còn đánh thế này sẽ đánh chết cô ta đấy, chũng ta sẽ chẳng lấy được một đồng. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải rời khỏi đây. Nếu không tổng giám đốc Bùi tìm tới đây, sẽ chẳng ai trong chúng ta thoát được đâu.”

Tên cầm đầu lúc này mới nén giận trợn mắt nhìn tôi, hắn lạnh lẽo quăng xuống một câu: “Vứt nó vào trong cốp xe, chúng ta đi.”

Tên cầm đầu tiện tay vứt điện thoại của tôi xuống đất.

Khoảnh khắc nắp cốp xe đóng lại, tôi chỉ thấy lòng đầy tuyệt vọng.

Cốp xe tối đen như mực, dường như kín không kẽ hở, tôi không thấy bất cứ một tia sáng nào lọt qua. Cảm giác như thể bị cả thế giới này ruồng bỏ vậy.

Bùi Minh liệu có tới tìm tôi không? Anh có thể tìm thấy tôi không?

Tôi nghe tiếng bánh xe bên dưới lao đi vun vút, không biết hai chiếc xe này sẽ lái tới tận đâu?

Còn số phận của tôi và đứa bé trong bụng sẽ đi về đâu?

Xe chạy khoảng một giờ thì đột ngột dừng lại.

Một tên đàn em mở cốp xe ra, dùng một miếng vải đen bịt mắt tôi rồi đưa tôi ra khỏi xe.

Chỗ này giống một cái nhà kho, mùi ẩm mốc bốc lên rất khó chịu.

Tôi bị hắn hung hăng lôi vào trong.

Cánh cửa kẽo kẹt đóng lại, vài tên đàn em giúp tôi kéo miếng vải che mắt xuống.

Nhìn quanh bốn phía, nơi này quả thực là một cái nhà kho.

Cửa chính làm bằng sắt, bị rỉ sét thủng lỗ chỗ, xem ra lâu nay không có người sử dụng.

Rất rõ ràng, đây là một cái nhà kho bị bỏ hoang lâu năm.

Bùi Minh còn có thể tới cứu tôi không? Hay là nếu anh không thể tìm thấy tôi thì liệu có bằng lòng mang tiền tới chuộc không?

Tôi âm thầm lắc đầu, vào giờ khắc này, tôi không thể vẫn cứ trông mong vào người khác được. Tôi cố gắng nghĩ lại, giọng nói nghe được trong lúc đang mơ màng.

Giọng nói đó rất quen thuộc, tôi muốn đối chiếu giọng nói đó với những người mà tôi quen biết.

Có thể bởi vì lúc đó tôi buồn ngủ quá, hoặc là do tác dụng của thuốc khiến tôi không tài nào nhớ rõ ràng giọng nói đó.

Thậm chí tôi còn nghi ngờ, giọng nói mà tôi nghe được ấy liệu có phải chỉ là một giấc mơ, một ảo giác?

Vài tên đàn em mang tới một cái giá quay phim, trong tay còn cầm một chiếc máy quay. Ánh mắt bọn chúng nhìn tôi đẩy vẻ kiềm chế và hưng phấn.

Tôi cảm giác không khí trong nhà kho có chút gì đó không bình thường.

Tôi ý thức được điều gì đó, run rẩy lùi lại phía sau, toàn thân áp sát vào bức tường lạnh tựa như băng.

“Đại ca, lúc nào bắt đầu?” Một tên đàn em hưng phấn hỏi.

“Tao trước, bọn mày quay lại cho cẩn thận, đợi tao nếm thử mùi vị của con đàn bà này xong sẽ thưởng cho chúng mày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK