“Ha, tôi cũng muốn đánh giá cao anh lắm đấy! Nhưng tất cả những gì anh làm thật khiến tôi thất vọng vô cùng!”
Tôi thật không ngờ, ngay đến một đứa trẻ mà Bùi Minh cũng lợi dụng được.
“Lâm Đông Mỹ, em coi thường anh quá rồi đấy. Nếu như anh muốn giữ em lại thì thiếu gì cách, hà cớ gì mà phải lợi dụng một đứa trẻ con?” Trong mắt anh ngập tràn chế giễu và giận dữ.
“Vậy thì chuyện nhận nuôi Bang Bang là thế nào? Bùi Minh, anh có dám thề rằng anh nhận nuôi Bang Bang là không có mục đích khác, tất cả chỉ vì tốt cho Bang Bang không?”
Đối mắt với sự chất vẫn của tôi, Bùi Minh đột nhiên im lặng.
Nhìn Bùi Minh không nói được câu nào, đột nhiên tôi thất vọng tột cùng, không khống chế nổi cảm xúc của bản thân mình, tức giận nói: “Bùi Minh, anh thật khiến em thất vọng!”
“Thất vọng? Vậy thì em kỳ vọng vào ai? Từ Hùng ư?” Bùi Minh sầm mặt: “Hay là tình nhân cũ của em, Bùi Dân?”
Tôi nhìn Bùi Minh chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt đáng sợ mang theo cả sát khí.
Bùi Dân giống như một quả bom đặt giữa hai chúng tôi. Từ khi tôi quay lại, Bùi Minh gần như không nhắc đến cậu ta.
Anh nhắc đến Bùi Dân, tất cả những hiềm khích giữa chúng tôi lại hiện ra trước mắt. Sự sỉ nhục của Bùi Dân, những hành vi như ác quỷ, sự không tin tưởng của Bùi Minh.
Dường như Bùi Minh phát hiện ra mình đã lỡ lời, vẻ mặt anh có chút thảng thốt: “Xin lỗi, anh…”
“Đừng nói nữa.” Tôi xua tay, lườm Bùi Minh với vẻ sắc bén: “Sao phải thế? Bùi Minh, chúng ta đều không thể quên được quá khứ, cũng không thể vượt qua được chướng ngại này, sao cứ phải ép bản thân mình?”
Bùi Minh còn muốn nói gì đó, tôi xua tay, ngắt lời anh: “Đừng nói nữa, em không muốn nghe đâu.”
Tôi lấy điện thoại gọi cho dì Lý, bảo dì ấy qua đây một chuyến .
Dì Lý cũng đang ở trong bệnh viện, nhận điện thoại của tôi xong bèn đến ngay.
Thấy tôi đang đứng giằng co với Bùi Minh, dì ấy lập tức nhận ra giữa tôi và Bùi Minh đã xảy ra chuyện gì đó.
Tôi chỉ vào Bùi Minh: “Dì Lý, dì đưa Bùi Minh về phòng bệnh đi, cháu hơi mệt.”
Tôi không để ý đến ánh mắt sốt sắng quan tâm của dì Lý, vòng qua dì Lý và Bùi Minh, đi khỏi nơi này.
Tây Tây yên lặng theo sát tôi, cô ấy gần như ẩn mình trong màn đêm, không phát ra một tiếng động nào. Dường như không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy.
Tôi cứ thế nằm lên giường, chẳng buồn thay quần áo, quay lưng về phía cửa, thẫn thờ nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng mở cửa vang lên đằng sau mình.
Dì Lý dìu Bùi Minh đi vào, ngoài ra còn những tiếng sột soạt khác, chắc là dì Lý dìu anh về giường.
Dì Lý tỉ mỉ dặn dò anh phải cẩn thận, cho dù quay lưng về phía họ, tôi vẫn cảm nhận được dì Lý quay ra nhìn tôi mấy lần.
“Không có chuyện gì đâu, dì Lý, dì đi ra ngoài đi. Nếu có việc cháu sẽ gọi điện cho dì.” Bùi Minh nói.
Một lúc sau, tôi lại nghe thấy tiếng mở cửa, có lẽ là dì Lý đã đi rồi.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng để đầu óc mình trống rỗng, không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì nữa. Thế nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được một ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo mình từ đằng sau lưng, khiến tôi không thể xem nhẹ được.
“Em không đi à?” Bùi Minh bỗng hỏi.
Tôi không muốn trả lời nên giữ im lặng.
Bùi Mắc cũng không nói gì nữa, lặng lẽ trông bóng lưng tôi. Hai chúng tôi cứ duy trì bầu không khí ngột ngạt ấy.
Cuối cùng, tôi không nhịn được bèn lên tiếng: “Em đã đồng ý với anh rồi, phải ở lại chăm sóc anh cho đến khi anh khỏi hẳn mới thôi.”
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Bùi Minh: “Vậy sau khi anh khỏi thì sao?”
Tôi chỉ biết lặng thinh.
“Sau khi ra viện thì sao? Em vẫn sẽ đến gặp anh chứ? Em vẫn sẽ ở bên anh như bây giờ chứ?”
“Bùi Minh, em cảm thấy chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”
Tôi vẫn quay lưng với Bùi Minh, nói: “Sau khi anh khỏe rồi, chúng ta sẽ trở về thế giới của mình, sống cuộc sống của riêng mình.”
“Nếu như rời khỏi bệnh viện, hai chúng ta sẽ trở thành người xa lạ, đúng không?”
Tôi nín lặng một lúc lâu, không biết nên trả lời thế nào.
Tôi muốn điều tra người đó của nhà họ Bùi thì khó tránh được không dính dáng đến Bùi Minh. Nhưng tôi và Bùi Minh đã định sẵn là không có kết quả gì.
“Em vẫn còn giận vì chuyện hôm nay à?” Thấy tôi không nói gì, Bùi Minh thở dài, tự giễu cợt bản thân: “Trong lòng em, anh hèn hạ như vậy sao? Trên thế giới này nhiều trẻ con như vậy, Bùi Minh anh cũng đâu phải là dạng người có lòng bác ái như Âu Duyệt Linh, còn về phần tại sao phải nhận nuôi đứa bé đó ư?”
“Vì anh thấy em thích Bang Bang… cũng là vì em nên anh mới có ý định nhận nuôi cô bé.”
Tôi vẫn không nói gì, từng câu từng chữ anh nói tôi đều nghe rõ mồn một.
“Không phải là anh muốn lợi dụng Bang Bang để giữ em lại. Bùi Minh anh không phải là kẻ không dùng thủ đoạn, nhưng anh khinh thường những chiêu trò rẻ tiền đó.
Em nói rằng sau này không có ý định sinh con nữa, nhưng anh lại có thể nhìn ra, em rất thích Bang Bang và cũng rất muốn làm mẹ. Vì thế mà anh mới nảy ra ý định nhận nuôi con bé. Anh cảm thấy em ở cùng Bang Bang sẽ vui vẻ hơn nhiều. Đã rất lâu rồi anh chưa thấy em vui vẻ như vậy. Nếu bảo anh có mục đích khác, vậy thì đó chính là mục đích của anh.
Anh muốn nhìn thấy em vui vẻ hạnh phúc.”
Tim tôi thắt lại từng cơn, suýt nữa không thở nổi. Những gì Bùi Minh nói rất chân thành, rất khẩn thiết, tôi biết anh không lừa tôi. Một người kiêu ngạo như anh khinh thường dùng những lời nói dối đó.
“Nhưng mà trong tim em, anh vĩnh viễn tồi tệ thấp kém.” Giọng nói của Bùi Minh tràn ngập chế giễu: “Anh không phủ nhận anh thường xuyên tính toán, bày mưu, dùng kế. Nhưng nếu anh dùng những thủ đoạn đó với em thì sao anh lại để em rời khỏi anh?”
Tôi vùi mặt vào trong chăn.
Đúng thế, Bùi Minh kiêu ngạo, ưa sạch sẽ, vênh váo. Anh giỏi dùng mưu kế nhưng anh khinh thường tính toán. Bởi vì, sự cao ngạo của anh.
Những thứ này tôi đều biết, nhưng một khi tức giận tôi hoàn toàn không nghĩ được điều gì khác, cũng không tin tưởng Bùi Minh. Tất cả những gì xấu xa tiêu cực tôi đều đổ lên đầu anh.
Bởi vì giữa tôi và Bùi Minh đã xảy ra quá nhiều chuyện không vui, những mâu thuẫn đó chắn ngang giữa chúng tôi, khiến tôi dù thế nào cũng không thể thản nhiên chấp nhận anh được. Thế nên chỉ cần một sai lầm nhỏ của anh cũng có thể trở thành mồi lửa, đốt lên những gì không vui giữa chúng tôi.
Nước mắt tôi lăn dài trên má. Nhưng lại được một bàn tay ấm áp dịu dàng lau đi.
Không biết từ lúc nào, Bùi Minh đã đi đến bên cạnh tôi. Anh dùng hết sức đứng dậy, một tay bám vào thành giường, cố gắng lắm mới vững.
“Anh xin lỗi.” Anh nặng nề nói.
“Không sao.” Tôi lắc đầu.
“Đừng giận anh nữa được không?” Bùi Minh thì thầm dỗ dành tôi.
Tôi ngơ ngác một hồi lâu, sau đó quay ra nhìn Bùi Minh, vết thương của anh vẫn chưa lành, đứng như thế có vẻ rất vất vả.
“Bùi Minh, vết thương của anh sắp lành đúng không.”
Sắc mặt của Bùi Minh cứng lại, nhưng vẫn cười gượng gạo: “Ừ.”
“Vậy ngày mai em sẽ rời khỏi đây. Vừa hay em cũng có việc bận. Bây giờ anh đã khỏe hơn rồi, em tin chắc chắc là sẽ không bị nhiễm trùng nữa đâu, ở đây giao lại cho dì Lý, em rất yên tâm.”
Câu nói tin chắc rằng sẽ không bị nhiễm trùng nữa của tôi khiến bầu không khí trong phòng lạnh đi.
“Em vội đi đến vậy sao?” Bùi Minh lẳng lặng nhìn tôi.
Ánh mắt của tôi rất bình tĩnh, không muốn để Bùi Minh nhìn thấy một chút tình cảm nào: “Sớm muộn gì em cũng phải đi. Với lại anh cũng không thể ở bệnh viện mãi mãi được.”
Bùi Minh nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt đó vừa mất mát,vừa thất vọng lại bi thương. Tôi không dám nhìn anh thêm nữa, chỉ sợ mình càng buồn hơn.
“Được.” Bùi Minh lặng lẽ nhìn tôi: “Nhưng mấy ngày nữa Bang Bang sẽ lên bàn mổ, anh mong là dù bận đến mấy em cũng sẽ đến bệnh viện một chuyến.”
Tôi ngẩng lên nhìn Bùi Minh.
“Anh cũng không bảo em phải quay về đồng ý chuyện nhận nuôi Bang Bang, chỉ là Bang Bang rất thích em, nếu như em đến, cô bé sẽ được cổ vũ rất nhiều.”
“Được.” Tôi nhanh chóng thu lại ánh nhìn, gật đầu: “Điều đó là đương nhiên.
Hai chúng tôi đều không nói gì nữa, Bùi Minh cẩn thận bám vào tường, chậm rãi quay về giường bệnh.
Tôi nhìn cảnh đó mà xót xa, trong đầu nghĩ, cũng vì tôi nên anh mới bị thương như vậy, cho nên dù anh thế nào, tôi cũng không nỡ bỏ mặc. Tôi vội vàng đứng dậy đỡ anh, song Bùi Minh lại đi thẳng về phía giường, khiến tôi đỡ hụt.
“Nếu anh đã bình phục thì không cần em đỡ nữa.” Giọng anh thản nhiên, mang theo kiêu hãnh và tự tôn.
Tôi nhìn Bùi Minh, nhìn anh cố hết sức để trở về giường, có mấy lần tôi thực sự sợ vết thương trên bụng anh lại nứt ra.
Thấy Bùi Minh không có việc gì, tôi lại lặng lẽ quay về nằm lên giường.
Ngày hôm sau tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây.
Bùi Minh ngồi trên giường, không nói gì, chỉ nhìn tôi thu dọn đồ đạc. Ánh mắt anh thản nhiên và bình tĩnh, khiến người ta nhìn không nhìn ra trong đôi mắt đen thẳm ấy đang cất giấu tâm trạng như thế nào.
Đúng lúc tôi định đi thì dì Lý vào. Dì ấy nhìn thấy tôi xách túi quần áo liền kinh ngạc: “Cô Lâm, cô định đi đâu thế?”
“Anh Bùi đã khỏe lại nhiều rồi, cháu tin là anh ấy không cần cháu chăm sóc nữa, vừa hay cháu cũng có chút việc bận, nên giờ phải đi rồi.”
Cô Lâm, cô muốn đi đâu vậy?” Dì Lý nhìn Bùi Minh với vẻ không thể tin nổi, dường như không ngờ rằng Bùi Minh sẽ để tôi đi.
“Cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi đi.” Bùi Minh nói.