• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 85: TÔI NÊN HẬN ANH NHƯ THẾ NÀO?

Lương Bích Nhược ép hôn, Lục Mạnh Chu để Bùi Minh đổ vỏ. Bùi Minh nào có dễ dàng bị gài bẫy như thế, anh hủy diệt hoàn toàn Lục Mạnh Chu, cũng loại bỏ sạch sẽ ý đồ ép hôn của Lương Bích Nhược!

Từ nay về sau, còn ai dám ép hôn Bùi Minh nữa?

Từ khi Từ Tử Tuyết có mặt ở buổi mừng thọ Bùi Đặng Hưng, anh đã sắp xếp màn kịch này. Mà Lương Bích Nhược và Lục Mạnh Chu vốn là người ép hôn, nào ngờ lại tự đào lỗ chôn mình, rơi vào kế hoạch của Bùi Minh.

Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới người từng bên gối tôi lại cơ trí như vậy.

Lục Mạnh Chu nhìn màn hình lớn, đứng ngây như phỗng, suy nghĩ miên man.

“Chuyện gì thế này? Nhưng thứ này đều là giả, ghép cả đấy! Xóa hết đi!” Lương Bích Nhược hét lên.

Nhân viên của công ty tổ chức tiệc cưới vội vàng tiến lên phía trước, tắt âm thanh đi.

“Chuyện gì thế? Các người làm việc kiểu gì vậy? Sao lại có thể phát cái đoạn ghi âm đó hả?” Lương Bích Nhược trách mắng nhân viên của công ty tổ chức tiệc cưới.

“Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì...” Người phụ trách của công ty tổ chức tiệc cưới liều mạng giải thích, nói là video bọn họ đã lưu ở máy tính từ sớm, chỉ đợi đến lúc phát, không ai biết tại sao đột nhiên video lại biến thành thế này...

Đoạn ghi âm này thu hút toàn bộ sự chú ý ở hiện trường. Những phóng viên đã vô cùng hưng phấn, ngay cả khách khứa bình thường cũng lấy điện thoại ra quay lại.

Mười mấy bảo vệ căn bản không thể ngăn cản lại được, hiện trường loạn thành một mớ bùi nhùi.

Tôi theo bản năng tránh xa nơi trung tâm. Tôi cũng từng bị giá phông bạt đập phải nên không muốn đen đủi thêm lần nữa.

Chỗ tôi đứng này vừa hay ở vị trí dưới khán đài chính, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Lục Mạnh Chu.

Lục Mạnh Chu thù hận nhìn Từ Tử Tuyết: “Anh biết từ trước đúng không? Anh cũng biết hôm nay sẽ phát cái đoạn ghi âm này, đúng không? Thì ra là anh cùng với Bùi Minh hãm hại tôi?”

“Không, không phải...” Từ Tử Tuyết lắc đầu, khuôn mặt đau thương, “Bùi Minh chỉ nói với anh, anh ta có thể cho anh một cơ hội để anh cưới em, mãi mãi ở bên em... Anh thực sự không biết là anh ta sẽ làm như thế này...”

Nói rồi, Từ Tử Tuyết muốn tới kéo Lục Mạnh Chu, lại bị cô ta hất tay ra!

“Cút! Cút đi cho tôi! Từ Tử Tuyết, anh đã hủy hoại cuộc đời tôi! Anh khiến tôi sau này, làm sao để sống yên trong nhà đây? Tôi hận không thể giết chết anh!”

Tôi xem cảnh trước mắt mà không khỏi cảm thán, thủ đoạn của Bùi Minh thật là quá tàn nhẫn.

Không để lại chút thể diện nào mà đẩy Lục Mạnh Chu vào chỗ chết.

Tôi ngó xung quanh, nhìn thấy Bùi Minh ở một góc trong hội trường.

Bùi Minh đứng ở trước cửa sổ, anh không mặc lễ phục mà chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái bình thường, thoạt nhìn có cảm giác quyến rũ tùy ý.

Anh khoanh tay, tư thế có chút thờ ơ không quan tâm, đứng xem hết thảy chuyện này. Giống như cảnh trước mặt này không liên quan gì đến anh.

Tôi lặng lẽ nhìn Bùi Minh như thể lần đầu quen biết Bùi Minh vậy, nghiêm túc đánh giá anh.

Tôi nghĩ, chẳng trách tôi trở thành vợ cũ của Bùi Minh, hèn chi cuộc sống vợ chồng của tôi và Bùi Minh lại đi đến bước đường này.

Tôi sống chung với Bùi Minh lâu như thế, cùng giường cùng gối lâu vậy, nhưng lại chưa từng hiểu anh.

Bùi Minh cũng nhìn thấy tôi rồi, con người anh đen láy như ánh sao thắp sáng trong bóng đêm, anh đi về phía tôi.

Ánh mắt tôi dừng lại trên người Bùi Minh, lại không để ý có một tên đang đi về phía tôi. Tên kia bước đi không một tiếng động, cảm giác tồn tại rất thấp. Vì thế tôi không biết tên đó đến bên tôi từ khi nào.

Tôi bỗng thấy một tia sáng như tuyết lóe lên, theo bản híp mắt, quay đầu nhìn. Chỉ thấy kẻ kia không biết đến bên tôi từ lúc nào, đột nhiên rút một con dao gọt trái cây đâm về phía tôi!

Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ mà quên tránh đi.

Tôi nghĩ rằng mình sẽ bị đâm. Đột nhiên, cơ thể bị đẩy mạnh ra, ngã xuống đất. Bùi Minh đứng ở vị trí của tôi, con dao găm kia đâm vào người anh, máu từ bụng anh ào ạt chảy ra. Tôi nhìn thấy dòng máu điên cuồng phun trào, bỗng ngẩn người.

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai nên không nhìn rõ mặt, gã ta thấy đâm sai người lập tức quay đầu bỏ chạy.

Trước khi chạy, còn hét: “Hôm nay coi như mày may mắn, lần sau thì không có chuyện này đâu.”

Tôi không có thời gian lo đến gã đang bỏ chạy, nhanh như bay đi đến bên cạnh Bùi Minh, hoảng hốt lo sợ dìu anh dậy rồi bịt vết thương đang chảy máu lại.

“Bùi Minh, anh không sao chứ... Anh nhìn em, nhìn em đi...”

Tôi muốn bịt vết thương để cầm máu, nhưng máu tươi cứ phun trào, ngón giữa dính dấp...

“Tại sao lại cứ chảy mãi...” Tôi lo lắng sắp khóc.

Sắc mặt Bùi Minh tái nhợt, anh mỉm cười: “Em đang lo lắng cho anh sao?”

“Anh nói linh tinh gì thế? Lúc này anh còn cười được à?” Tôi vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, vốn tưởng mình đã quên được Bùi Minh, vậy mà giờ nhìn thấy anh bị thương, tim tôi lại đau như bị kim đâm.

“Năm đó, lúc đám cưới của chúng ta, anh lại đi cứu Đường Hương, anh biết là em luôn hận anh, oán trách anh...”

“Đừng nói nữa...”

“Anh cứu Đường Hương vì anh nợ cô ấy một mạng. Về sau cả ngày lẫn đêm anh đều hối hận, tại sao lúc đó anh lại không cứu em...”

“Không cần nói nữa...” Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt tôi đã rơi khắp mặt.

Song Bùi Minh tựa như không biết mệt mỏi, cuối cùng cũng nói hết bí mật trong lòng ra, vẻ mặt nhẹ nhõm chưa bao giờ có.

“Anh rất vui, vì cuối cùng anh cũng có thể cứu được em...” Khóe miệng Bùi Minh cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, khiến tim tôi đau như bị kim đâm.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa...” Nước mắt tôi tuôn rơi ngày càng nhiều.

Tại sao người đàn ông này lại dịu dàng đến thế? Nếu như anh có thể tàn nhẫn với tôi như lúc trước thì tốt biết bao?

Lúc này tôi mới nhớ, mình vẫn chưa gọi xe cứu thương. Tôi thật sự muốn vả mình một cái thật mạnh, nhìn thấy Bùi Minh bị thương, tôi lập tức chạy đến mà không làm việc nên làm đầu tiên là gọi cứu thương.

Tôi luống cuống lấy điện thoại di động ra, muốn nhấn gọi nhưng tay toàn là máu của Bùi Minh nên không thể mở được khóa màn hình.

Tôi lo lắng chỉ muốn ném điện thoại đi. Khó khăn lắm mới mở được khóa màn hình, đang bấm số thì Bùi Đặng Hưng đột nhiên đi tới tắt điện thoại của tôi.

“Không được gọi.” Bùi Đặng Hưng lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi không thể tin nhìn Bùi Đặng Hưng, không dám tin người đàn ông này là bố ruột của Bùi Minh.

“Chuyện hôm nay đã loạn đến mức này rồi, nếu như truyền ra ngoài thì mất hết thể diện nhà họ Bùi!”

Tôi tức đến cả người run lên, muốn rút điện thoại lại, không biết Bùi Đặng Hưng lấy sức lực từ đâu túm lấy điện thoại của tôi ném xuống đất, vỡ tan tành!

Tim tôi cũng bị vỡ vụn như chiếc điện thoại kia, tôi cảm thấy mắt mình đã ươn ướt, tôi quát Bùi Đặng Hưng: “Sao ông có thể như thế, Bùi Minh bị thương rồi! Anh ấy là con trai ông đấy!”

“Danh dự của nhà họ Bùi không thể bị mất!” Bùi Đặng Hưng trịnh trọng nói.

“Vậy còn Bùi Minh thì sao?” Tôi như thể tâm thần gào lên.

Bùi Đặng Hưng quay người nói với một nhân viên: “Đi gọi y tế đến xử lý qua vết thương của cho A Minh, sau đó lặng lẽ đưa nó đến bệnh viện, làm sao cho người không biết quỷ không hay.”

Tôi cảm thấy cả người đều lạnh toát, không dám tin đây là lời nói của một ông bố ruột.

Tôi nhìn Bùi Minh, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đáng tin cậy như một ngọn núi cao không thể di dời trước mặt tôi lại yếu ớt như vậy.

Sắc mặt anh tái nhợt, anh lẳng lặng nằm trên mặt đất, song lại không hề tuyệt vọng. Thản nhiên, ung dung như vậy, dường như hành động của Bùi Đặng Hưng cũng chẳng khiến anh dao động chút nào.

Nhưng tôi biết, máu mủ tình thâm, một giọt máu đào hơn ao nước lã, tại sao lại không có chút khó chịu nào chứ?

Lòng tôi vô cùng sốt ruột, vết thương của Bùi Minh rất nặng, phải lập tức đưa đến bệnh viện. Xử lý qua loa như Bùi Đặng Hưng nói thì chỉ làm vết thương của Bùi Minh nặng thêm mà thôi.

Lúc này, tôi thấy một vị khách đang cầm điện thoại quay. Tôi bất chấp tất cả, giống như một con điên xông tới cướp điện thoại trong tay của vị khách kia.

Mắt tôi đỏ hoe, vẻ mặt lo lắng mà đáng sợ, người kia bị tôi dọa sợ, nhất thời không nắm chắc điện thoại tên tay, cứ thế bị tôi cướp đi.

Tôi lấy được điện thoại, nhanh chóng gọi xe cấp cứu.

Bùi Đặng Hưng tức giận, sai mấy người bảo vệ cao to: “Các người mau cướp lấy điện thoại trong tay cô ta! Tuyệt đối không được để cho cô ta gọi điện thoại!”

Mấy người bảo vệ xông lên, nhanh như chớp đè chặt tay tôi. Tôi giống như con cá bị bắt sống, không có khả năng chống cự.

Tôi cảm giác đau như ngón tay bị gãy, có người đàn ông đột ngột kéo ngón tay cái của tôi ra rồi móc lấy điện thoại.

Tôi quay đầu lại, nhìn Bùi Đặng Hưng cười lạnh lùng: “Muộn rồi, tôi đã gọi cấp cứu, còn nhân tiện gọi cảnh sát.”

“Cô! Cô!” Bùi Đặng Hưng tức giận, ông ta nhanh chân bước tới, vung tay lên tát tôi một cái thật mạnh.

Tôi cảm thấy mặt mình sưng lên, lỗ tai bên phải thậm chí đã mất đi thính giác. Tôi lau vết máu ở khóe miệng, chế giễu nhìn Bùi Đặng Hưng: “Ông đánh đi, nhà họ Bùi rồi cũng sẽ bị báo ứng!”

Bùi Đặng Hưng tức giận run rẩy, dùng sức chọc cây gậy xuống đất. Tôi không nhìn Bùi Đặng Hưng nữa mà đi tới bên cạnh Bùi Minh.

Mặt Bùi Minh trắng bệch như tờ giấy, mắt cũng nhắm chặt lại.

Lòng tôi vô cùng sợ hãi, vội vàng quỳ xuống xem Bùi Minh còn thở không. Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Bùi Minh xong, tôi mới yên tâm hơn.

Bùi Minh chỉ là mất máu quá nhiều nên hôn mê bất tỉnh...

Vẫn may, ông trời phù hộ cho anh...

Tôi ôm chặt lấy người Bùi Minh. Cơ thể anh lạnh như tảng băng, rõ ràng lúc anh ở cùng tôi, cơ thể nóng bỏng như thế...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK