• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 87: LỪA DỐI

Bùi Minh ngơ ngẩn, trong đôi mắt anh là nỗi đau xót tột độ, anh nhìn tôi rất lâu mà không thốt lên lời.

“Anh có biết không, con của chúng ta là con gái. Con bé còn chưa kịp mở đôi mắt để ngắm nhìn thế giới đã phải ra đi mãi mãi...” Tôi đau lòng khôn xiết, những ký ức thuở nào như còn hiện rõ ngay trước mắt, nhắc nhở tôi không được quên.

“Chúng ta nợ con bé... Làm cha làm mẹ mà không bảo vệ được con mình...”

Bùi Minh đau xót, anh nói từng tiếng nặng nề: “Xin lỗi, do anh không bảo vệ được hai mẹ con em...”

“Đừng nói nữa...” Tôi gạt đi giọt nước mắt đang hoen ướt mi: “Chuyện đã qua rồi, giờ có nói gì nữa cũng vô dụng thôi Bùi Minh à.”

Bùi Minh nhìn tôi, ngập ngừng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Tôi khẽ lắc đầu, cố kìm nén những cảm xúc đau thương ấy: “Anh đã tỉnh rồi thì em còn ở đây làm gì nữa.”

Tôi đứng dậy định đi thì Bùi Minh bỗng gọi tên tôi. Tôi quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh.

Bùi Minh mấp máy môi một lúc rồi mới nói: “Em ở lại được không?”

Tôi cười buồn, lời từ chối lạnh lùng ấy còn chưa kịp nói ra thì Bùi Minh đã cười miễn cưỡng: “Anh nói đùa thôi, hôm nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, hẳn em cũng mệt mỏi lắm rồi. Em mau về nghỉ đi.”

Lần đầu tiên tôi thấy một người cao quý như Bùi Minh cẩn thận đến vậy, anh sợ bất cẩn nói sai một câu sẽ khiến tôi giận dỗi bỏ đi. Người đàn ông này luôn khiến tôi mềm lòng trong vô thức.

Bùi Minh, tội gì phải thế chứ? Quan hệ giữ chúng ta đã không thể cứu vãn nữa rồi, anh tội gì phải đau khổ đến thế?

Tôi không dám quay lại nhìn gương mặt tái nhợt của Bùi Minh, vì sợ nếu nhìn thêm một giây phút nào nữa, bản thân sẽ hối hận, không thể nhẫn tâm tiếp được.

Tôi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, ngồi ngoài hành lang che miệng khóc.

Tôi không biết mình đang buồn vì Bùi Minh hay vì đứa con đáng thương của chúng tôi nữa...

Khi cảm xúc đã dần ổn định lại, tôi đứng lên lau nước mắt rồi gọi cho dì Lý.

Dì Lý đã chăm sóc cho tôi trong một thời gian khá dài, tôi khá tin tưởng dì ấy nên nhờ dì đến chăm sóc Bùi Minh.

Khi dì Lý nhận được cuộc gọi của tôi thì bất ngờ lắm, sau khi dì biết tôi muốn mời dì về chăm Bùi Minh nằm viện thì vội khuyên: “Cô Lâm, được cô nhớ đến là vinh hạnh của tôi. Nhưng trong lòng hai người vẫn còn có nhau, sao cô không nhân cơ hội này mà bồi đắp tình cảm với cậu Bùi, rồi bắt đầu một lần nữa?”Dì Lý khuyên nhủ tôi nhưng tôi chỉ thở dài: “Dì Lý, đã làm phiền dì rồi. Còn chuyện giữa cháu và Bùi Minh, cháu sẽ tự xử lý.”

Dì ấy thấy khuyên tôi cũng vô dụng nên cũng thở dài rồi đồng ý sẽ đến bệnh viện chăm Bùi Minh.

Về đến nhà, tôi nằm rất lâu mà mãi không ngủ được, trong lòng luôn nghĩ tới Bùi Minh.

Tôi nhớ đến cảnh anh liều mình đẩy tôi ra, nhớ đến âm thanh đáng sợ khi lưỡi dao kia đâm vào cơ thể anh, nhớ tới vết thương không ngừng chảy máu của anh...

Tôi vô cùng sợ hãi, nếu mình cứ đi như vậy, dì Lý không kịp thời chăm sóc anh dẫn đến anh có mệnh hệ nào thì phải làm sao đây?

Tôi lo cho Bùi Minh nhưng không thể vượt qua chướng ngại tâm lý của chính bản thân mình. Đứa con không còn nơi trần thế của chúng tôi đã trở thành vết rạn nứt ngăn tôi và anh ở hai đầu.

Tôi không thể hận Bùi Minh song cũng không yêu anh được nữa.

Trằn trọc cả một đêm dài, khi tôi tỉnh lại thì đã là buổi trưa. Tôi lấy điện thoại ra xem theo thói quen, hôn lễ của Lục Mạnh Chu đã trở thành tiêu đề nóng nhất trên các trang báo mạng.

Hôn lễ hôm qua có rất nhiều phóng viên, cho nên Bùi Đặng Hưng không thể thu giữ toàn bộ thiết bị ghi hình của họ được. Huống hồ cảnh sát cũng vào cuộc, muốn đè tin này xuống cũng khó.

Tôi bèn bấm vào xem, giới truyền thông đều đang thổi phồng rằng hôn lễ ấy hỗn loạn biết bao nhiêu, chú rể đột nhiên biến thành một tên trai bao, thậm chí còn có đoạn ghi âm quá trình Lục Mạnh Chu lừa Bùi Minh để Bùi Minh đổ vỏ thế nào...

Lục Mạnh Chu con nhà gia giáo, có ăn có học đàng hoàng, mặt mũi cũng xinh đẹp. Vì thế nên từ khi ra mắt cho tới nay, hình tượng của cô ta luôn là một cô gái trong sáng và hoàn hảo. Nhưng giờ đoạn ghi âm ấy đã xé nát vỏ bọc giả tạo của Lục Mạnh Chu, cộng đồng mạng đều đang chỉ trích cô ta giả dối miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Tôi xem một lúc thì hết hứng xem nữa.

Sự nghiệp của Lục Mạnh Chu đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi.

Người của công chúng dù chỉ có một vết nhơ nho nhỏ cũng bị người ta đay nghiến hết ngày này qua tháng nọ. Huống chi toàn thân Lục Mạnh Chu đều nhơ bẩn, giờ cô ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Tuy nhiên tôi không hề thông cảm hay thương xót cho số phận đáng thương của cô ta. Tuy thủ đoạn của Bùi Minh quá tàn nhẫn nhưng mọi thứ cũng đâu phải bịa đặt vô căn cứ. Chính Lục Mạnh Chu đã lừa Bùi Minh đổ vỏ, ép anh phải kết hôn với cô ta trước. Giờ Bùi Minh chỉ vạch trần bộ mặt thật của cô ta cho thiên hạ biết mà thôi.

Tôi xuống giường rồi nấu canh tiết lợn cho Bùi Minh để mang tới cho anh. Tôi bỏ thêm kỷ tử và táo đỏ vào canh nên khá dễ ăn, chủ yếu là do Bùi Minh mất máu nhiều nên phải ăn để bổ máu.

Tôi đem canh đến bệnh viện, đứng trước cửa do dự một lúc lâu xem có nên gọi dì Lý mang vào hay không, cuối cùng vẫn quyết định vào thăm Bùi Minh. Không nhìn thấy anh, tôi không yên tâm.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói the thé chỉ trích.

“Bùi Minh, tôi tin lầm anh rồi. Sao anh có thể đối xử với Mạnh Chu như thế chứ? Anh bảo Mạnh Chu phải sống thế nào đây? Anh đã phá hủy mọi thứ của nó!” Lương Bích Nhược chỉ thẳng vào mặt Bùi Minh mà mắng.

Tôi nhìn trộm qua khe cửa, thấy Lương Bích Nhược, Bùi Đặng Hưng đều đang ở đây. Không khí trong phòng rất nặng nề, Lương Bích Nhược cáu phát khóc, hai mắt sưng đỏ như khóc cả đêm. Bùi Đặng Hưng thì chống gậy đứng một bên, ông ta im lặng không nói gì, chỉ gườm gườm nhìn Bùi Minh.

“Dù gì thì Mạnh Chu cũng là vợ chưa cưới của anh, sao anh nhẫn tâm thuê một thằng trai bao đến phá hủy danh dự của nó, còn làm giả ghi âm để vu oan giá họa cho nó nữa? Anh có còn là con người không hả?” Lương Bích Nhược gào khóc cứ như con gái bà ta chết vậy.

Tôi nhìn Bùi Minh, anh mới qua giai đoạn nguy hiểm hôm qua, vết thương trên bụng cũng mới khâu lại, mặt anh trắng bệch như tờ giấy vì thiếu máu.

Nhưng những người thân chảy cùng dòng máu với anh không ai quan tâm anh đang mệt mỏi thế nào, họ chỉ chăm chăm chỉ trích mắng mỏ anh.

Khuôn mặt anh lạnh lùng vô cảm nên không ai có thể biết được khuôn mặt ấy đang che giấu nỗi niềm thế nào. Lòng tôi nhói đau từng cơn khi thấy anh như vậy.

“Đầu tiên, file ghi âm đã được kiểm tra và xác định không bị làm giả. Đứa trẻ trong bụng Lục Mạnh Chu không phải của tôi, tôi cũng chưa từng chạm vào cô ta. Nếu hai người muốn tìm tác giả của cái thai ấy thì đi tìm tên trai bao kia đi.”

Bùi Minh hờ hững tựa người vào giường bệnh, tuy mặt mũi anh tái nhợt nhưng vẫn rất có uy, thậm chí còn hơn cả Bùi Đặng Hưng đang làm mặt lạnh kia nữa.

“Thứ hai, hai người có bằng chứng chứng minh mọi việc đều do tôi làm không? Tên kia đã khai chắc nịch rằng file ghi âm ấy do hắn lén ghi lại, cũng chính hắn là người lên kế hoạch phá hôn lễ. Giờ hai người đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi thế này, tôi cũng bối rối lắm.”

Tôi thầm bội phục Bùi Minh, đang bị thương nặng còn phải đối mặt với những lời chất vấn của người thân, có điều anh vẫn có thể bình tĩnh phản bác một cách logic.

“Hừ, Bùi Minh, mày giỏi thật. Một tên trai bao nhỏ nhoi ấy có năng lực to lớn thế nào mới dám gây sự với nhà họ Bùi này? Tao không biết mày đã bỏ bùa mê gì cho hắn mà hắn lại khăng khăng nhận mọi tội lỗi. Nhưng tao đâu có ngu mà tin lời hắn?” Bùi Đặng Hưng lạnh lùng nói.

Bùi Minh không nói tiếp, chỉ thản nhiên nhìn Bùi Đặng Hưng và Lương Bích Nhược.

“Nói đi, hai người muốn gì?” Bùi Minh không muốn tốn hơi thừa lời với họ nữa nên nói thẳng.

Bùi Đặng Hưng hừ lạnh một tiếng còn Lương Bích Nhược thì tham lam nuốt nước bọt: “Mạnh Chu bị tổn thương sâu sắc đến thế, ít ra anh cũng phải bồi thường cho nó mới hợp tình hợp lý. Thế này đi, anh cho Mạnh Chu 50% cổ phần công ty bất động sản Điền Hâm. Đương nhiên, tôi và bố anh cũng không để anh thiệt đâu, hai chúng tôi sẽ mua lại 50% cổ phần ấy với giá mười sáu tỷ thay Mạnh Chu.”

Tôi nghe vậy mà suýt làm rơi hộp canh trên tay xuống.

Sao trên đời này lại có kẻ trơ trẽn đến thế cơ chứ?

Một công ty được định giá là trên ba nghìn tỉ mà còn đang không ngừng tăng nữa. Họ muốn mua một nửa cổ phần công ty chỉ với mười sáu tỉ? Thế có khác gì ăn cướp đâu?

Lúc trước, khi tôi nghe nói công ty Đỉnh Hâm do một tay Bùi Minh gầy dựng lên đã thấy hơi khó tin. Sau khi về nhà lên mạng tra thông tin thử xem, mới biết hóa ra công ty bất động sản Đình Hâm được thành lập khi Bùi Minh còn đang học đại học, nhà họ Bùi không cho anh một đồng nào làm vốn cả. Bùi Minh lập nghiệp với hai bàn tay trắng, thời kỳ đầu rất khó khăn để kéo nhà đầu tư, chứng tỏ anh đã tốn rất nhiều công sức vào công ty này.

Thành lập công ty Điền Hâm từ năm hai mươi tuổi, giờ Bùi Minh đã hai tám tuổi, có thể nói công ty này là toàn bộ tâm huyết của anh.

Mà hai người này vừa mở miệng đã muốn cướp một nửa cổ phần công ty của anh! Không, không phải đòi tiền, họ đang hút máu của Bùi Minh mới đúng!

Bùi Minh nhướng mày nhìn Lương Bích Nhược, đôi mắt anh bình tĩnh không cảm xúc: “50%? Mười sáu tỉ? Hai người dựa vào đâu mà đưa ra con số ấy?”

Lương Bích Nhược nói: “Tuy công ty bất động sản Đỉnh Hâm nổi tiếng, nhưng mấy năm trước anh dồn hết vốn lưu động để đầu tư một mảnh đất ở vùng ngoại ô. Mảnh đất ấy vẫn còn bỏ hoang đến tận bây giờ, giá thì càng ngày càng giảm, rất có thể anh sẽ mất cả chì lẫn chài. Tôi và bố anh cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi, không muốn anh bẽ mặt nên mới mua hộ anh mảnh đất ấy. Tuy mười sáu tỉ hơi thấp, thế nhưng anh nợ Mạnh Chu trước, coi như bồi thường cho con bé đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK