Thấy Bùi Minh ngoan ngoãn ăn cháo, tôi vui lắm, bèn múc thêm một thìa nữa cho anh. Nhưng anh lại lắc đầu.
Tôi bực mình nghĩ, không phải chứ, vừa khen anh được một câu mà đã bày trò tiếp rồi!
“Em ăn chưa?”
Tôi cứ tưởng Bùi Minh sẽ đưa ra yêu cầu trời ơi đất hỡi nào, ai ngờ anh lại quan tâm đến tôi. Tôi mềm lòng nên dịu giọng đáp: “Em chưa.”
“Vậy em ăn đi.” Bùi Minh đẩy tay tôi.
“Đây là phần của anh. Nếu anh thật sự lo cho em thì ăn hết cháo đi, để em có thời gian ăn uống.” Tôi dạy cho anh biết cách chính xác để quan tâm tôi.
Bùi Minh vẫn nhìn tôi rất chân thành: “Đông Mỹ, anh không muốn em để bụng đói chăm anh thế này đâu. Em cũng mau ăn đi.” Biết tôi sẽ khuyên tiếp, anh còn nói thêm một câu chắc nịch: “Em không ăn thì anh cũng không ăn.”
Ánh mắt kiên định của anh như soi sáng vào tim tôi. Tôi xiêu lòng, trái tim như tan chảy vì anh: “Được rồi...”
Tôi cũng bó tay với anh. Tôi rất hiểu anh, đôi khi Bùi Minh rất cố chấp, thậm chí phải nói là cứng đầu, nếu không làm theo ý anh thì chắc bữa sáng sẽ thành bữa trưa mất.
“Để em lấy thêm thìa...”
Tôi đang định đứng dậy thì Bùi Minh gườm gườm nhìn tôi đầy uất ức: “Em chê anh có phải không?”
Tôi khó hiểu hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Em chê thìa anh ăn rồi bẩn.”
Tôi cạn lời... Tôi chỉ nghĩ hai người cùng ăn một chiếc thìa thì có hơi... Không ngờ chỉ một cái thìa mà anh cũng tự biên tự diễn ra được vậy. Người ta thường nói, khi con người đau ốm, tâm trạng sẽ rất nhạy cảm. Lúc trước tôi còn không tin, nhưng giờ phải công nhận là quá đúng.
“Đâu có...” Tôi thở dài, giờ về lấy thìa cũng mất thời gian, mà đến chuyện xấu hổ nhất thì tôi với anh cũng làm với nhau rồi, ăn chung một cái thìa có là gì đâu.
Tôi bèn múc một thìa cháo lên ăn, Bùi Minh thấy vậy thì cười tít mắt. Tôi ăn xong một miếng lại múc cho Bùi Minh một thìa, thổi vài cái tượng trưng rồi đưa cho anh. Bùi Minh rất thỏa mãn, bằng chứng là anh cứ cười mãi không thôi.
“Ngon quá.” Anh mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng của anh như muốn làm tôi tan chảy.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, tôi cảm thấy hình như Bùi Minh đang quyến rũ tôi. Tôi ăn một thìa cháo và trộm nhìn anh. Đôi mắt anh vẫn chân thành biết bao, trông không giống như đang diễn trò. Chắc là tôi đa nghi mà thôi...
Tôi và Bùi Minh cùng nhau ăn một bát cháo. May là dì Lý nấu khá nhiều nên cũng đủ cho hai chúng tôi.
Ăn xong, tôi dọn hộp định đi rửa. Song vừa đứng lên, Bùi Minh đã vội vàng nắm lấy tay tôi: “Em định đi đâu thế?”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn anh. Khuôn mặt anh trở nên tối tăm, hoàn toàn không còn nụ cười tỏa nắng lúc nãy nữa.
Anh nhìn tôi: “Em lại muốn đi nữa sao?”
Tôi dở khóc dở cười, giơ hộp thức ăn trong tay lên rồi nói: “Em chỉ đi rửa hộp thôi mà.”
“Vậy em sẽ về ngay chứ?” Bùi Minh thoáng thả lỏng hơn chút ít.
“Nếu em đã nói ở lại với anh thì sẽ không đổi ý đâu. Mà anh bị thương vì em nữa cơ mà.”
Bùi Minh nghe tôi nói vậy mới đỡ hơn, nhưng trông vẫn có vẻ tủi thân lắm: “Xin lỗi em, anh còn tưởng em muốn đi...”
Tôi không dám nhìn anh, sợ rằng mình sẽ mềm lòng: “Em nói sẽ giữ lời.”
“Em vất vả rồi.” Bùi Minh đáp.
Tôi cầm hộp vào toilet rửa, khi đi qua cửa thì thấy Tây Tây đang đứng như thần giữ cửa bên ngoài thì chợt nhớ ra hình như cả đêm qua, cô ấy cũng đứng như vậy suốt. Đều là phụ nữ với nhau, tôi biết đứng cả đêm như vậy sẽ khó chịu đến thế nào.
“Tây Tây, trong viện cũng không xảy ra chuyện gì đâu, cô ra ngoài tìm chỗ nào nghỉ ngơi chút đi.”
“Trách nhiệm của tôi là bảo vệ cô Lâm.”
Tôi phát hiện Tây Tây rất cố chấp, chuyện gì mình đã coi là đúng thì dù ai nói gì cũng vô dụng.
Tôi đáp: “Giờ cô cứ tìm chỗ nào ăn một bữa đi đã, rồi đến một khách sạn gần bệnh viện nghỉ ngơi chốc lát, chiều lại đến sau. Cô phải tỉnh táo và khỏe mạnh thì mới bảo vệ được tôi chứ.”
Tây Tây không nói gì, chỉ nhìn Bùi Minh trong phòng. Bùi Minh khẽ gật đầu, Tây Tây mới cúi đầu chào tôi rồi đi.
“Sao thế? Em có hài lòng với cô ấy không?” Bùi Minh hỏi tôi.
Tôi gật đầu: “Cô ấy rất nhanh nhẹn, nhưng ngày nào cũng kè kè theo em như vậy thì làm khó cô ấy quá.”
Bùi Minh cười: “Em hài lòng là được rồi.”
Anh cười và nhìn tôi, dịu dàng nói: “Em nói chuyện với anh đi.”
“Nói gì nào?”
Bùi Minh nghĩ rồi đáp: “Em kể chuyện trước đây của em đi. Anh muốn biết Đông Mỹ của anh hồi nhỏ thế nào.” Bùi Minh nói năng rất thân mật, khiến tôi không quen cho lắm.
Hừm, kể về chuyện trước đây à...
Chắc ai bị ốm cũng trở nên yếu đuối như vậy, Bùi Minh rất thích ở bên tôi, dù anh ít nói nhưng vẫn bảo tôi kể anh nghe những chuyện lặt vặt không đâu.
Đôi lúc tôi mất kiên nhẫn bèn hỏi: “Toàn mấy chuyện vụn vặn không quan trọng, anh nghe mà không thấy chán à?”
“Có em ở bên, dù làm gì anh cũng không thấy chán.” Anh cười.
Mặt tôi nóng bừng bừng, vờ như không nhận ra ẩn ý trong câu nói của anh.
Bùi Minh nhìn tôi không chớp mắt: “Anh rất thích em kể chuyện. Dù em nói gì cũng được, chỉ cần nhìn thấy em thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Đừng nói mấy câu kỳ lạ ấy nữa.” Tôi lườm Bùi Minh để che giấu sự bối rối trong lòng.
“Anh nói thật đấy.” Bùi Minh nhoẻn cười, trong đôi mắt anh đong đầy tình cảm, như hương rượu khiến người ta say đắm.
“Nhưng em không muốn nghe.”
“Nhưng anh muốn nói.”
Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy. Dì Lý đứng ngoài cửa nhìn chúng tôi cũng phì cười: “Cậu Bùi, cô Lâm, thấy hai cô cậu thân thiết như vậy là tôi yên tâm rồi.”
“Cháu với anh ấy thân thiết lúc nào chứ?” Tôi phản bác.
“Cảm ơn dì.” Bùi Minh cười rạng rỡ.
Phản ứng của tôi và Bùi Minh hoàn toàn tương phản. Tôi lườm Bùi Minh một cái, lúc nào anh cũng phá tôi cả.
Dì Lý cười híp mắt nhìn tôi: “Con gái hay ngượng mà, dì hiểu, dì hiểu.”
Tôi cạn lời, tôi rất muốn hỏi dì ấy, dì nhìn thế nào lại ra cháu đang ngượng vậy? Đừng “vu khống” cháu thế chứ!
Mấy ngày tôi ở viện, tâm trạng của Bùi Minh rất tốt, cũng phối hợp điều trị với bác sĩ nên dần khỏe lên trông thấy.
Bùi Minh vẫn thích quấn lấy tôi, ban đầu tôi không quen, nhưng giờ đã có thể coi như chuyện bình thường. Đôi lúc, kể cả Bùi Minh có tỏ ra đáng thương thế nào, tôi vẫn thờ ơ không quan tâm.
Trong mấy ngày qua, tôi cũng hiểu ra được kha khá rồi. Chiêu của Bùi Minh là chiêu lùi một bước để tiến ba bước. Chắc anh cũng biết nếu cứ ép uổng tôi sẽ chỉ khiến chúng tôi càng xa cách nhau. Vậy nên anh đổi sang bên yếu thế, để tôi phải thương xót anh, rồi từ đó cải thiện mối quan hệ căng thẳng giữa chúng tôi. Không thể không khen, đây quả là một diệu kế!
Thú thật là tôi đã mắc mưu, nhưng một Bùi Minh xưa nay kiêu ngạo lại trở nên ngây thơ vô tội thế khiến tôi không thể cưỡng lại, không thể từ chối anh được.
Song tôi không thể để Bùi Minh biết chuyện tôi suýt thì mắc mưu.
Ở viện gần nửa tháng, hôm nay tôi xuống căn tin ở bệnh viện mua bữa sáng, đang định về phòng thì thấy Từ Hùng đang đứng trong sân.
Anh ấy mặc đồng phục cảnh sát thẳng thớm, ánh mắt sắc sảo, khí chất oai hùng. Từ Hùng như một người lính bất khuất không chịu thua cái ác, một người lính như bước từ trong tranh ra ngoài đời thật.
“Anh Từ à? Sao anh lại ở đây?” Tôi ngạc nhiên nhìn Từ Hùng.
Từ Hùng quay đầu lại nhìn tôi. Ánh sáng ở đây đủ để soi rõ đôi mắt màu nâu nhạt trong veo của anh ấy, một đôi mắt khiến người ta vô thức chìm đắm trong đó ngay.
“Anh điều tra ra vài chuyện.”
Tôi giật mình: “Sao anh không gọi cho em?”
“Vì là... có vài chuyện, anh cảm thấy nói trực tiếp với em thì tốt hơn.” Trông Từ Hùng có vẻ nghiêm trọng lắm, khuôn mặt điển trai dưới ánh mặt trời ấm áp đầy vẻ phiền muộn.
Tôi nín thở nghe anh nói: “Rốt cuộc anh Từ đã điều tra ra gì rồi?”
“Thì lúc trước, em bảo anh điều tra nhà họ Bùi. Anh điều tra ra được một người trong nhà họ bị nhiễm trùng đường tiểu, nửa năm trước, người này đã hồi phục như một kỳ tích.”
Máu trong cơ thể tôi như đang sôi sùng sục, tôi không biết mình đang phẫn nộ hay đang sợ hãi nữa.
“Người đó là ai?”
Tôi đứng ngẩn người ở đó rất lâu, lâu đến mức khi tôi nhận ra thì Từ Hùng đã đi rồi. Tôi dựa vào bồn hoa trong sân, hít thở thật sâu mới có thể điều chỉnh được cảm xúc, sau đó trở về phòng của Bùi Minh. Tôi không dám đi quá nhanh, sợ rằng mình vẫn chưa điều chỉnh được tâm lý sẽ khiến Bùi Minh thấy được khuôn mặt đáng sợ của mình.
Không khí trong phòng bệnh rất ngột ngạt.
Dì Lý e dè nhìn tôi, dì định nói gì với tôi nhưng ngập ngừng mãi lại thôi.
Tâm trạng của Bùi Minh có vẻ không tốt lắm, trông anh như đang cố kiềm nén thứ gì đó rất kinh khủng trong lòng.
Nhưng tôi còn tâm trí nào mà để ý đến mấy thứ đó nữa, trong đầu tôi chỉ còn những lời Từ Hùng vừa nói. Tôi ngơ ngác đặt bữa sáng ở đầu giường, cũng không nhận ra sự khác thường của dì Lý và Bùi Minh.
“Em vừa đi đâu thế?” Bùi Minh hỏi, ánh mắt anh như phủ một lớp băng mỏng.