• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 68: TẠM BIỆT, TÌNH YÊU CỦA TÔI

Mặt tôi đau đến tê cứng, nhổ thẳng một ngụm máu vào mặt người phụ nữ kia.

“Có giỏi thì cô cứ làm tôi đau chết đi. Loại phòng khám chui như các người nhận tiền hại trẻ con đã thất đức lắm rồi. Cứ thử làm chết người đi, xem xem các người có xui xẻo theo không.”

Khuôn mặt người phụ nữ lập tức trở nên vặn vẹo dữ tợn, cô ta còn muốn tát tôi cái nữa song gã đàn ông đã ngăn cô ta lại.

“Bỏ đi, đừng so đo với cô ta, chuyện chính quan trọng hơn. Đừng để đêm dài lắm mộng.”

Gã đàn ông giơ ống tiêm từ từ tiến đến bụng tôi.

Tôi thậm chí đã cảm nhận được mũi tiêm đâm vào cơ thể đau đớn.

Lúc này bé con trong bụng tôi điên cuồng đạp lên đạp xuống, như thể nó cũng cảm thấy có người muốn hại mình.

Nước mắt tôi tuôn trào mãnh liệt, tôi là một người mẹ thất bại biết bao, từ khi mang thai đến giờ tôi đã khiến bé phải chịu bao cay đắng, đến năng lực bảo vệ bé cũng không có.

Xin lỗi bé con, mẹ không bảo vệ được con rồi.

Mẹ quá vô dụng...

Đang lúc tôi chẳng còn chút hy vọng gì nữa thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, còn kèm theo cả tiếng chó sủa.

Tay gã đàn ông dừng lại, mũi tiêm đang chọc vào bụng tôi ngừng lại.

Tiếng đập cửa bên ngoài càng thêm dữ dội, “Mở cửa, cảnh sát đây.”

Gã đàn ông và người phụ nữ nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.

“Làm sao bây giờ?” Tôi nghe tiếng người phụ nữ hạ giọng hỏi.

“Mẹ kiếp, không ngờ vụ làm ăn này khó nhằn như vậy, nếu bị bọn cớm bắt thì thật phiền phức.”

Hai người ngầm hiểu ý mà gật đầu.

Bọn họ cũng không để ý đồ đạc gì nữa, nhanh chóng bỏ đi.

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, lòng cảm động muốn bật khóc, tôi vô cùng muốn cảm tạ cảnh sát nhân dân.

Trước khi đi người phụ nữ quay đầu nhìn tôi một cái, nói với gã đàn ông: “Hay là chúng ta đẩy mũi tiêm cho cô ta đi? Dù sao đẩy tiêm cũng chỉ mất vài giây mà thôi.

Gã đàn ông hơi do dự một chút, lại nhìn ra ngoài cửa, đoán chừng cũng hơi tiếc món thù lao kia, nên gật đầu.

Gã đàn ông lấy ống tiêm, một lần nữa tiến về phía tôi.

Tôi vội vàng dùng hết sức lực toàn thân gào về phía cửa: “Cứu mạng! Cứu tôi với!”

Giọng tôi rất to, cảnh sát bên ngoài nghe thấy giọng tôi, cảnh khuyển sủa ầm lên.

“Nhanh, mau tiêm vào cô ta đi!” Người phụ nữ vội vã thúc giục.

Lúc này tôi bất chấp tất cả, liều mạng mà gào, mà vùng vẫy. Tôi biết cảnh sát đang ở bên ngoài, chỉ cần tôi cố chống đỡ một lát thì tôi và bé con sẽ được cứu giúp!

Gã đàn ông lại lần nữa chọc mũi kim vào bụng tôi, lúc này cánh cửa bắt đầu kêu loảng xoảng.

Cảnh sát thấy hồi lâu vẫn không mở được cửa bèn dùng sức mà dộng vào.

Tôi thấy gã đàn ông mặt toát mồ hôi, tay run lên, người phụ nữ bên cạnh thì cứ thúc giục.

“Anh làm nhanh lên chút, cũng đâu phải chưa từng trải? Hiếm lắm mới có khoản lớn, vài tên cớm đã dọa anh thành như vậy rồi à?”

Gã đàn ông nơm nớp lo sợ ấn kim tiêm, bắt đầu từ từ đẩy ống kim.

Trái tim tôi lạnh lẽo...

Lẽ nào thật sự không cứu được nữa sao?

“Pằng!”

Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng súng, người trong phòng phẫu thuật đều bị tiếng súng này làm cho run lên.

Gã đàn ông cũng giật mình trước tiếng súng, tay run một cái, ống kim rơi xuống đất.

Người phụ nữ nhìn ống tiêm trên mặt đất thì quay qua mắng gã đàn ông vô dụng rồi kéo tay gã đàn ông còn chưa hồi hồn.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi!”

Gã đàn ông như chợt tỉnh giấc mộng, cũng không dám do dự nữa vội theo người phụ nữ chạy trốn sang phòng bên.

Tôi nằm trên ghế, tưởng như tìm được đường sống trong cõi chết, mồ hôi đầm đìa toàn thân, cái ghế phía dưới cũng bị mồ hôi của tôi thấm ướt.

Tôi như một con cá vừa đào thoát khỏi vũng nước cạn, gắng sức thở phì phò.

Cửa cuối cùng cũng bị đẩy ra, vài cảnh sát xông vào, một người vóc dáng cao cao đi đến chỗ tôi, dịu dàng kéo quần áo xuống che lại bụng tôi, cũng cởi dây buộc ở chân tay tôi ra.

“Cô không sao chứ?”

Giọng nói êm dịu của cảnh sát bỗng chốc làm tôi rơi nước mắt.

Tôi muốn nói mình không sao, nhưng lại khóc nấc lên, một câu cũng không thốt lên lời.

“Không sao, không sao cả, tôi đưa cô ra ngoài đã được không? Cô cho tôi biết, đám người hại cô đâu rồi?”

Người cảnh sát cao cao dịu dàng ôm tôi vào lòng, bờ vai anh ta rộng rãi ấm áp, nước mắt tôi cứ như vỡ đê, càng trào dâng mãnh liệt.

“Ây, cô đừng khóc, tôi sợ nhất là nước mắt con gái đấy.” Anh cảnh sát vẻ mặt bất đắc dĩ, luống cuống tay chân lau nước mắt cho tôi.

Cảnh sát càng dịu dàng thì tôi càng khóc tợn. Có lẽ con người chính là loài sinh vật vô lý như vậy đấy, trước mặt người dịu dàng thì không ai có thể giả vờ kiên cường được.

Tôi hít mũi, chỉ cho cảnh sát phương hướng đôi nam nữ kia trốn chạy. Những cảnh sát khác gật đầu, dắt cảnh khuyển đuổi theo.

“Ây, cô gái à, đừng khóc nữa. Áo tôi bị cô làm ướt hết rồi.” Ánh cảnh sát cao gầy trưng ra vẻ mặt đau khổ.

Tôi tỉnh táo nhìn lại, lúc này mới phát hiện nước mắt nước mũi của tôi đã trét hết lên người anh ta, làm đồng phục cảnh sát của anh ta loạn hết lên.

“Xin lỗi.” Tôi xấu hổ vô cùng, vội vàng giãn khoảng cách với anh cảnh sát.

Anh cảnh sát lắc đầu: “Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé. Cô có thể tự đi được không?”

Tôi vội vàng gật đầu.

Tôi đi theo phía sau anh cảnh sát ra khỏi phòng khám tư.

Lúc đứng sau anh cảnh sát mới phát hiện anh ta thực sự rất cao. Bùi Minh gần 1 mét 9, người đàn ông này tuy thấp hơn Bùi Minh một chút nhưng có lẽ là do luyện tập thường xuyên nên anh ta trông cường tráng hơn Bùi Minh.

Anh cảnh sát cao to dùng xe cảnh sát đưa tôi đến bệnh viện, trên đường đi anh ta giới thiệu mình họ Từ, tên độc một chữ Hùng.

Tôi cũng giới thiệu qua tên của mình rồi hỏi anh ta, vì sao cảnh sát lại đột nhiên đến kiểm tra phòng khám chui.

“Là thế này, khoảng nửa tiếng trước chúng tôi nhận được một cuộc điện thoại nói chỗ này có người đang tiến hành phá thai phi pháp. Cục liền phái chúng tôi đến.”

Tôi lập tức hỏi: “Người báo cảnh sát là ai? Các anh có phương thức liên lạc của người đó không?”

“Người đó giấu danh tính, vả lại còn dùng điện thoại công cộng.”

Tôi trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Vậy có thể cho tôi biết người báo là nam hay nữ không?

Từ Hùng cười khổ: “Giọng nói của người đó đã qua xử lý, chúng tôi cũng không biết là nam hay nữ.”

Tôi càng nghi hoặc.

Nếu nói người hại tôi là Lương Bích Nhược thì người báo cảnh sát là ai?

Có thể nói, nếu không có người này báo cảnh sát thì hôm nay tôi đã mất đi đứa bé.

Rốt cuộc là ai đang giúp tôi?

Đầu tôi loạn hết lên, nhưng có một điểm tôi có thể khẳng định, tất cả chuyện này đều có liên quan đến nhà họ Bùi.

Ở nhà họ Bùi có người muốn hại tôi, cũng có người muốn giúp tôi.

Từ Hùng đưa tôi đến bệnh viện, cùng tôi đi làm kiểm tra. Sau khi xác định đứa bé trong bụng vẫn bình an vô sự tôi mới yên tâm.

Vì lúc đó tôi cũng không chắc chắn gã đàn ông kia có bơm thuốc vào bụng tôi không, tôi cứ luôn cảm thấy gã ta đã bơm vào một ít rồi.

“Đêm nay vất vả cho cô rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn phải về bàn giao công tác, ngày mai tôi lại đến thăm cô rồi cho cô biết tình hình vụ án sau.”

Từ Hùng lễ phép tạm biệt tôi.

Tôi có ấn tượng rất tốt với anh chàng cảnh sát cao to này, cũng khách sáo tạm biệt anh ta.

Hôm nay tôi vô cùng mệt mỏi, Từ Hùng vừa đi không bao lâu tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này thật lâu, lúc mở mắt ra tôi liền nhìn thấy một gương mặt đã lâu không gặp.

Bùi Minh ngồi bên giường tôi, dường như anh càng thêm hốc hác hơn trước kia, gương mặt hõm sâu, gầy đến mức không còn thấy dáng vẻ ban đầu nữa.

Anh rất tiều tụy, trên cằm còn có một đống ria mép.

Mắt anh vương đầy tơ máu, dường như đã lâu không được nghỉ ngơi.

Tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt đen sẫm phức tạp của anh, đôi mắt khiến tôi vĩnh viễn không đoán được đáp án.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, cuối cùng tôi xoay người quay lưng về phía Bùi Minh không nói một lời.

Đủ rồi, tôi đã thương tích đầy mình rồi.

Điều tôi không mong muốn nhất chính là sau khi đã hạ quyết tâm ly hôn lại gặp Bùi Minh.

Tôi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh: “Dì mất rồi?”

“Ừm.”

“Vì sao không nói cho tôi biết?”

“Nói cho anh biết thì có tác dụng gì?”

Bùi Minh im lặng chốc lát, sau đó tôi nghe thấy chất giọng lạnh thấu xương của anh: “Phải.”

Sống lưng tôi hơi run run, tôi nghe thấy tiếng anh đứng dậy, sau đó là tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Bùi Minh đi không lâu thì Từ Hùng đến.

Từ Hùng mặc đồng phục cảnh sát, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh hiện rõ khí thế bừng bừng, kiên cường chính trực, là một anh chàng đẹp trai.

Từ Hùng còn mang canh thịt cho tôi, tôi vô cùng ái ngại.

“Cảnh sát Từ, anh cần gì lãng phí như vậy.”

Từ Hùng cười, bình thường nhìn anh ta cứng nhắc như vậy mà cười lên lại thật đáng yêu, còn lộ ra hai cái răng khểnh trắng tinh, thoạt nhìn rất ấm áp.

“Đâu tính là lãng phí. Tôi tự làm, không tốn tiền đâu.”

Anh ta nói vậy làm tôi càng thêm ngượng ngùng.

Tối hôm qua tôi còn làm ướt hết cả đồng phục cảnh sát của người ta, bây giờ lại phiền anh ta đích thân nấu canh cho tôi.

“Cảnh sát Từ, thế này sao được...”

“Đừng nói nữa, nhân lúc còn nóng cô mau ăn đi, để lát nữa nguội sẽ bị tanh, ăn mất ngon.”

“Cảm ơn anh...”

Tôi cảm ơn Từ Hùng từ tận đáy lòng, thầm nghĩ cảnh sát Từ đúng là một cảnh sát nhân dân tốt. Nếu không phải tôi sắp rời khỏi Vũ Hán thì tôi thật sự muốn mời anh ta bữa cơm, cảm ơn anh ta một cách đàng hoàng.

Từ Hùng nói cho tôi biết hai kẻ kia đã chạy thoát, cảnh sát tìm cả đêm cũng không tìm thấy.

Kết quả này nằm trong dự liệu của tôi.

Giống như vụ tôi bị bắt cóc khi trước vậy, sạch sẽ không chút dấu vết.

Tôi nói với Từ Hùng mình đã khỏe rồi, có thể chiều nay sẽ rời khỏi Vũ Hán.

“Gấp vậy? Từ Hùng kinh ngạc.

Tôi không nói gì, tôi thực sự quá sợ hãi Vũ Hán rồi.

Ở Vũ Hán này có quá nhiều hồi ức đáng sợ. May mà tôi còn gặp được vài người tốt, nếu không tôi căn bản không thể chịu đựng nổi.

Từ Hùng thấy tôi đã quyết định thì nói: “Được rồi, cô đã quyết tâm thì tôi cũng không khuyên nữa. Vừa hay ngày mai tôi được nghỉ, tôi đưa cô đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK