• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 54: BỌN HỌ ĐỀU KHÔNG LÀM GÌ TÔI

Nhưng hình như tôi đã không còn cảm giác gì nữa, toàn thân trên dưới đều đang kêu gào đau đớn. Trong lòng khó chịu đến mức hít thở không thông.

Tôi nằm không nhúc nhích , chỉ ngây ngốc nhìn trần nhà trên đầu, trong đầu nhớ lại giấc mộng vừa rồi.

Đứa nhỏ đáng thương của tôi, là tôi bạc phận, không có duyên với bé con.

Kể từ khi tôi có thai đứa bé này tôi liên tục bị thương, đầu tiên là gãy chân nằm viện, bây giờ lại vẫn là bị thương nằm viện, bé con trong bụng tôi không được trải qua ngày nào yên ổn, ngày nào cũng sống trong lo lắng sợ hãi.

Là mẹ không tốt, mẹ vô dụng, để con chịu khổ nhiều như vậy, là mẹ không bảo vệ được con...

Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt.

Sau khi bố tôi qua đời, rất lâu rồi tôi chưa từng cảm nhận nỗi đau như khoét tim gan như này, kể cả mỗi lần hít thở cũng cảm thấy lồng ngực đau nhức.

“Xin lỗi, anh đến trễ.” Bùi Minh đau lòng thay tôi lau đi lệ nơi khóe mắt, “Là anh hại em chịu khổ.”

Tôi không nói gì, giống như một cái xác rỗng bị móc mất linh hồn.

“Em yên tâm, sau khi cứu em anh đã báo cảnh sát rồi. Mấy tên bắt cóc kia đang bị truy nã, rất nhanh sẽ có thể bắt bọn chúng ra trước tòa.”

Bùi Minh đang nói cái gì, một câu tôi cũng không nghe vào.

Tôi không muốn quan tâm mấy tên cặn bã đó.

Tôi hận bọn hắn, nhưng tôi càng hận kẻ chủ mưu phía sau hơn.

Mấy tên cặn bã kia khi đó đã có ý muốn thu tay rồi, là tên chủ mưu đứng sau kia gọi một cuộc điện thoại đến, không biết đã đe dọa cái gì mới khiến cho bọn chúng thay đổi suy nghĩ.

Tôi nhìn trần nhà rất lâu, mãi sau mới nói với giọng khản đặc.

“Bùi Minh, con chúng ta thì sao?”

Bùi Minh sững người, anh nhìn tôi rất lâu, không lên tiếng.

Tôi cười khổ một tiếng, cười lạnh lẽo thê lương: “Không sao cả, anh nói thật đi, em chịu đựng được.”

Bùi Minh dừng một chút rồi nói: “Giữ được con rồi. Em không cần lo.”

Tôi cảm thấy cánh môi lạnh lẽo ấy cong hơn một chút.

“Bùi Minh, anh không cần bịa chuyện để gạt em, em chỉ muốn biết tình hình chính xác thôi. Anh yên tâm, em đã chuẩn bị tâm lí rồi.”

Bùi Minh cười khổ, duỗi tay vén mấy sợi tóc rối bên trán tôi.

“Anh thật sự không đáng tin vậy hả? Chuyện này, cho dù lừa em được nhất thời, nhưng sao lừa em được cả đời?”

Người tôi khựng lại, giống như người cứ quanh quẩn mãi trong bóng đêm tuyệt vọng, cuối cùng nhìn thấy một tia ánh sáng hy vọng.

Tôi đột ngột quay đầu sang, nhìn Bùi Minh không chớp mắt: “Thật sao?”

“Thật. Giữ được con rồi. Khi đó tình trạng của con quả thực rất nguy hiểm, suýt nữa đã sinh non rồi. May mà đưa đến viện kịp thời tiến hành trị liệu giữ thai. Nói chung đã giữ được đứa bé rồi. Tuy nhiên trải qua lần này em phải cẩn thận gấp đôi, bởi vì khả năng đứa bé sinh non cũng cao hơn.”

Tôi đã không biết nên dùng từ nào để hình dung tâm trạng của tôi lúc này, giống như một kẻ khố rách áo ôm bỗng nhiên được báo đã trúng mười bảy tỷ vậy, cảm giác hân hoan, may mắn, cảm tạ đó...

Lúc này, tôi cảm tạ tất cả thần linh mà tôi biết một lần. Cuối cùng tôi cảm ơn riêng bố tôi.

Tôi nghĩ, nhất định là bố tôi trên trời có thiêng bảo vệ mới có thể giúp bé con hóa nguy thành an...

Có lẽ vì biết đứa bé vẫn còn nên tâm trạng nặng nề của tôi đã được thả lỏng. Tôi dựa vào trong lòng Bùi Minh, bật khóc nức nở...

Bùi Minh ôm tôi vào lòng. Anh không nói gì, chỉ đơn giản ôm lấy tôi.

Như vậy là đủ rồi.

Vào lúc tôi bất lực khó khăn nhất, có một bến đỗ có thể dừng lại, một bờ vai để tôi khóc thỏa thuê, như vậy là đủ rồi, tôi không cầu xin gì nhiều nữa.

Sau khi tôi khóc xong, cảm thấy tất cả cảm xúc tiêu cực đã bị quét sạch, trái tim tôi lại một lần nữa khôi phục trạng thái một cái bình rỗng.

Vì tôi vẫn còn mang thai bé con nên tôi không để cảm xúc uất ức tiêu cực tồn tại gây ảnh hưởng đến bé.

“Đúng rồi, mấy người bắt cóc em có lai lịch ra sao?” Tôi hỏi.

Bùi Minh dịu dàng giúp tôi lau đi vệt nước mắt còn vương trên khóe mắt, anh giải thích: “Mấy tên hình như đều là du côn vùng này, không có nghề nghiệp ổn định, hầu hết đều có tiền án.”

“Nói như vậy, bọn họ nghi ngờ đây chỉ là một vụ bắt cóc bình thường?”

Đôi mắt đen thâm trầm của Bùi Minh nhìn tôi chăm chú: “Em đang nghĩ gì?”

Tôi nói một lượt chuyện xảy ra lúc bị bắt cóc cho Bùi Minh.

“Em nghi ngờ chuyện này có người đứng sau chỉ đạo. Hơn nữa người đứng sau này còn rất quen thuộc với chúng ta. Trong lòng anh có người nào khả nghi không?”

Thực ra, tôi nghi ngờ người này là Đường Hương.

Giọng nói tôi nghe thấy lúc ngủ kia, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng có một điểm tôi rất rõ.

Giọng người đó rất chói tai, là một người phụ nữ.

Phụ nữ có thù với tôi, tôi chỉ nghĩ đến Trần Mạn Mạn và Đường Hương. Trần Mạn Mạn chỉ là một người thích chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, cô ta dám chơi một ván liều vậy sao? Lúc học đại học, để có tiền mua một cái túi cô ta còn phải thế chấp chứng minh để vay tiền. Tôi không cho rằng, Trần Mạn Mạn có năng lực thuê người bắt cóc, uy hiếp mấy tên du côn kia làm cho tôi thân bại danh liệt.

Còn Đường Hương...

Tôi không rõ lắm về gia thế của Đường Hương, nhưng tốt xấu thì hiện giờ cô ta cũng là dâu thứ nhà họ Bùi, bất luận là tài lực hay thế lực cô ta đều có.

Tôi không chớp mắt nhìn Bùi Minh.

Tôi biết chắc chắn Bùi Minh biết rõ tôi đang nghi ngờ Đường Hương.

Bùi Minh cúi đầu trầm ngâm một lát, nói: “Em nghĩ nhiều quá thôi, cảnh sát đã điều tra rất nhiều lần rồi, đây chỉ là vụ án bắt cóc bình thường. Tóm lại, bất kể vụ án này có người đứng sau chỉ đạo hay không, bây giờ em là phụ nữ mang thai, điều quan trọng nhất là phải chăm sóc bản thân, đừng nghĩ nhiều quá.”

Nghe Bùi Minh nói vậy, tôi không nhịn được cười khổ trong lòng.

Rốt cuộc tôi đang chờ mong cái gì?

Trong khoảnh khác đó tôi hy vọng biết bao Bùi Minh sẽ nói ra cái gì khác, bất luận là gì cũng đều khiến lòng tôi dễ chịu hơn một chút.

Nhưng mà, anh lại lựa chọn bảo vệ Đường Hương.

Dù cho Đường Hương là kẻ tình nghi số một.

Bùi Minh à Bùi Minh, đến cùng anh yêu Đường Hương nhiều ra sao? Cho dù bị người phụ nữ này phản bội, cho dù người phụ nữ này hết lần này đến lần khác làm hại vợ con anh, anh vẫn lựa chọn bảo vệ cô ta, lựa chọn làm tổn thương tôi?

Tôi lắc đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện với Bùi Minh nữa.

“Anh ra ngoài đi, em muốn yên tĩnh một mình.”

Có lẽ Bùi Minh cũng nhìn ra tâm trạng tôi không tốt, tuy nhiên anh cũng không nói thêm gì nữa.

“Anh ra ngoài đây, em nghỉ ngơi cho khỏe, anh đợi em ngoài hành lang, có chuyện gì em gọi anh một tiếng là được.”

Người đàn ông này dịu dàng biết bao.

Tôi không nhịn được cảm thán. Trước kia tôi gãy chân nằm viện, người đàn ông này cũng vậy, ngồi ngoài hành lang trông tôi cả ngày cả đêm.

Tôi nghĩ, Bùi Minh cũng chưa hẳn là vô tình với tôi. Có lẽ anh ấy cũng yêu tôi một chút.

Nhưng mà, anh ấy lại yêu Đường Hương hơn, người phụ nữ đó vĩnh viễn chiếm một chỗ trong trái tim anh ấy.

Còn tôi, suy cho cùng cũng không địch nổi Đường Hương.

Nghĩ vậy, lòng tôi càng lạnh giá, giống như bị phủ một lớp băng vậy.

“Không cần đâu, gọi dì Lý đến đây là được.” Tôi lạnh lùng từ chối.

“Tai dì Lý không tốt lắm, có khi nửa đêm em gọi dì ấy không nghe thấy.”

“Không cần!” Tôi cao giọng, dùng thái độ cực kì cứng rắn từ chối, “Lúc trước em bị gãy chân cũng đều là dì Lý chăm sóc, em quen rồi. Đổi sang anh em không quen.”

Một câu gãy chân kia của tôi làm vẻ mặt Bùi Minh tối sầm lại.

Anh nhìn tôi hồi lâu, mới nói: “...Vậy tùy em.”

Bùi Minh đi rồi.

Trái tim tôi bỗng nhiên bị nỗi cô đơn chiếm giữ, giống như một cái bình rỗng đắp mãi cũng không đầy.

Có lẽ phụ nữ chính là kiểu người mâu thuẫn như vậy. Miệng thì nói không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, nhưng trong lòng lại lưu luyến sự ấm áp ấy. Mong ước người đàn ông đó quay đầu lại ôm chặt lấy mình.

Tôi ở trong bệnh viện gần nửa tháng liền đòi xuất viện.

Mặc dù ý của Bùi Minh muốn để tôi nằm viện thêm một thời gian. Nhưng mùi thuốc khử trùng của bệnh viện làm tôi ốm nghén nặng hơn, sáng nào cũng nôn mật xanh mật vàng.

Bùi Minh hết cách, đành làm thủ tục cho tôi xuất viện sớm.

Đúng như dự đoán của tôi, mấy tên côn đồ kia đã bị truy nã gần một tháng nhưng vẫn không tóm được.

Tôi nhớ trước đó tên cầm đầu từng nói, kẻ đứng sau sớm đã chuẩn bị cho bọn hắn đường lui rồi.

Quả nhiên là làm rất sạch sẽ.

Hôm nay, tôi và Bùi Minh quay về nhà ăn cơm.

Từ sáng sớm Bùi Dân đã đi sang tỉnh khác công tác.

Tôi thấy trong mắt dì và chú có gì đó kì lạ, thi thoảng lại đảo mắt nhìn bụng tôi.

Đường Hương cũng nhìn tôi hưng phấn kì lạ, tựa như đang đợi xem kịch vui.

Dì nhìn chằm chằm bụng của tôi, ánh mắt lạnh tới thấu xương.

“Mấy tháng rồi?”

“Sắp bốn tháng rồi.” Tôi thành thật trả lời.

“Có thấy ốm nghén không?”

“Cũng tạm...”

Mỗi câu của dì giống như đang quan tâm tôi, nhưng lại làm tôi cảm thấy sợ hãi không hiểu lí do.

Lúc này chú đứng bên mở miệng nói: “Tiểu Lâm, lúc trước con bị bắt cóc, có bị người ta làm cái gì không?”

Ngữ điệu của chú cực kì nghiêm trọng, trái tim tôi thót lên một cái, vô thức nhìn Bùi Minh.

Bùi Minh nhíu mày, cũng không nói gì, giống như có tâm sự gì đó.

“Không có... bọn họ không làm gì con cả.” Tôi lắc đầu.

“Hừ.” Sắc mặt chú càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, “Con còn nói dối, chú nghe nói lúc A Minh dẫn người đến cứu con, quần áo con rất lộn xộn không chỉnh tề!”

Tôi thấy khó chịu, trong nháy mắt, khuôn mặt tôi vì nhục nhã và phẫn nộ mà đỏ lên.

Chuyện lần đó đối với tôi mà nói là một cơn ác mộng không thể xua đi.

Thậm chí tôi còn không dám nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, có đôi khi nửa đêm mơ thấy cảnh bị bắt cóc hôm đó, dù trong mộng cũng khiến tôi sợ đến run người.

Tuy chú không phải là người thân của tôi, nhưng tôi đã kết hôn với Bùi Minh thì trong mắt tôi, chú dì đã là người thân của tôi rồi. Tôi không ngờ người thân của mình lại tàn nhẫn chọc vào vết thương của tôi như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK