“Ừm? Rốt cuộc 50% cổ phần ấy sẽ về tay bố tôi và dì hay là về tay Lục Mạnh Chu?” Bùi Minh khẽ nhếch môi cười khinh miệt.
Bùi Minh đã nhìn thấu kế hoạch của Lương Bích Nhược và Bùi Đặng Hưng.
Tôi vẫn đứng ngoài cửa nhìn lén, nhà họ Bùi đúng là bẩn thỉu. Công ty của con ruột mà cũng trơ tráo đòi cướp như thế.
“Tôi nghĩ, 50% cổ phần ấy sẽ do dì hay bố tôi đứng tên nhỉ?”
Lương Bích Nhược sượng mặt nhưng vẫn cố chày cối: “Mạnh Chu không biết quản lý tài sản thì để người khác, tôi là cô nó, tôi có quyền quản lý thay nó. Người được hưởng hoa hồng vẫn là Mạnh Chu.”
Tôi nghe xong thì suýt bật cười. Tôi khá chắc rằng, đến chính bà ta cũng không tin nổi cái lý do sứt sẹo ấy.
Bùi Minh đáp trả lại sự trơ tráo của Lương Bích Nhược bằng sự bình tĩnh của mình.
“Thứ nhất, tôi không nợ nần gì Lục Mạnh Chu, Lục Mạnh Chu lừa tôi, cô ta mới là người có lỗi với tôi. Vì vậy tôi không việc gì phải bồi thường cả. Tiếp theo, dù mảnh đất kia có lỗ hay lời thì cũng mình tôi gánh, không cần bán tháo.”
“Chúng ta tạm gác lại chuyện của Mạnh Chu. Nhưng tôi và bố anh cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi. Mảnh đất ấy cứ xuống giá mãi, nhìn là biết không bán được rồi. Anh còn trẻ, chưa hiểu hết về kinh doanh buôn bán, tôi và bố anh không muốn anh ngã quá đau nên mới giúp anh thôi. Sao anh cứ nghĩ xấu về chúng tôi vậy chứ?”
Tôi càng nghe càng thấy bất thường. Tuy mảnh đất ấy đang trên đà tụt giá, song nếu Lương Bích Nhược đã biết không thể kiếm chác được gì nó thì việc gì phải mua lại nó bằng được như thế?
“Nếu lỗ vốn thì cùng lắm phá sản thôi.” Bùi Minh nói nhẹ tênh.
Bùi Đặng Hưng bỗng lên tiếng: “Mày có biết mảnh đất đó cứ xuống giá như vậy thì sẽ lỗ bao nhiêu tiền không? Với chút tài sản cỏn con mày đang có, mày nghĩ mày đền nổi không? Đến lúc ấy nhà họ Bùi này lại phải bù tiền ra giúp mày cho xem.”
“Bố à, từ lúc con thành lập công ty đến giờ, con từng lấy một đồng tiền nào từ nhà mình chưa? Khi công ty gặp khó khăn, nợ nần chồng chất, cũng đâu thấy nhà mình ra mặt giúp đỡ?”
Bùi Đặng Hưng tái mét mặt.
Không ngờ những gì tôi đọc được trên mạng đều là sự thật. Mấy năm trước, công ty bất động sản Điền Hâm nợ nần chồng chất, bị người ta tiếc rẻ không thôi. Không ai chịu rót vốn cứu công ty, nhà họ Bùi cũng khoanh tay đứng nhìn. Trong những năm khó khăn vất vả ấy, chỉ có Bùi Minh cố gắng cầm cự.
Lúc tôi đọc tin tức ấy, cũng khó tin lắm, đường đường là con cả nhà họ Bùi, sao lại bị dồn ép đến mức này chứ?
Giờ chính tai nghe các đương sự nói ra, tôi mới dám tin đó là sự thật.
“Nếu phá sản thật thì đành phải phấn đấu thêm mười năm nữa để trả nợ thôi.” Bùi Minh nói rất nhẹ nhàng, như thể chuyện đó không đáng là gì so với anh vậy.
Bùi Đặng Hưng thấy thằng con lớn nhà mình ương ngạnh, mặt ông ta đen như đáy nồi, gõ mạnh cây gậy xuống nền đất.
“Tóm lại, mày đưa 50% cổ phần đây, tao cho mày mười sáu tỉ. Nếu không thì đừng gọi tao là bố nữa, cút khỏi nhà họ Bùi cho tao.” Bùi Đặng Hưng đưa ra quyết định cuối cùng.
Tôi giật mình, trước đó thì còn dụ dỗ ngon ngọt, giờ thấy không được thì bày trò cướp bóc à? Thậm chí còn lấy nhà họ Bùi ra để uy hiếp Bùi Minh?
“Vậy con sẽ rời khỏi nhà họ Bùi.” Bùi Minh hờ hững như không.
“Mày... thằng mất dạy! Mày có còn coi tao là bố nữa không? Còn coi nhà họ Bùi này là nhà mày không?” Bùi Đặng Hưng giận không kiềm chế được.
“Chính bố muốn đuổi con khỏi nhà mà?”
“Mày!” Bùi Đặng Hưng tức run hết cả người, ông ta giơ gậy lên cao định đánh Bùi Minh.
Tôi không nhịn được nữa bèn đẩy cửa vào.
“Bùi Minh, anh không sao chứ?” Tôi cố ý cao giọng. Giọng của tôi khá lớn, phòng lại đang mở cửa nên điều dưỡng và bác sĩ trên hành lang đều quay ra nhìn. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Bùi Đặng Hưng đang giơ gậy lên hừ lạnh một tiếng rồi buông gậy xuống.
“Cô tới đây làm gì?” Lương Bích Nhược hỏi.
“Tôi tới thăm Bùi Minh.” Tôi nói rất to rồi đi về phía Bùi Minh, đặt hộp canh bên cạnh anh. “Bùi Minh, anh ăn canh này đi cho bổ máu, vẫn còn nóng đấy.”
Lúc đó, tôi cũng không bận tâm nhiều, nhưng cứ nghĩ về hành động của Lương Bích Nhược và Bùi Đặng Hưng ban nãy, tôi bỗng chốc dịu dàng hơn với Bùi Minh.
Tôi không nhận ra đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Minh sáng lên như bầu trời đêm đầy sao.
Bùi Minh nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười: “Ừ.”
Anh cầm lấy hộp canh. Chắc vì đang bị thương nên cơ thể của anh vẫn còn yếu, tay cầm hộp canh cứ run run làm nước canh sánh ra ngoài. Tôi không nhịn được nữa bèn cầm giúp: “Vụng về quá đi, để em.”
Tôi bưng hộp canh trong tay, dùng thìa múc ra rồi giả bộ thổi nguội, thân thiết đưa đến bên miệng anh.
Tôi khẽ liếc Lương Bích Nhược, mặt bà ta đen như tro tàn vậy.
Chắc bọn họ định lấy chuyện Lục Mạnh Chu làm cái cớ để ăn vạ Bùi Minh, ép Bùi Minh phải nhượng lại 50% cổ phần cho mình. Nào ngờ tôi đột nhiên xuất hiện phá vỡ kế hoạch của họ, họ không tức mới là lạ.
“Lâm Đông Mỹ, cô còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây à? Cô ly hôn với Bùi Minh rồi cơ mà? Giờ còn đến ăn mày tình thương của nó hả?” Lương Bích Nhược liếc mắt khinh bỉ nhìn tôi.
“Vẫn tốt hơn Lục Mạnh Chu bị trai bao làm to bụng rồi bày trò bắt người khác phải đổ vỏ thay.” Tôi không e ngại phản đòn.
“Ha, nói cứ như mình thanh cao lắm ấy nhỉ? Năm đó, cô cũng chửa hoang rồi bắt Bùi Minh phải nhận đó thôi, đến bố ruột nó là ai cô còn không biết nữa là.”
Bà ta nhắc đến con làm tôi lại đau lòng. Lúc đó, bà ta khuyên tôi đi chọc nước ối để kiểm tra, cuối cùng kết quả cho thấy Bùi Minh không phải bố của con tôi.
Lúc đó, tôi còn nghi ngờ, lầm tưởng bệnh viện có sai sót gì. Sau này nghĩ lại, Lương Bích Nhược đâu tốt bụng bày mưu tính kế cho tôi đến thế? Tôi chắc chắn bà ta đã giở trò với kết quả giám định ấy.
“Thế nào? Không cãi lại được chứ gì? Năm đó, cô sống chết đòi giữ lại cái thai, còn rời khỏi Bùi Minh để sinh con cơ mà? Thế con cô đâu?” Lương Bích Nhược thấy tôi không đáp, biết đã đụng đến chỗ đau của tôi nên càng nói hăng hơn.
Nỗi đau ấy như đang bao phủ lấy tôi. Tôi run rẩy trợn trừng với bà ta. Tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần, rốt cuộc thì ai là kẻ đã giết con tôi, mà Lương Bích Nhược là kẻ bị tình nghi nhất.
Giờ phút này, trong mắt tôi, bà ta đã trở thành hung thủ hại chết đứa con bé bỏng của mình.
“Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?” Lương Bích Nhược sợ hãi.
Tôi không thể khống chế được sự phẫn nộ đang lan tràn trong lòng mình, chỉ muốn bóp chết ả đàn bà độc ác ấy để trả thù cho con gái tôi ngay lúc này. Khi tôi định nhào lên thì Bùi Minh gọi tôi lại.
“Lâm Đông Mỹ.”
Tiếng gọi này như kéo lý trí tôi quay lại, tôi run rẩy toàn thân, vừa rồi tôi đã bị nỗi thù hận và tức giận khống chế.
Tôi quay đầu nhìn Bùi Minh.
“Dì, bố, nếu hai người không còn việc gì nữa thì về trước đi. Hai người cũng thấy đấy, con vẫn rất ổn, đừng lo lắng nữa nhé.”
Lương Bích Nhược nhíu mày, vì chưa đạt được mục đích nên vẫn chưa muốn đi.
Bùi Đặng Hưng nhìn tôi rồi liếc mấy điều dưỡng ngoài hành lang thi thoảng ngó vào phòng, cuối cùng đành nói: “Đi thôi.”
Trước khi đi, Lương Bích Nhược còn lườm tôi một cái rồi mắng tôi là đồ điên. Có lẽ bộ mặt hung dữ vừa rồi của tôi đã làm bà ta sợ.
Bùi Đặng Hưng và Lương Bích Nhược đều đã đi. Tôi ngây ngẩn ngồi trên ghế, vừa rồi tôi quá xúc động. Lương Bích Nhược cố tình đụng chạm vào nỗi đau của tôi, khiến tôi nhớ đến cảnh toàn thân con gái bé bỏng đầy máu me, suýt nữa thì không khống chế được nữa, cứ thế coi Lương Bích Nhược là hung thủ đã giết con tôi...
Tôi vẫn cho rằng Lương Bích Nhược là kẻ đáng ngờ nhất, nhưng giờ không có bất cứ bằng chứng nào...
Bùi Minh tập trung ăn canh. Tôi đang mải suy nghĩ nên không nhận ra, đôi bàn tay cầm hộp canh còn run khi nãy của anh đang cầm thìa cầm hộp rất vững vàng.
“Sao vừa rồi em lại phản ứng như vậy với Lương Bích Nhược?”
Bùi Minh vừa ăn vừa hỏi tôi, một bát canh tiết lợn mà anh làm cứ như yến tiệc hoàng cung, ăn rồi ăn nữa vẫn thòm thèm.
“Em nghi bà ta hại con chúng ta phải không?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh: “Anh biết ai là kẻ hại chết con mình ư?”
Bùi Minh lắc đầu: “Chờ anh ra viện rồi mới điều tra kỹ được. Nhưng anh nghĩ không phải là bà ta đâu.”
“Vì sao?” Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Tuy bà ta độc ác nhưng bản chất hèn nhát, không có chủ kiến. Nếu bà ta thực sự dính dáng đến chuyện này thì cũng không hẳn là chủ ý của bà ta.”
Tôi nghe tiếng tim mình đập ầm ầm bên tai, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ điên rồ...
Chẳng lẽ...