Gã vẫy tay rất hào phóng khiến bọn đàn em trở nên kích động.
Tên cầm đầu vừa đi đến chỗ tôi vừa thô lỗ cởi quần áo trên người, nửa thân dưới đã không kiềm chế được nữa mà ngẩng cao ngạo nghễ.
Thấy vậy tôi lại cảm thấy dạ dày nháo nhào, không nhịn được muốn nôn.
“Nếu tôi là anh, nhất định tôi sẽ không làm như vậy.” Tôi cố nén cơn buồn nôn nói.
“Ha.” Hắn chỉ cười lạnh, không chút kiêng dè tháo dây lưng trước mặt tôi, hiển nhiên không cho lời tôi nói là đúng,
“Các người bắt cóc tôi đơn giản là vì tiền thôi. Nhưng các người có từng nghĩ nếu làm ra những chuyện này với tôi thì chồng tôi, Bùi Minh liệu có bỏ qua cho các người không?” Tôi định kéo dài thời gian.
“Ha, bọn tao sớm đã chuẩn bị đường lui rồi. Bọn tao chơi chồng mày vố này, kể cả không động đến mày, chắc gã chồng mày cũng không bỏ qua cho tụi tao đâu nhỉ?”
Tôi không ngờ mấy tên du côn này có thể nhìn ra mặt lợi mặt hại, lại còn nói thẳng ra như vậy.
“Các người bắt cóc tôi chẳng qua chỉ vì muốn tiền, chúng ta trước nay không thù không oán, các người cũng là người nhận tiền làm việc. Tôi đoán kể cả chồng tôi có mang đến đây 99 tỷ thì các người cũng chỉ lấy được vài cắc lẻ từ đống tiền ấy thôi? Chỉ cần các người đồng ý thả tôi ra, tôi đồng ý trả gấp đôi người thuê các người.”
“Mày coi bọn tao là lũ ngu à?” Hắn cười lạnh “Bọn tao thả mày, đến lúc mày thoát thân chạy đi báo cảnh sát, đừng nói là nửa xu bọn tao cũng không nhận được, có khi là còn vào tù mọt gông đấy.”
Lo lắng của hắn nằm trong dự đoán của tôi, nhưng nếu hắn đã nói như vậy chứng tỏ đã hơi dao động với điều kiện của tôi.
Trong lòng tôi ổn định không ít, tiếp tục thuyết phục: “Tôi có thể thề với anh, đảm bảo tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không truy cứu chuyện này.”
“Thời buổi này lời thề còn không bằng cứt chó.” Mặt hắn ta khinh bỉ.
“Nếu các đã nhận vụ làm ăn này, tôi tin các anh cũng có biết chút ít tình hình của tôi. Giả sử anh thả tôi ra, nếu tôi không tuân thủ lời hứa mà đi báo cảnh sát thì tôi và mẹ tôi trong bệnh viện, đều chết không được tử tế.”
Tôi nói rất chân thành.
Tôi thật sự không định truy cứu mấy người này, bởi vì mấy người này cũng chỉ là mấy tên thủ hạ tép riu mà thôi, việc bắt cóc tôi cũng chỉ là do bọn gã nhận tiền làm việc.
Kể cả tôi có muốn truy cứu thì cũng chỉ truy cứu người đứng sau việc này.
Nhìn ra tên cầm đầu và mấy tên đàn em đã có chút dao động, tôi dứt khoát bồi thêm một cú nữa.
“Đại ca, làm người ai cũng phải cho nhau một đường lùi sau này còn dễ nhìn mặt nhau. Tất cả chúng ta đều nhường nhau một bước, cho nhau một phần tình nghĩa không được sao? Tôi thấy đại ca cũng là người có gia đình rồi, chắc cũng không muốn ra ngoài làm mấy việc đâm thuê chém mướn như này đúng không? Chỉ cần anh đồng ý thả tôi ra, tôi có thể nói với chồng tôi giải quyết công ăn việc làm cho từng người trong các anh, để sống một cuộc sống đàng hoàng.”
Tôi nhìn cái nhẫn kết hôn trên tay tên cầm đầu kia, nghiêm túc nói.
Mấy lời này đoán chừng đã nói ra tâm sự của hắn. Có lẽ chính là như vậy, kể cả người mất trí khi nhắc đến người thân của mình cũng sẽ để lộ vẻ mặt dịu dàng nhất. Giống như người đàn ông trước mắt này vậy.
Tên cầm đầu hiển nhiên đã bị tôi thuyết phục, sắc mặt hắn xúc động cúi đầu chăm chú suy nghĩ.
Chính vào lúc tôi cứ tưởng sắp thành công thì điện thoại hắn bất thình lình kêu lên.
Vừa nhìn thấy số điện thoại gọi tới, hắn bỗng nhiên biến sắc.
Hắn cảnh giác nhìn tôi rồi ra một góc nghe điện thoại.
Trong lòng tôi ngứa ngáy, quả thực rất muốn biết người gọi điện cho hắn là ai.
Không biết người bên kia điện thoại nói những gì nhưng sắc mặt hắn ngày càng xấu đi, thậm chí còn có vẻ sợ hãi.
“Tôi sẽ làm theo lời các người, các người đừng làm gì cả đấy.” Hắn hoảng sợ nói.
Lúc tôi nghe thấy câu nói này, tim tôi nhảy dựng.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?
Quả nhiên tôi đã đoán đúng, hắn ngắt điện thoại đi về phía tôi , sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Một chút xúc động trước đó đã biến mất không chút tăm tích, trên khuôn mặt chỉ còn có sự tàn nhẫn ngoan độc.
Tôi vô thức cảnh giác, tay bị trói phía sau không ngừng ngọ ngoạy giãy khỏi dây thừng, bất kể làm vậy có tác dụng hay không, tôi chỉ mong có thể thoát được.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt anh không tốt lắm thì phải? Anh nói gì đi, nói không chừng tôi có thể giúp anh đó?” Tôi cố hết sức kéo dài thời gian.
“Cô Lâm, xin lỗi, điều kiện cô đưa ra quả thực rất hấp dẫn.” Hắn vừa nói vừa cời quần áo ra, khuôn mặt không có chút tình cảm nào.
“Tôi thật sự rất muốn đồng ý với yêu cầu của cô, nhưng, tôi cũng bất đắc dĩ rồi. Hy vọng cô Lâm có thể phối hợp, như vậy cô có thể đỡ phải chịu khổ hơn chút.”
Hắn lột phăng áo, thân trên lõa lồ.
“Đại ca, anh làm ơn suy nghĩ thêm chút đi, tôi có thể tăng thêm tiền...”
Tôi cực kì sợ hãi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định kéo dài thời gian. Hai cánh tay sau lưng điên cuồng vặn vẹo, mong muốn thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng.
Hắn đã không quan tâm đến gì nữa, bổ nhào lên người tôi.
Tôi hét lên, tránh qua một bên. Song tóc lại bị hắn kéo giật lại, tôi cũng mặc kệ cơn đau trên da đầu, lớn tiếng kêu la.
Phỏng chừng tiếng la hét của tôi làm hắn cực kì khó chịu liền hung hăng cho tôi một bạt tai, khiến khuôn mặt vốn đầy máu của tôi càng sưng phù lên.
“Chúng mày còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau qua đây quay cho tao! Tao nói cho chúng mày biết, cái nghề này nếu không làm cho ông chủ hài lòng, đến cháo cũng không có cho chúng mày húp đâu. Hắn hung tợn trừng đám đàn em đang ngây ngốc đứng một bên.
Đám đàn em lúc này mới bừng tỉnh, giơ camera đi đến phía trước tôi, chĩa ống kính vào tôi.
Ống kính đen xì tựa như một họng súng đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy tôi.
Tôi liều mạng vùng vẫy, không để hắn ta tiếp cận tôi, nhưng tay chân tôi đều đã bị trói chặt lại, căn bản không thể phản kháng.
Cảm thấy hắn đang hôn loạn lên cổ, tôi liền cúi đầu xuống, hung hãn cắn vào tai gã ta như phát điên.
“A...”
Tên cầm đầu kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, máu tươi phun ra như suối, bắn tung tóe lên mặt tôi.
Tôi hung ác nhổ miếng thịt thối dơ bẩn trong miệng ra, nói: “Phì, thối thật!”
Tôi đã cắn đứt một miếng thịt trên tai hắn xuống.
Dù sao chẳng phải là mình đồng da sắt, bị người ta cắn đứt một miếng thịt như vậy có lẽ đau muốn chết. Hắn ta đau quá, chật vật lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
“Đại ca, anh có sao không...”
Mấy tên đàn em thấy đại ca mình đau đớn như vậy nhất thời không chú ý đến tôi nữa, cuống quýt chạy đến chỗ hắn hỏi han.
“Đồ ngu, mau đi đánh chết con ả kia cho tao, đánh chết!” Hắn bịt chặt cái tai đang chảy máu ròng ròng hét lên.
“Nhưng mà đại ca...”
“Tao không sao, chúng mày đánh chết nó cho tao, sau đó chơi chết nó, luân phiên chơi nó! Thế mới hả cơn điên trong người tao!”
Ánh mắt hắn nhìn tôi cực kỳ tàn bạo và hung ác, tôi không chút nghi ngờ hắn muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Mấy tên đàn em có sự ủng hộ của đại ca liền quay qua dè dặt nhìn tôi.
Dù sao cảnh tượng tôi cắn đứt tai đại ca của chúng quá hung hãn, đoán chừng nhất thời đã làm mấy tên này ám ảnh.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn mấy tên đàn em, ánh mắt lạnh lùng cộng thêm vết máu trên mặt tôi thoạt nhìn cũng làm người ta khiếp đảm, khiến mấy tên đàn em lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Nhưng suy cho cùng, tôi vẫn chỉ là một người phụ nữ. Minh dù vẻ hung ác của tôi khiến mấy gã đàn ông này hơi sợ sệt một chút, nhưng rất nhanh bọn chúng đã trở lại bình thường.
Ánh mắt đê hèn bẩn thỉu của bọn chúng quét qua bờ vai bị lộ ra của tôi.
Những cú đánh như mưa bắt đầu quất lên người tôi.
Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi bị đánh trong ngày hôm nay rồi, đau đớn truyền đi khắp người, đến lúc này tôi thậm chí còn không cảm thấy đau nữa.
Tôi chỉ có thể liều mạng bảo vệ bụng mình, dùng thân thể của tôi bảo vệ bé con còn chưa ra đời kia.
Tôi nghe thấy mấy gã đàn ông kia đang cất tiếng cười lớn, hình như bọn hắn rất hưởng thụ quá trình đánh đập tôi. Còn có người rút điện thoại ra quay lại...
Tôi cảm thấy cơ thể mình sắp rách thành mảnh nhỏ, ý thức đã dần dần mơ hồ, có lẽ sắp không chống đỡ nổi nữa...
Dưới thân bỗng trào máu tươi...
Tôi hoảng sợ che bụng mình lại, tôi cảm giác người mình từ từ lạnh đi, hình như có thứ gì đó đang tách rời khỏi cơ thể tôi.
Loại đau đớn này, còn đau hơn gấp trăm lần bị tra tấn trên thân thể. Cảm giác hệt như máu thịt của mình bị khoét đi vậy...
Không biết từ lúc nào đau đớn trên người tôi đã biến mất.
Bên tai tôi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, tiếng chửi bới, tiếng ẩu đả của rất nhiều đàn ông.
Nhưng mấy chuyện này đã không còn liên quan đến tôi nữa...
Tôi nhìn xuống vũng máu dưới thân mình, ý thức bắt đầu mất đi...
Tôi cảm thấy mình được ai đó cẩn thận bế lên.
Tôi ngẩng đầu, gương mặt bi thương của Bùi Minh đập vào mắt tôi.
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.” Tôi nghe thấy Bùi Minh thì thầm bên tai tôi, trong giọng nói mang theo nỗi nghẹn ngào.
Đây là câu cuối cùng tôi nghe thấy trước khi hôn mê.
Tôi hôn mê rất lâu, mơ rất nhiều.
Tôi mơ thấy Đường Hương trang điểm xinh đẹp hung hãn đạp lên bụng tôi, hỏi tôi tại sao lại mang thai đứa con của Bùi Minh.
Thân dưới tôi toàn là máu, bé con của tôi nằm trong vũng máu, da dẻ nhăn nheo, còn không to bằng nắm tay, phát ra tiếng khóc đau đớn làm tôi đau muốn xé lòng. Bé con cứ kêu mãi, mẹ ơi con đau quá, mẹ ơi cứu con.
Tôi rất muốn lao qua đó bế bé con lên, nhưng cả người không sao động đậy nổi.
Tôi cứ trơ mắt nhìn bé con của mình dần dần chìm vào vũng máu đó.
Mãi cho đến khi nó bị máu nuốt trọn vẫn không ngừng kêu lên với tôi, mẹ ơi con đau quá.
Tim tôi đau như bị thứ gì đó bóp chặt, lại giống như bị một con dao cùn lăng trì từng nhát một.
Cục cưng của mẹ, mẹ ở đây...
Lúc tôi tỉnh lại, gối đầu đã ướt đẫm.
Xung quanh là một màu trắng toát, bốn phía ngập mùi thuốc khử trùng, loại mùi này tôi vô cùng quen thuộc.
Bởi vì cách đây không lâu tôi mới ra khỏi bệnh viện, giờ lại vào lần nữa.
Bùi Minh ngồi bên cạnh, tay anh nắm chặt tay tôi.
Vừa thấy tôi tỉnh lại, Bùi Minh lập tức quan tâm hỏi.
“Sao rồi, người đỡ hơn chưa? Còn đau không?”