Tôi nghĩ mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Bùi Minh.
“Anh nói gì cơ?”
“Chúng ta sinh thêm một đứa, đáng yêu như Bang Bang vậy.”
Tôi không nói gì, lạnh lùng nhìn Bùi Minh.
Bùi Minh nhìn tôi, vô cùng dịu dàng: “Chúng ta tái hôn đi.”
“Tái hôn?” Tôi nhíu mày.
“Chúng ta ở bên nhau, không bàn về chuyện đã qua. Cho dù... Chỉ vì con.” Bùi Minh nhìn tôi.
Lòng tôi đau khổ, lắc đầu.
Vẻ mặt Bùi Minh ngơ ngác, nhưng lập tức có chút khó chịu nói: “Đông Mỹ, lẽ nào em không thích đứa trẻ như Bang Bang sao?”
“Thích.” Tôi khổ sở gật đầu.
“Vậy chúng ta sinh một đứa, đứa con thuộc về mình.” giọng Bùi Minh dỗ dành, giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ.
“Không...”
Tôi kiên quyết từ chối, không dao động. Tôi quay đầu, không muốn nhìn ánh mắt chất vấn của Bùi Minh mà quay ra nhìn khóm cây trong vườn, đang từ từ ngấm nước trong bóng đêm, nặng trĩu giống như tâm trạng tôi.
“Bùi Minh, đời này em không muốn sinh con nữa.”
Vẻ mặt của Bùi Minh dường như dao động, con ngươi anh mang theo chút chua xót.
“Em không muốn sinh con, hay là không muốn sinh con cho anh?”
“Không liên quan gì tới anh. Là bản thân em không muốn sinh, hơn nữa... Em trải qua nhiều việc như vậy, em cũng chẳng biết bản thân mình có thể làm một người mẹ tốt được không.”
Cái chết của con mãi là cái bóng đen trong lòng tôi.
Tôi không dám sinh con nữa, tôi sợ không bảo vệ được con, trải qua nỗi đau sống không bằng chết như vậy một lần nữa.
Tôi càng sợ, khi có đứa con khác rồi, bởi vì hạnh phúc quá mà quên đi đứa con đã mất. Như vậy là không công bằng với nó...
Vẻ mặt của Bùi Minh hơi ủ rũ, anh sa sầm nhìn tôi: “Em vẫn hận anh, đúng không?”
Tôi không nói gì, không nhìn ra ngoài vườn nữa.
“Không còn sớm nữa, về sớm chút đi.”
Quá khứ giống như một bóng ma, mãi đè nặng lên trái tim tôi. Nếu đã không thể kéo nó xuống thì lại đề cập đến nó có tác dụng gì?
Tôi đẩy Bùi Minh quay lại phòng bệnh.
Sau đó, mỗi ngày tôi đều đưa Bùi Minh ra sân đi dạo, Bang Bang cũng sẽ đến tìm chúng tôi chơi đùa.
Bùi Minh rất thích Bang Bang, bảo Thôi Ân mua cho cô bé khá nhiều đồ chơi nhập khẩu.
Tôi thấy Bang Bang để đồ chơi vào trong một cái hộp nhỏ, liền tò mò hỏi nó tại sao?
Bang Bang nghiêm túc nói: “Lúc trước cháu bé nhất trong nhà, anh chị có đồ gì đều để dành cho cháu. Giờ nhà có thêm một em trai, cháu cũng sẽ phần đồ chơi cho em ấy.”
Tôi đang nhớ lại, Âu Duyệt Linh từng nói, mấy tháng trước anh ta nuôi đứa bé sinh non khoảng một tuổi.
Tôi thương hại, xoa đầu Bang Bang: “Đúng là một cô bé ngoan.”
Điều dưỡng nói với tôi, đến giờ Bang Bang vẫn chưa tìm được tủy thích hợp nên chỉ có thể hóa trị, không thể trị tận gốc.
Lòng tôi khẽ động, nhìn Bùi Minh đang vỗ tay, cùng chơi game với Bang Bang, bỗng nói: “Điều dưỡng, hay là cô kiểm tra xem, tủy của tôi có thích hợp với Bang Bang không?”
Nhìn Bang Bang, tôi cảm thấy rất thân thiết. Thực ra, trong biển người mênh mông muốn tìm được một người có tủy phù hợp không dễ dàng, nhưng tôi cũng nên thử một lần, biết đâu lại thích hợp?
“Được.” Điều dưỡng cười nói: “Cô Lâm, cô thật là tốt bụng.”
Trước lời khen của ý tá, tôi chỉ cười nhẹ, không tiếp lời.
Tôi không phải là thánh mẫu, tôi chỉ muốn để lòng mình thoải mái hơn một chút mà thôi.
Bùi Minh ở bên cạnh nghe thấy cuộc hội thoại của tôi và điều dưỡng, cũng chen vào một câu: “Kiểm tra cả tôi nữa.”
Tôi giật mình, kinh ngạc nhìn Bùi Minh.
Bùi Minh nhỏe miệng cười, nói bên tai Bang Bang một câu. Bang Bang cười to, để lộ má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Tôi đi đến bên cạnh Bùi Minh, khẽ nói: “Anh nói gì với Bang Bang thế?”
Bùi Minh cười: “Để Bang Bang nói với em đi.”
“Em cảnh cáo anh, anh tuyệt đối đừng có nói những lời không hay. Bang Bang vẫn là trẻ con.”
Tôi trợn mắt nhìn Bùi Minh, khom người xuống, ghé tai lại gần Bang Bang.
“Bang Bang nói cho cô biết, chú xấu xa kia nói gì với cháu thế?”
Bang Bang cười toét miệng. Tôi dỗ, nếu nói cho tôi thì tôi sẽ đi mua sô cô la cho nó.
Bang Bang cười càng to hơn, nó tiến đến gần tai tôi, tôi ngửi thấy mùi thuốc trên người cô bé, lòng chua xót muốn rơi lệ.
“Chú bảo là, sau này cháu có thể gọi chú ấy là bố Bùi, gọi cô là mẹ Lâm. Bang Bang có bố mẹ rồi!”
Bang Bang rất vui mừng, khuôn mặt tròn tựa quả táo đỏ rực, khiến ai cũng thích.
Nơi mềm mại nhất trong lòng tôi như bị chạm vào, tôi khó hiểu nhìn Bùi Minh.
Bùi Minh nhoẻn miệng cười, tia nắng ấm áp chiếu đến khiến cả người anh đều dịu dàng.
Tôi giấu đi cảm xúc khác lạ trong lòng, tạm biệt điều dưỡng trưởng và Bang Bang, đẩy Bùi Minh vào một góc.
“Rốt cuộc anh là có ý gì? Anh biết mình đang làm gì không?” Tôi chất vấn Bùi Minh.
“Anh biết.” Bùi Minh nói.
“Anh biết ư?” Tôi không khống chế được cơn kích động: “Bang Bang đã bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ, nó không có bố mẹ, chưa từng cảm nhận tình cảm của người thân, anh biết đối với nó, câu nói của anh có ý nghĩ thế nào không?”
“Có chỗ nào không đúng ư?” Bùi Minh cau mày.
“Bùi Minh! Anh có biết không, trái tim con bé rất yếu đuối, mẫn cảm! Anh bảo Bang Bang coi anh là bố, em là mẹ thì nó sẽ coi chúng ta chính là bố mẹ của nó! Nhưng đây không phải là trò chơi gia đình. Đây là trách nhiệm! Nếu như anh chỉ nhất thời thương yêu nó, mới cùng nó chơi trò chơi này. Nhưng mấy ngày sau lại lật mặt không nhận, anh biết đối với con bé, đấy là đả kích, là đau khổ tới mức nào không? Nó sẽ cảm thấy bị bố mẹ bỏ rơi một lần nữa!”
“Đông Mỹ, em biết việc anh làm, từ trước tới giờ anh không bao giờ đùa cho vui cả.” Giọng Bùi Minh bình tĩnh khác thường.
Tâm tình kích động của tôi dần lắng xuống, tôi nhìn Bùi Minh: “Bùi Minh, ý của anh là gì?”
Bùi Minh lắc đầu, không đáp, chỉ nói: “Đi thôi, đi kiểm tra xem tủy có phù hợp không.”
Tôi đầy bụng nghi ngờ đẩy Bùi Minh. Vốn muốn hỏi thêm nhưng nhìn Bùi Minh cứ ngậm chặt miệng, dường như đang nghĩ việc gì, tôi cũng chẳng hỏi nữa.
Buổi chiều hôm đó, điều dưỡng sắp xếp kiểm tra cho tôi.
Rất nhanh đã có kết quả. Tủy của tôi và Bang Bang không thích hợp.
Tôi hơi hụt hẫng, mặc dù sớm đã dự liệu kết quả như vậy, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy kết quả vẫn có chút thất vọng.
Không biết cô bé đáng yêu này còn phải bị giày vò bao lâu nữa mới lành bệnh, chờ đợi dài đằng đẵng cũng không tìm thấy người phù hợp.
Tôi đang hụt hẫng, lúc này điều dưỡng trưởng kích động cầm tờ báo cáo kết quả ra!
“Thành công rồi!”
“Cái gì thành công rồi?” Toi sửng sốt nhìn điều dưỡng trưởng, cô ấy nói chuyện không đầu không đuôi, tôi chẳng biết cô ấy đang nói gì.
“Tủy của tôi phù hợp với Bang Bang sao?” Bùi Minh bên cạnh bỗng lên tiếng.
“Chính xác! Trời ơi! Đúng là kỳ diệu! Phải biết là, không phải cứ là quan hệ máu mủ là phù hợp, quả thực là hiếm lại càng hiếm! Trước đây vì cứu Bang Bang mà viện trưởng Âu Dương tìm lại bố mẹ ruột giúp con bé. Nhưng thông tin về bố mẹ ruột của Bang Bang giống như mò kìm đáy biển, tìm kiểu gì cũng không tìm thấy! Bây giờ có thể cứu được Bang Bang rồi!”
Đầu tôi ong ong, quả thực không dám tưởng tượng. Dù thế nào cũng không dám tin, đây lại là sự thật.
Phải một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại. Tôi vui mừng nắm lấy tay Bùi Minh, kích động nhảy cẫng lên, chẳng để ý đây là bệnh viện, hét lên: “Bùi Minh! Bang Bang được cứu rồi!”
Khóe môi Bùi Minh cong lên, ánh mắt nhìn tôi xa xăm mà trầm tĩnh.
“Anh nói rồi, cô bé Bang Bang này có duyên với chúng ta.”
Điều dưỡng trưởng kích động không thôi. Bang Bang là đứa bé mà ai ai cũng yêu thương, không nghịch ngợm còn hiểu chuyện, điều dưỡng trưởng chăm sóc Bang Bang lâu như vậy cũng có cảm tình với cô bé.
Điều dưỡng trưởng lau nước mắt, kích động hỏi Bùi Minh: “ Cậu Bùi, cậu có bằng lòng hiến tủy cho Bang Bang không?”
Bùi Minh cười nhạt: “Không vấn đề.”
Điều dưỡng trưởng lại một lần nữa xúc động rơi nước mắt: “Tốt quá rồi, cậu Bùi đúng là người tốt. Tôi lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng Âu Dương, báo tin tốt này cho anh ấy.”
Tâm trạng tôi cũng vui sướng tột cùng, dường như đây là chuyện vui nhất trong nửa năm tôi về Vũ Hán.
Bang Bang vừa ngủ trưa dậy, đầu nó đội chiếc mũ màu hồng, dụi mắt bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy tôi và Bùi Minh, mắt nó sáng lên, nhảy nhót chạy về phía chúng tôi.
Tôi sợ nó bị ngã, vội vàng giữ cơ thể nhỏ bé của Bang Bang.
Lúc ôm chặt nó, trái tim tôi đau nhói. Bang Bang có vẻ nhỏ bé, mềm mại, cơ thể lại toàn xương, gầy đét như một que củi. Cô bé khiến cho người khác thương tiếc cỡ nào. Mới vài tuổi mà đã phải chịu sự đau đớn, giày vò của bệnh tật, đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
“Bang Bang, cháu biết không, bệnh của cháu sắp chữa khỏi rồi.” Thôi thơm má Bang Bang nói.
Bang Bang nghiêng đầu, không hiểu hỏi: “Tại sao phải chữa khỏi bệnh?”
Bang Bang còn nhỏ, trong thế giới của bọn trẻ, không có khái niệm bệnh tật như vậy. Có lẽ vì quen với sự đau đớn của hóa trị nên nó đã coi đó là chuyện thường tình.
“Khỏi bệnh rồi thì mỗi ngày Bang Bang không phải chịu đau như vậy nữa. Hơn nữa Bang Bang có thể để tóc dài, giống những bạn gái xinh xắn khác.”
Nghe thấy có thể để tóc dài, Bang Bang dường như rất vui. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô bé lại xụ mặt: “Có phải khỏi bệnh rồi thì cháu sẽ phải rời khỏi bệnh viện không?”
“Cô bé ngốc này, khỏi bệnh rồi thì đương nhiên phải xuất viện chứ? Lẽ nào cháu muốn ở viện cả đời hay sao?” Tôi cười véo mũi Bang Bang.
Cũng không biết vì sao, Bang Bang nghe thấy tôi nói vậy bỗng rất buồn. Trẻ con luôn yếu đuối, mẫn cảm. Nó bỗng lắc đầu rồi khóc to, nước mắt rơi cả trên mu bàn tay tôi: “Cháu không muốn chữa bệnh, cháu không muốn khỏi…