• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Quân ngấu nghiến hôn đôi môi Hâm Đình tới nỗi tê rần, rồi hôn xuống cổ và cắn không buông, bàn tay to lớn bóp nắn bộ ngực trắng mềm tới mức nhức nhối! Hắn chính là muốn đày đọa cô tận cùng.

- Dịch Quân... Dừng lại!... Dừng lại mau...!

Hâm Đình phản kháng dữ dội, thân thể yếu ớt run lên trước từng hành động bạo liệt tàn nhẫn của Dịch Quân trên mỗi tấc da, tấc thịt của cô.

- Cô là vợ tôi thì phải thuộc về tôi! Là của tôi!

Đay nghiến từng chữ, Dịch Quân lật úp Hâm Đình lại, vẫn giữ chặt lấy hai cổ tay cô hệt muốn bóp vụn xương cốt bên trong, những ngón tay thô ráp ở dưới đã mò vào giữa hai đùi cô, cuồng nhiệt khuấy động. Hâm Đình rơi nước mắt, miệng vẫn nói rõ:

- Cho dù anh chà đạp tôi... thì tôi cũng không bao giờ thuộc về anh!

Dịch Quân nghiến răng, có phải ý Hâm Đình là trái tim cô đã thuộc về nơi khác, còn hắn chỉ có được thân xác cô mà thôi, cả đời này cũng không thể giữ cô cho riêng mình! Dường như xuất hiện thứ cảm giác ghen tuông vô cớ, có lẽ ngay chính bản thân hắn cũng chẳng hề nhận ra, để rồi hắn mạnh bạo tiến sâu vào bên trong cô!

- A...!

Hâm Đình kêu lên vì đau, bên dưới đó tưởng chừng như muốn nổ tung. Dịch Quân hắn chắc là phát điên tới nơi rồi, cứ tấn công nơi nhạy cảm nhất bên dưới của cô, liên tục không ngừng!

Thân thể bị đẩy lên xuống, bộ ngực mềm chà ép nơi mặt bàn, Hâm Đình cắn răng chịu đựng, lệ trào ra ướt đẫm! Cô không hiểu, rốt cuộc vẫn không hiểu vì sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn với mình tới mức này?

- Anh... không hề yêu tôi... mà lại cứ tỏ ra như đang ghen tuông... Buồn cười!

Hâm Đình có vẻ muốn thách thức sức chịu đựng của Dịch Quân hay sao mà vẫn còn nói mấy lời chọc tức hắn. Nghe cô nói tới hai chữ “ghen tuông” càng khiến hắn thêm điên tiết liền buông tay cô ra, đôi tay to lớn giữ chặt lấy eo thon, hắn ra sức thúc mạnh vào bên trong cô. Sâu! Rất sâu!

Hâm Đình không kìm được, khóc nấc lên một tiếng. Nghe tiếng Hâm Đình khóc, Dịch Quân liền cắn mạnh vào vai cô, tiếp theo vùi mặt vào mái tóc đen tuyền xõa dài vì sự mãnh liệt của hắn mà rối tung lên, ngửi lấy hương thơm da thịt cô hòa nguyện cùng mồ hôi ướt đẫm, tạo nên sự quyến rũ mê hoặc khiến hắn phải đắm chìm.

- Đình à... Cả đời này, cô chỉ được nằm bên dưới tôi, không phải là thằng đàn ông nào khác! Cô không thoát khỏi tay Dịch Quân này được đâu!

Tuyên bố xong, hắn đem hết dục vọng của mình phóng vào bên trong Hâm Đình!

Cuộc làm tình cuồng dại kết thúc, Dịch Quân thở ra mệt nhọc và phóng tầm mắt đỏ ngầu xuống tấm thân trần truồng mềm nhũn đi trên mặt bàn, tiếp theo hắn liền rời khỏi người cô vợ trẻ, kéo quần lên.

Hâm Đình nằm yên bất động, chẳng còn sức để rơi nước mắt, mỗi nơi trên cơ thể đều như mất hết cảm giác. Nhưng rồi cô mau chóng lấy lại ý thức khi nghe bên ngoài cửa phòng, tiếng Yên Yên cất lên nghèn nghẹn:

- Mẹ Đình ơi... Mẹ mở cửa cho con đi... Con sợ!

Dù cơ thể đang đau nhói, Hâm Đình vẫn cố gắng dựng dậy, vươn tay lấy chiếc váy rách toạc rồi mặc vào. Cô thấy Dịch Quân tiến đến cửa phòng, mở ra. Bóng dáng nhỏ bé của Yên Yên xuất hiện trong tầm mắt cô. Con bé mặc đầm ngủ, đang ôm gấu bông. Hẳn là, nó nghe tiếng tranh cãi của ba mẹ nên chạy đến đây.

- Ba Quân ơi...

Gương mặt tròn trịa của Yên Yên ngước lên nhìn ba, mếu máo gọi. Đối diện, Dịch Quân nhìn xuống cô con gái nhỏ, có thứ tình cảm thương xót nhóm lên trong lòng, nhưng sau cùng hắn đã hờ hững quay lưng đi.

Trái tim trống rỗng tê tái, Hâm Đình túm chặt váy, bước vội đến chỗ Yên Yên.

- Đừng sợ, Yên Yên... Có mẹ đây!

Ôm chặt con gái vào lòng, Hâm Đình nuốt nước mắt, bây giờ ngoài nỗi đau thể xác còn có một nỗi đau to lớn khác ở trong tim cô!

Từng nghĩ, nếu Dịch Quân căm hận cô, lạnh nhạt với cô thì chỉ cần hắn yêu thương Yên Yên là đủ, thế nhưng giờ đây ngay cả đứa con này mà hắn cũng chối bỏ...

Hâm Đình đau khổ, thời gian tới phải làm sao đây? Yên Yên của cô sẽ ra sao đây?

***

Hôm nay như đã hẹn, Tiêu Chấn Nam đưa Yên Yên đi mua đồ chơi. Về phía Hâm Đình, sau sự việc đêm qua với Dịch Quân, cô tạm thời chưa muốn gặp Chấn Nam trong vài ngày. Dù biết hắn nghi ngờ vô lý nhưng để yên ổn, cái gì tránh được vẫn hơn! Nhưng vì con gái cứ một mực đòi gặp chú Nam để mua đồ chơi mới nên cô đành nhượng bộ mà cùng Chấn Nam đến khu trung tâm mua sắm cao cấp.

Tiêu Chấn Nam mua rất nhiều đồ cho Yên Yên, Hâm Đình phải nhắc anh đừng quá hoang phí, ở nhà con bé còn cả đống đồ chơi đắt tiền!

Lượn mấy vòng trong trung tâm mua sắm gần hai tiếng đồng hồ, đúng lúc chuông điện thoại của Chấn Nam reo lên, anh liền nói với cô:

- Tôi đi nghe điện thoại, Đình và Yên Yên cần mua thêm gì thì mua nhé.

Hâm Đình thấy shop thời trang trẻ em, bên trong có nhiều chiếc váy xinh xắn dễ thương, nghĩ cũng nên mua cho Yên Yên vài bộ. Thời gian này vì thái độ của Dịch Quân mà con bé đã rất buồn, nên cô muốn mua quần áo đẹp cho con để nó vui vẻ hơn. Đọc‎ ????????????????ệ????‎ ????ại‎ [‎ T????ùmT????????‎ ????ệ????.v????‎ ]

Thế là Hâm Đình nắm tay con gái cùng đi vào shop. Trong lúc nữ nhân viên dẫn Yên Yên đi xem mấy chiếc váy thì Hâm Đình nén tiếng thở dài, lòng nặng nề.

Chuyện của Yên Yên, Dịch Quân vẫn chưa chịu nói gì với Hâm Đình. Rõ ràng, hắn đang hiểu lầm việc gì đó rất nghiêm trọng, thậm chí còn nói mình căm ghét Yên Yên và muốn ném con bé ra khỏi nhà...

Mải suy nghĩ, Hâm Đình vô tình va vào một người, cùng lúc chất giọng khá quen thuộc cất lên theo: “Ồ, hóa ra là Dịch phu nhân đây mà”.

Hâm Đình liền nhìn qua, quả nhiên là Thịnh Mỹ Kỳ! Thật trùng hợp, hai người lại gặp nhau tại đây. Cũng dễ hiểu, tại Gia Thành đâu có bao nhiêu trung tâm mua sắm cấp cao dành cho thượng lưu. Nhưng do hiện tại tâm trạng không tốt nên Hâm Đình thực sự chẳng muốn phải giáp mặt với cô ta chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK