• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tự dưng Yên Yên nhích lại gần Dịch Quân, bất ngờ vươn bàn tay nhỏ xíu ra chạm vào vết thương của hắn. Nó nghĩ, chắc là đau lắm, đau giống như nó lúc mới tỉnh dậy vào ba năm trước!

Kinh ngạc trước cảnh Yên Yên chạm vào mình, Dịch Quân hơi lưỡng lự nhưng rồi nhẹ nhàng kéo con bé lại gần hơn, dịu dàng vuốt lên vết sẹo trên người con, mãi mãi cũng không thể tha thứ cho bản thân!

- Xin lỗi... Ba xin lỗi, Yên Yên, là ba hại con...

Trút bỏ sự lạnh lẽo uy lẫm, Dịch Quân bây giờ chỉ là một người ba chìm trong khổ đau, ân hận và giày vò, tới mức đã bật khóc như đứa trẻ ở trước mặt cô con gái. Hắn tựa đầu trên bờ vai nhỏ của Yên Yên, khóc day dứt!

- Chú đau lắm ạ? - Yên Yên ngây ngô hỏi.

- Đau chứ... Đau vạn lần hơn thế này! - Nước mắt đầm đìa, hắn cười nghẹn - Ba và con, giống nhau rồi! Đều có vết sẹo như vậy... Yên Yên, ba đã đau giống y hệt con! Con gái à, ba sẽ dùng phần đời còn lại chuộc lỗi với con, thậm chí là sinh mạng này, ba sẽ không để con chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa!

Dịch Quân hôn lên trán Yên Yên, nước mắt cứ rơi xuống liên tục thấm vào váy ngủ của con gái. Hắn ôm chặt con bé, để trái tim đau đớn cùng cực ấy được xoa dịu trong phút chốc thôi.

Về phần Yên Yên, dù có khó chịu và hơi kháng cự, nhưng rồi cũng nằm yên trong lòng hắn, bởi lẽ chính đứa trẻ đó cũng cảm nhận được hắn đáng thương và tội nghiệp thế nào khi khóc nhiều tới vậy.

Hâm Đình đưa tay lên môi, cố kìm nén cảm xúc để không bật khóc. Cô khẽ khàng xoay người áp lưng vào cửa phòng vừa đóng lại, gạt đi nước mắt, để lòng lắng dịu hơn trước niềm đau của chồng và con gái.

Trong phòng ngủ yên ắng, Dịch Quân nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong lòng hắn Yên Yên đang ngủ say. Sau khi ôm con gái và bật khóc trong sự hối hận, hắn đã trấn tĩnh lại, rồi phát hiện con bé ngủ quên tự lúc nào. Nhẹ nhàng, hắn leo lên giường, để con nằm trong lòng mình ngủ thật ngon.

Ba năm ăn năn, day dứt, đây chính là điều mà Dịch tổng hắn luôn muốn làm nhất: ru con ngủ!

Dịch Quân vòng hai tay ôm nhẹ Yên Yên, cảm nhận thân thể nhỏ bé đó thở ra đều đặn, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ nhưng hết sức quý giá đối với hắn. Hôn lên mái tóc con gái, thì thầm vài câu khe khẽ, hắn nhắm mắt lại, như thể giữ lấy một báu vật vô giá! Cứ thế, hai cha con cùng nhau ngủ tới sáng.

***

- Tôi đã cho người canh chừng cẩn thận cô nhi viện W suốt mấy ngày qua nhưng tên Hải kia không hề xuất hiện. Người phụ nữ tên Lê cũng không biết vì sao gã này im hơi lặng tiếng trong khi đã tới ngày giao dịch. Có khi nào gã đã phát hiện ra rồi?

Đứng bên cửa sổ nghe Hải Vương báo cáo, Dịch Quân trầm tư vài giây, bảo:

- Lý nào tin tức của hắn lại nhanh nhạy tới vậy? Còn về phía đám bác sĩ thì sao?

- Chúng tôi đang ráo riết truy tìm, kẻ thì mất tăm mất tích, kẻ thì chết bất đắc kỳ tử vài năm trước, nhìn qua đã thấy bất thường.

- Còn Tiêu Chấn Nam? Có tin tức gì không?

- Không có, theo lời phu nhân nói lần cuối gặp anh ta là vào ngày phát hiện cô Yên Yên còn sống, cho tới hôm nay thì chẳng có tin gì, từ nhà riêng cho tới Lăng gia.

- Còn vụ liên hệ nhà giam thì sao?

- Tôi đã vào nhà giam đến gặp đám bác sĩ mổ cho Ruby năm xưa, họ cũng chẳng biết gì cả. Chỉ duy nhất một điều đặc biệt là: hôm ấy, còn có một bác sĩ trẻ tuổi tên Cao Tuấn Vỹ đã có mặt tại đó, nhưng ca mổ kết thúc lại chẳng hề thấy bóng dáng đâu! Theo như được biết, anh ta vào làm trong bệnh viện Dịch gia khoảng một năm thôi.

- Đã cho tìm kiếm thông tin người này chưa?

- Căn cứ theo hồ sơ xin việc của Cao Tuấn Vỹ, tìm đến địa chỉ được ghi, thì phát hiện là giả! Hiện tại, chúng tôi tiếp tục tìm kiếm, Dịch tổng phải chờ thêm một chút.

- Mất tích sau khi mổ? Địa chỉ lại là giả? Người này chắc chắn là một manh mối quan trọng năm đó! Nhất định phải tìm cho ra! Tiện thể, vụ việc của cô nhi viện W cứ đưa cho cảnh sát xử lý đi, tên “Hải” có lẽ không quay lại nữa đâu.

Nhớ ra một chuyện nữa, Dịch Quân đề cập tới khi hỏi anh chàng vệ sĩ:

- Cái chết của Hâm Nhi, cảnh sát điều tra tới đâu rồi?

- Phía cảnh sát hiện tại vẫn chưa phát hiện ra manh mối nào cả, kẻ này ra tay cẩn thận tỉ mỉ, chẳng để lại chút manh mối nào!

Hải Vương nói không sai, ngay cả Dịch Quân cũng nghĩ vậy! Nếu kẻ đó thực sự cẩn trọng tới mức này thì rất có thể không phải là Thịnh Mỹ Kỳ, bởi người đàn bà này tuy độc ác vô nhân tính nhưng xét về khả năng mưu tính hành sự thì vẫn chưa đủ sức đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần như cái kẻ đã giết Hâm Nhi!

Chẳng hiểu sao, hình ảnh Tiêu Chấn Nam cứ lởn vởn trong đầu hắn. Những mối liên kết rời rạc, những sự nghi hoặc, cả chuyện của Yên Yên nữa, càng khiến hắn nghĩ tới tay bác sĩ hành tung bí ẩn ấy đứng ở đằng sau bức rèm của vở kịch!

Dịch Quân yêu cầu Hải Vương ra ngoài, vừa lúc Hâm Đình đi vào. Đợi anh chàng vệ sĩ cúi chào rồi đóng cửa phòng lại, bấy giờ cô nhìn hắn:

- Vẫn chưa có tin tức của “ba Hải” và cả Tiêu Chấn Nam à?

- Trùng hợp khi cái tên “Hải” vừa biết đến thì tay bác sĩ Tiêu cũng biến mất.

- Còn cả người đã gửi tin nhắn nặc danh cho chúng ta.

- Anh đã sai Hải Vương đi tìm hiểu danh tính số thuê bao đó, vẻ như là thuê bao mua đi bán lại, qua tay nhiều người, khó mà tra mà ra kẻ nào hiện nay đang sử dụng. Chưa kể, số điện thoại ấy đã không còn liên lạc được nữa.

- Dù chưa rõ là ai nhưng về việc báo tin Yên Yên còn sống và vạch trần cả cô nhi viện W thì có thể xem người này không phải kẻ thù đối với chúng ta!

Dịch Quân cũng tán đồng điều đó, tiếp theo nghe Hâm Đình nói tiếp:

- Em cũng thử gọi cho Tiêu Chấn Nam nhưng vô ích, hơn một tuần rồi mà chẳng có liên lạc gì. Trước đó, Chấn Nam muốn đưa em rời khỏi Gia Thành, sau đó em biến mất chẳng nói lời nào, anh ta nhắn tin và gọi điện vài cuộc nhưng lúc đó điện thoại em hết pin. Giờ muốn liên lạc lại với anh ta thì không thể được nữa.

Tạm gác mấy chuyện kia qua một bên, Dịch Quân nhíu mày hỏi:

- Em định cùng Tiêu Chấn Nam rời khỏi Gia Thành? Vào ngày hôm đó?

- Đúng vậy, em hẹn gặp Lăng Giang, nói rõ về việc hủy hôn, và em cũng không có ý định quay về bên anh nữa, vì vậy muốn rời khỏi Gia Thành.

- Em trốn anh lẫn Lăng Giang, thế tại sao chỉ cho Tiêu Chấn Nam biết?

Nhận ra Dịch Quân lại bắt đầu giở giọng ghen tuông, Hâm Đình thở dài:

- Tiêu Chấn Nam ở cạnh em suốt ba năm, cũng xem như là bạn bè tin tưởng, nên chuyện gì cũng để anh ta biết. Nhưng điều quan trọng hơn hết, em vẫn lo cho ba Sâm, mà người duy nhất có thể chăm nom cho ông ấy chỉ là Chấn Nam, em giữ liên lạc với bác sĩ Tiêu cốt để biết rõ tình hình của ba Sâm thôi.

- Rõ ràng là em quá tin tưởng tay bác sĩ ấy, còn gọi cả tên Chấn Nam như thế.

Hâm Đình phát hiện, thời gian này Dịch tổng rất thích hờn dỗi, lần trước ở bệnh viện cũng vậy, còn một hai đòi cô đền bù. Hóa ra bây giờ cô mới biết, một kẻ uy quyền lãnh ngạo như hắn, lại có máu “cuồng vợ” tới vậy à?

Tính ra Dịch Quân có lẽ là kiểu người, đã không yêu thì vô tình, tàn nhẫn vô cùng, nhưng hễ đã yêu rồi thì cuồng si, bám riết theo người ta. Năm năm trước hắn bỏ bê vợ, sau đó hối hận nhận ra yêu cô rồi, thành thử tìm kiếm điên cuồng, và giờ thì bám cô, còn luôn dỗi khi nghe cô nhắc về người đàn ông khác nữa.

- Em lại nhớ về ai khác sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK