• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ như việc chấm dứt của Hâm Đình khiến Lăng Giang càng trở nên tự ti, tuyệt vọng, Laura bất giác đau lòng liền lắc đầu bảo:

- Chị Đình không yêu anh, nên không muốn lừa gạt anh nữa, đối với anh là điều tốt. Anh sẽ có thể tìm thấy người con gái yêu anh thật lòng. Em biết tính chị ấy không chê bai gì anh cả, chỉ có chính anh mới tự chê bai, xem thường bản thân mình!

Bị Laura nói thẳng như vậy không khỏi làm Lăng Giang khó chịu. Hâm Đình không chê bai ư, với một hôn phu ít danh thế hơn, lại còn chẳng thể quan hệ chăn gối, anh lấy cái gì mà tự tin nghĩ rằng cô xem trọng anh?

Chợt điện thoại reo, Lăng tổng nhìn vào màn hình nhấp nháy tên một người, liền đứng dậy nói có chuyện quan trọng nên về trước! Tức thì Laura gọi với theo:

- Lăng Giang, anh buồn bã đau khổ thế nào cũng được, nhưng đừng mãi đắm chìm trong suy nghĩ tồi tệ. Còn nữa, anh đừng nên qua lại quá nhiều với bác sĩ Tiêu!

- Là bác sĩ Will?

- Tiêu Chấn Nam là tên thật của bác sĩ Will, em nghe chị Đình nói, họ là bạn bè lâu năm, còn thực sự quan hệ giữa họ thế nào thì em không rõ. Lăng Giang, bác sĩ Tiêu này nói ra thân thế chẳng mấy rõ ràng, em khuyên anh nên cẩn thận hơn...

- Anh biết mình đang làm gì, kể cả những người anh quen biết qua lại.

Bỏ mặc lời khuyên từ cô thư ký trẻ, Lăng Giang nhanh chóng biến mất khỏi tiệm cafe. Chậm rãi ngồi xuống, Laura không giấu được vẻ lo lắng kỳ lạ.

Tình hình hiện tại, tâm trạng ai cũng rối bời, nhưng có lẽ người đang bần thần hoang mang nhất chính là Dịch Quân! Ban nãy vừa ngủ dậy, hắn phát hiện Hâm Đình biến mất rồi! Đáng ra, hắn sẽ không quá lo lắng nếu như không nhìn thấy bức thư viết tay do Hâm Đình để lại.

Và sau khi đọc xong, hắn đau khổ, vội vàng rời khỏi bệnh viện, để nhóm người Hải Vương hốt hoảng đuổi theo.

“Dịch Quân, khi anh đọc bức thư này, có lẽ em đã rời khỏi Gia Thành rồi. Em chỉ hi vọng anh đừng kiếm tìm em nữa, chỉ vô ích thôi.”

Người đàn ông ngoài 30 tuổi, mặc áo bệnh nhân, đôi chân trần chạy ngoài phố sá đông đúc, thu hút ánh nhìn hiếu kỳ của người qua đường. Hắn chạy tới đâu cũng đưa mắt nhìn dáo dác, như thể kiếm tìm ai đó rất quan trọng! Chưa kể, phía sau hắn còn có đám vệ sĩ đuổi theo, liên tục ngăn cản.

“Có phải anh thắc mắc rằng em sẽ rời xa anh? Đúng vậy, là em vĩnh viễn muốn rời xa anh. Chắc anh cũng hiểu nguyên nhân mà, vì Yên Yên đáng thương của chúng ta, em không thể lựa chọn ở cạnh anh được.

Kỳ lạ! Rõ ràng em hận anh, oán anh, trách anh suốt ba năm, rõ ràng vẫn chưa thể tha thứ cho anh, thế nhưng em vẫn không thể chối bỏ tình cảm dành cho anh. Con tim thường không nghe theo lý trí, cũng không phải lúc nào người mà ta đem lòng yêu thương cũng là người tốt, là người xứng đáng! Thật quá bi kịch!

Quân à, mặc dù yêu anh, và cũng hiểu tình cảm thực sự trong lòng anh rồi, nhưng quá khó để em sống cùng anh.”

Hắn chạy hối hả, bàn chân rướm máu, cả vết thương bên hông cũng đau nhói, những nỗi đau ngoài da đó cũng không khỏa lấp được đau đớn, sợ hãi lẫn mất mát đang bao trùm lấy hắn lúc này.

Hắn điên cuồng tìm kiếm Hâm Đình, dù biết việc làm này vô vọng, nhưng nếu hắn ngừng lại thì trái tim này sẽ bị bóp nghẹt bởi sự thống khổ cùng cực! Hắn gào tên cô...

“Em chỉ mong anh để em được giữ sợi dây chuyền có ảnh Yên Yên, xem như đây là tất cả những gì anh làm cho em. Chỉ cầu xin anh đừng tìm em nữa, dù là bất cứ nơi đâu, và bất cứ khi nào cũng hi vọng anh đừng bao giờ quên con gái chúng ta, cả đời này anh hãy nhớ đến con bé, hối hận mà sống tiếp.

Em không thể tự tay trả thù cho Yên Yên, nhưng muốn anh từ nay cho tới khi nhắm mắt, vĩnh viễn không có được sự tha thứ... Dịch Quân, đời này kiếp này, hai ta hết duyên tại đây!”

Vô tình đâm sầm vào đầu xe hơi khi chạy nhanh qua một ngã ba, hắn ngã mạnh xuống đất. Vừa lồm cồm ngồi dậy, bên hông đã nhói buốt, hắn nhìn xuống thấy máu ri rỉ thấm ra ngoài vải áo, có thể ảnh hưởng tới vết may rồi. Bỏ mặc điều ấy, hắn định đứng dậy, bàn chân tươm máu, đầu gối khuỵu xuống do vận động quá sức.

Tức thì, Hải Vương đến đỡ hắn, sốt sắng khuyên nên trở về bệnh viện. Hắn đẩy mạnh anh ta ra, đứng bật dậy rồi lảo đảo té xuống, ngất lịm đi.

...Trong lúc Dịch Quân phát điên tới nơi thì Hâm Đình đang ở nhà riêng của Tiêu Chấn Nam, nói chuyện với nhau rồi nghe anh hỏi:

- Vậy là cô quyết định sẽ rời khỏi Gia Thành?

- Tôi không muốn Dịch Quân hay Lăng Giang sẽ tìm thấy tôi nữa.

- Còn chuyện trả thù cho Yên Yên, cô cứ thế mà buông bỏ?

- Dù chưa thể tha thứ cho Dịch Quân, nhưng những gì anh ấy làm cho tôi, thậm chí chẳng màng tới nguy hiểm lẫn tính mạng, thì tôi xuống tay thế nào đây? Lấy dao rạch một đường, moi tim anh ấy ra trả thù cho Yên Yên ư, rồi con bé có thể sống lại trở về trong vòng tay tôi được không?

Hâm Đình xúc động nhìn Chấn Nam, tiếp theo hạ giọng bình tĩnh hơn:

- Dịch Quân từng có ý định tự sát sau vụ việc của hai mẹ con tôi, bản án lương tâm tàn bạo hơn chúng ta nghĩ rất nhiều đấy. Hãy cứ để cả phần đời còn lại, anh ấy sống đau khổ dằn vặt, hủy hoại chính mình khi chưa nhận lời tha thứ! Và bản thân tôi cũng sẽ được giải thoát khỏi yêu và hận, bởi thực sự hận một người quá nặng nề...

- Tôi hiểu, dù gì đi nữa đây cũng là mối hận của cô, tôi đâu có quyền ép buộc.

- Mặc dù không trả thù Dịch Quân nữa, nhưng Thịnh Mỹ Kỳ thì tôi vẫn phải tìm! Sau tất cả mọi chuyện đều do cô ta chủ mưu, tôi nhất định bắt cô ta trả giá cho mạng sống của Yên Yên! Tôi có một phần tài sản không nhỏ, sẽ dùng nó thuê người truy lùng tung tích của Mỹ Kỳ, chỉ cần cô ta còn sống, tôi sẽ tự tay xử lý!

Đó là điều duy nhất mà Hâm Đình rất muốn làm, rồi cô nhìn anh chàng bác sĩ:

- Chấn Nam, cảm ơn anh đã ở cạnh tôi suốt nhiều năm qua, từ lúc ở Dịch gia cho tới ba năm sau ở Đạm gia. Cũng nhờ có anh mà tôi mới đủ sức mạnh để bước tiếp cho đến tận bây giờ. Trong thời gian tôi không ở đây, nhờ anh để mắt tới ba Sâm, nếu Đạm gia có xảy ra chuyện gì thì anh hãy gọi cho tôi!

Biết Hâm Đình sẽ không thay đổi quyết định, Chấn Nam đành gật đầu đồng ý:

- Muốn tôi hứa cũng được, nhưng cô hãy để tôi biết nơi cô sẽ sống ẩn dật, nếu có chuyện gì cấp bách về Đạm gia, tôi có thể tìm cô ngay!

- Được rồi, anh là người duy nhất mà tôi tin tưởng, tôi sẽ giữ liên lạc với anh.

- Tạm thời cô cứ ở đây, đến tối tôi sẽ đưa cô đi để tránh bị phóng viên chú ý.

Chấn Nam phải ra ngoài vì có việc riêng, còn mỗi Hâm Đình ở lại ngôi nhà, trong lúc rảnh rỗi này cô cần suy nghĩ nên bắt đầu tìm Thịnh Mỹ Kỳ từ đâu.

Đúng lúc cô nhìn qua điện thoại, nguyên buổi sáng nay khóa máy vì sợ Dịch Quân gọi tới. Nghĩ gì đó, cô mở máy lên, quả nhiên hắn gọi gần cả trăm cuộc cho cô rồi! Có lẽ khi rời khỏi Gia Thành, cô sẽ đổi số điện thoại, chỉ để Tiêu Chấn Nam biết thôi.

Trong vô số cuộc gọi, Hâm Đình phát hiện một tin nhắn lạ gửi tới, lại còn đính kèm ảnh, liền nhấp vào xem. Đôi mắt mở to đứng yên tại một giây đó, vừa sửng sốt vừa ngỡ ngàng, chỉ duy nhất dòng tin nhắn ngắn ngủi: “Yên Yên còn sống!”. Lập tức cô đứng bật dậy, là ai chứ, làm sao biết về Yên Yên và thậm chí nói rằng con bé còn sống? Đây có thể nào là trò đùa từ ai đó...?

Nhưng tiếp theo khi Hâm Đình nhìn rõ tấm ảnh đính kèm, liền đưa tay lên môi ngăn sự xúc động: Chiếc váy trắng có thiêu tên Yên Yên được chụp thật rõ nét! Làm sao cô quên được, ba năm trước, tự tay cô mặc cái váy đó cho con gái, trước lúc chôn cất nó. Hai chữ “Yên Yên” trên váy cũng là chính cô thêu lên đấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK