• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngôi nhà rộng lớn bề thế này, hiện tại có tám người bị giam giữ: Hâm Đình, Yên Yên, Dịch Nghiễm, bác sĩ David, thư ký Mary, quản gia và hai đầu bếp, cùng với nhóm vệ sĩ canh gác.

Tranh thủ Tiêu Chấn Nam ra ngoài giao dịch, đem theo nhiều vệ sĩ bảo vệ để tránh trường hợp bất trắc, Hâm Đình đã quyết định khôn ngoan khi chọn thời điểm này để giải thoát cho tám người bị giam nơi đây! Vệ sĩ ở lại biệt thự không quá nhiều nữa, như vậy càng có cơ may trốn thoát hơn.

Theo kế hoạch sắp xếp: đầu tiên quản gia và hai đầu bếp sẽ đem thức ăn khuya cho đám vệ sĩ. Họ trộn ít chất độc trong quả của hoa khoa thụy hương trồng trong vườn nhà, có chứa thành phần daphin và merezine gây ra hôn mê, nôn mửa khiến đám vệ sĩ canh gác bên trong này chìm vào mê man.

Tiếp theo, bác sĩ David cùng thư ký Mary sẽ đưa Dịch Nghiễm ra khỏi phòng, còn Hâm Đình thì đem theo Yên Yên.

Tám người họ muốn thoát ra ngoài thì phải xử lý đám vệ sĩ canh gác xung quanh biệt thự cho nên liền phóng hỏa bên trong ngôi nhà! Khi lửa bắt đầu bốc lên, Hâm Đình cùng mọi người núp trong phòng tắm, nơi tránh lửa và khói, cùng chờ đợi cho đám vệ sĩ bên ngoài đồng loạt xông vào nhà dập lửa.

- Cháy! Cháy rồi! Mau lên! Dập lửa!

- Tất cả nhanh nhanh dập lửa đi! Mau, còn phải lên tầng trên cứu những người kia!

- Ai đó hãy gọi cứu hỏa! Lửa lan nhanh quá!

Đám vệ sĩ bên ngoài nhốn nháo cả lên! Núp bên trong phòng tắm, Hâm Đình quan sát tình hình hỗn loạn đủ rồi, liền đưa mắt nhìn qua bảy người nọ, gật đầu. Để việc trốn thoát suôn sẻ hơn, ai nấy đều mặc quần áo vest màu đen lột ra từ đám vệ sĩ nằm hôn mê ở tầng trên, rồi mau chóng chạy ra hòa vào cùng nhóm người dập lửa.

Trong cảnh hỗn loạn, Yên Yên xui xẻo bị một tên vệ sĩ va trúng, khiến con bé trượt chân ngã lăn dài xuống bậc tam cấp thấp ở đại sảnh.

- Yên Yên! Yên Yên! - Hâm Đình sửng sốt chạy xuống đỡ con gái, do bị va đập nên cô bé đã bất tỉnh.

Bác sĩ David vội vã bước đến chỗ Hâm Đình đang hoang mang, xem sơ qua tình hình của đứa trẻ 7 tuổi, tiếp theo nói nhanh:

- Chỉ bị đập nhẹ thôi, Yên Yên không sao! Nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi đây!

Bác sĩ David cõng Yên Yên, cùng Hâm Đình và năm người còn lại lập tức chạy ra khỏi biệt thự! Nhưng vừa ra bên ngoài sân, họ phát hiện người dân vây quanh biệt thự khá đông, xe cứu hỏa cũng chạy tới rồi và điều tồi tệ là xuất hiện xe hơi của Tiêu Chấn Nam ngay cổng chính! Điều đó đồng nghĩa, anh ta vừa trở về rồi!

- Vì sao gã này lại về sớm như vậy chứ? - Hâm Đình mím nhẹ môi, cuối cùng đành đưa ra một lựa chọn, liền nhìn qua bác sĩ David - Nếu chúng ta chạy ra cổng chính, nhất định sẽ đụng độ với nhóm người của Tiêu Chấn Nam! Khó khăn lắm mới đi được tới đây... tuyệt đối không thể để bị bắt trở lại! Bác sĩ, tôi sẽ ở lại cản chân anh ta, tranh thủ lúc đó mọi người hãy nhanh chạy ra cổng sau trốn thoát!

- Nếu có thể thoát thân bằng cổng sau thì sao cô không đi cùng chúng tôi luôn?

- Tiêu Chấn Nam phát hiện chúng ta bỏ trốn, nhất định sẽ cho người đuổi theo ngay! Vừa đem theo ba chồng tôi, vừa đem theo Yên Yên bất tỉnh nữa, chúng ta không thể chạy nhanh được, rất có thể bị bắt trở lại thôi! Còn nếu tôi cản chân Tiêu Chấn Nam, kéo dài thời gian thì mọi người càng có thêm cơ hội chạy thoát!

- Nhưng để cô ở lại...

- Bác sĩ, từ khi chứng kiến Dịch Quân mất mạng dưới vực thẳm, Hâm Đình tôi đã chết đi một nửa mạng rồi, nếu không vì Yên Yên thì ngày hôm đó, có lẽ tôi cũng chết cùng anh ấy! Tôi nhất định phải để Yên Yên rời khỏi đây, thoát khỏi bàn tay đáng sợ của Tiêu Chấn Nam, còn về bản thân tôi ra sao đã chẳng còn quan trọng nữa!

- Xin ông hãy đem con gái tôi đi thật xa, tới bất cứ nơi nào mà Tiêu Chấn Nam không thể tìm đến! Sau đêm nay, giả như tôi may mắn sống sót rời khỏi nơi này, nhất định sẽ đi tìm mọi người, còn ngược lại thì chỉ xin bác sĩ hãy thay tôi chăm sóc ba chồng và Yên Yên thật tốt! Xem như tôi cầu xin bác sĩ...!

Hâm Đình rơi nước mắt khẩn khoản van xin, cộng thêm tình huống trước mắt khẩn cấp khi thấy bóng dáng Tiêu Chấn Nam từ xa, bác sĩ David nào đâu còn lựa chọn khác, đành phải gật đầu đồng ý! Hâm Đình cảm ơn, tiếp theo nhìn qua Yên Yên đang nằm ngủ trên lưng vị bác sĩ trung niên, chỉ có thể mỉm cười mãn nguyện.

- Yên Yên, con gái ngoan của mẹ, nhất định sau này con phải sống thật kiên cường! Ba Quân và mẹ Đình sẽ bảo vệ con đến cùng! Mãi mãi yêu con!

Hâm Đình hôn lên gò má bầu bĩnh của cô con gái nhỏ, kìm nén cảm xúc đau đớn trong thời khắc chia li mà không thể biết được liệu hai mẹ con có còn gặp lại nhau chăng? Ôm Yên Yên lần cuối xong, cô yêu cầu mọi người mau chóng chạy đi!

Còn lại một mình, người mẹ trẻ gạt nhanh giọt lệ chực rơi, lấy lại dáng vẻ vững vàng. Qua hết đêm nay, cô và Tiêu Chấn Nam hãy cùng nhau kết thúc vòng tròn ân oán này!

Tiêu Chấn Nam dừng bước khi trông rõ bóng dáng Hâm Đình từ trong làn khói đen bước ra, đi thẳng tới giữa khuôn viên thì ngừng lại, nở nụ cười lạnh lẽo:

- Lửa cháy lớn lắm đấy, anh có chạy vào trong để tìm người cũng vô ích thôi.

- Đúng như tôi đoán, đám cháy này là do em gây ra.

- Vậy không lẽ anh nghĩ, tôi sẽ chấp nhận sống bên cạnh anh mà không tìm cách trốn thoát ư? Tôi từng nói anh là bớt hão huyền đi mà.

Tức thì, Tiêu Chấn Nam sải bước đến gần Hâm Đình đồng thời túm chặt lấy cánh tay cô, chiếu tia nhìn đáng sợ vào gương mặt thản nhiên đó:

- Hâm Đình, em điên sao? Em để Dịch Nghiễm và Yên Yên chôn xác trong lửa ư?

- Ha ha ha! Tiêu Chấn Nam à Tiêu Chấn Nam, anh nghĩ cái gì thế? Tôi đốt nhà đâu phải để chôn họ! Đầu óc tôi rất tỉnh táo, chẳng hề phát điên gì cả!

Nhìn Hâm Đình rồi nhìn vào ngôi biệt thự bốc cháy đang được cứu hỏa dập lửa, Tiêu Chấn Nam dường như đã hiểu ra mọi chuyện rồi, tự dưng cười khinh khỉnh:

- Em quả thật rất mưu mô, Hâm Đình à. Lợi dụng lúc tôi không ở đây, em cố tình phóng hỏa chỉ để tạo ra một cuộc bỏ trốn ngoạn mục cho những kẻ bị bắt nhốt kia!

- Vậy có cần đuổi theo bắt chúng về không? - Jack hỏi ngay.

- Không cần đâu, cô Hâm Đình nãy giờ cản chân chúng ta để kéo dài thời gian cho bọn kia trốn thoát rồi. Xung quanh đây đông người tụ tập xem đám cháy, chắc chắn chúng đã trà trộn rồi trốn vào đâu đó, chỉ với một vệ sĩ như anh mà đi tìm thì rất khó! Chưa kể, chúng ta không có nhiều thời gian, cảnh sát sắp tới đây.

- Tôi biết anh không phải kẻ ngu mà, Hải tổng! - Hâm Đình cố tình cười mỉa mai.

Thú thật, Tiêu Chấn Nam vô cùng tức giận. Từ chuyện bất ngờ bị cảnh sát ập tới địa điểm giao dịch, nay lại tới chuyện Hâm Đình cố ý phóng hỏa đốt nhà rồi thành công đưa Dịch Nghiễm, Yên Yên cùng mấy kẻ kia trốn thoát ngay trước mắt anh ta, thử hỏi làm sao không điên tiết lên được?

Dù vậy, tình hình cấp bách bây giờ khiến Chấn Nam không còn thời gian giận dữ nữa, cần phải rời khỏi đây ngay! Không sao, dù Dịch Nghiễm hay Yên Yên thoát được thì chỉ cần Hâm Đình còn ở lại, với anh ta cũng đủ rồi! Đợi khi dàn xếp ổn thỏa xong xuôi, anh ta sẽ phái người truy lùng bọn họ sau.

- Tôi không quan tâm gì cả, chỉ cần Hâm Đình em vẫn còn ở lại bên cạnh tôi thôi.

Tiêu Chấn Nam kéo Hâm Đình vào trong xe hơi, yêu cầu Jack nhanh chóng lái xe rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK