Tiêu Chấn Nam nhoẻn miệng cười, đưa ra một đáp án đến từ quỷ dữ:
- Tôi đã sai khiến một bác sĩ trẻ trong kíp mổ làm cho Ruby chết, khiến cho Yên Yên bị co giật nhẹ để rồi rơi vào hôn mê!
- Là chính anh giết Ruby sao? Và cả Yên Yên...? - Hâm Đình run rẩy.
- Em nên biết ơn vì tôi đã không xuống tay với Yên Yên. Sự việc tiếp theo hẳn em và Dịch Quân cũng đoán ra rồi. Các bác sĩ cấp cứu cho Yên Yên năm đó đều bị tôi mua chuộc, làm con bé chết giả. Tôi cho em uống thuốc ngủ, đem Yên Yên rời khỏi Gia Thành đến viện trẻ mồ côi W, nơi giúp tôi kiếm bộn tiền nhờ giao dịch trẻ em!
- Mục đích tôi tạo nên những chuyện này đều chỉ có một: để Hâm Đình em hận Dịch Quân thấu xương, sau đó là trả thù hắn! Tôi muốn hắn mất cả vợ lẫn con gái! À phải rồi, Dịch Quân vẫn chưa biết cái kẻ đã gửi hồ sơ ADN tiết lộ sự thật về Ruby nhỉ, cũng chính là tôi đây! Tôi muốn tận mắt chứng kiến hắn đau đớn, bị giày vò cùng cực khi biết ra đứa trẻ mà hắn lấy gan đó mới chính là con gái ruột của mình! Ha ha ha!
Tiêu Chấn Nam cười hả hê trước những việc làm vô nhân tính của mình, trong khi Hâm Đình trân trối nhìn anh ta. Tay bấu chặt mép bàn tới run bần bật, tất cả sức lực này xuất phát từ sự phẫn nộ ghê gớm lẫn sự lởm tởm đến gai người!
Yên Yên và Ruby vô tội, đến những đứa trẻ ở cô nhi viện W, Hâm Đình, Dịch Quân, Thịnh Mỹ Kỳ hay Đài Cương… tất cả bọn họ đều chỉ là con cờ, bị Tiêu Chấn Nam lôi vào kế hoạch trả thù điên cuồng! Cô mím môi giận dữ:
- Tại sao chứ...? Cầm thú! Anh là đồ cầm thú!
- Em mắng hay lắm! - Tay bác sĩ họ Tiêu thích thú xong bất chợt thở dài - Nhưng mà em khiến tôi thất vọng quá, Hâm Đình. Tại sao Yên Yên “chết” như vậy mà em lại không chịu trả thù Dịch Quân? Đáng lý em phải trả thù hắn thật tàn khốc mới phải, nhưng lại chỉ chơi trò vờn đuổi tình cảm qua lại với hắn thật vớ vẩn, rồi đem một thứ hồ sơ vặt vãnh hạ bệ chút danh tiếng của hắn thôi. Thậm chí tôi còn để Hâm Nhi xuất hiện hòng dụ dỗ Dịch Quân cốt để chia cắt hai người!
- Cái gì? Vậy ra người đứng phía sau dẫn dắt Hâm Nhi không phải Thịnh Mỹ Kỳ mà lại chính là anh ư?
- Kẻ cứu Thịnh Mỹ Kỳ năm xưa là tôi! Đem cô ta về chữa trị, để cô ta sống mà trả thù Dịch Quân chứ! Tôi biết rõ em có một em gái sinh đôi tên Hâm Nhi, tôi chỉ dẫn cho Thịnh Mỹ Kỳ từng bước lên kế hoạch: đem Hâm Nhi từ bên Pháp trở về, giả làm Hâm Đình để dụ dỗ Dịch Quân, tới khi hắn say đắm Hâm Nhi rồi sẽ khiến hắn mất tất cả! Ả họ Thịnh hận Dịch Quân như vậy, dĩ nhiên lập tức nghe theo tôi rồi.
- Anh ở cạnh tôi ba năm, biết rõ tôi cũng có ý định trả thù Dịch Quân, vậy tại sao còn sai khiến Hâm Nhi xuất hiện, mạo danh tôi? - Hâm Đình vẫn là chưa hiểu.
Tiêu Chấn Nam nhanh chóng đứng lên, tiến đến chỗ Hâm Đình ngồi, chống một tay lên thành ghế đồng thời cúi người thấp xuống một chút, mặt đối diện với mặt cô:
- Là bởi vì tôi biết, sâu thẳm trong lòng Hâm Đình em vẫn còn tình cảm với Dịch Quân, điều đó đồng nghĩa, em sẽ không xuống tay tuyệt tình với hắn! Cái đêm ở khách sạn Kingdom, chính mắt tôi thấy Dịch Quân và em hôn nhau trong góc tường, cho dù em phản kháng chống lại nhưng giây phút ấy tôi hiểu, em vẫn còn yêu hắn...
- Tôi thực sự điên tiết! Kế hoạch của tôi phải thành công, và tôi càng không muốn hắn lần nữa chiếm được em. Thế là, một mặt tôi giúp em trả thù Dịch Quân, mặt khác tôi để Hâm Nhi xuất hiện để chia rẽ hai người! Tôi sẽ cho em thấy rõ bộ mặt phong lưu háo sắc của hắn! Tiếc là Hâm Nhi, cô ta quá tệ hại, dốt nát!
- Anh... Tiêu Chấn Nam, là anh giết Hâm Nhi phải không?
Hai khóe môi kéo cong lên chẳng khác gì ác quỷ, Tiêu Chấn Nam cười khàn đục:
- Những con rối quá dở thì nên loại bỏ, giữ lại làm gì? Không riêng gì Hâm Nhi, mà ngay cả ả Thịnh Mỹ Kỳ đó cũng đã bị tôi đẩy xuống vực sâu, chết mất xác rồi!
Kinh khủng! Quả thật quá kinh khủng!
Cho tới bây giờ, Hâm Đình phải thừa nhận, Tiêu Chấn Nam chẳng khác gì ma quỷ bước lên từ dưới địa ngục, bản thân cô phút chốc thấy sợ hãi trước kẻ đó, tới nỗi thân thể cô trở nên run nhẹ. Một đầu óc mưu mô hết sức kinh dị, làm sao người đàn ông như anh ta có thể lên một kế hoạch tỉ mỉ chặt chẽ kéo dài nhiều năm đến vậy!
Thịnh Mỹ Kỳ có ngờ đâu, kẻ thù thực sự hại chết Ruby cũng chính là kẻ cứu mình, để rồi bị hắn lợi dụng lần nữa, cuối cùng thì bị giết chết diệt khẩu! Kể cả đứa em gái khờ dại Hâm Nhi của Hâm Đình…
- Sao em không nói gì nữa? Sợ à? Hay quá ghê tởm tôi? - Tiêu Chấn Nam vẫn giữ nguyên nụ cười biến thái - Tôi sẽ tiết lộ nốt một sự thật cuối cùng: Việc em tự tử và được Đạm Tùng Sâm cứu là chuyện ngoài suy tính của tôi, cũng may Đạm Nhã chết rồi và ghép phổi cứu sống em. Nhưng dù sao mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch tôi dàn xếp, vậy mà một chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, đó là sự xuất hiện của Lăng Giang! Tên thiếu gia này lại để ý em, còn viện cớ vì cứu Đạm gia mà đòi cưới em.
- Tiêu Chấn Nam tôi đã khiến em căm hận Dịch Quân rồi thì dĩ nhiên càng không thể thằng đàn ông khác có được em, và thế là ngày hôm ấy “bùm”! Lăng Giang gặp tai nạn, nửa thân dưới bị thương nghiêm trọng, tới mức phần đời còn lại không thể quan hệ tình dục! Tốt, rất tốt! Vậy là Lăng Giang đó không thể chiếm lấy con người em được nữa!
Tiêu Chấn Nam ngửa mặt cười sung sướng, tự hào về “chiến tích” giữ lấy người phụ nữ của mình! Hâm Đình bật ra một tiếng nấc khẽ, không thể kìm nén nổi rồi, tai nạn thê lương mà Lăng Giang gặp phải cũng do chính gã bác sĩ Tiêu gây ra!
Căm phẫn cùng cực, cô đứng bật dậy và đẩy mạnh Tiêu Chấn Nam ra đồng thời tát hai cái liên tiếp vào bộ mặt tàn ác đang hả hê kia!
- Anh không phải cầm thú mà là còn thua cả cầm thú! Thua cả súc sinh!
Vừa bị đánh vừa bị mắng thậm tệ, Tiêu Chấn Nam điên lên liền tát Hâm Đình! Cô lảo đảo tựa vào cạnh bàn để không ngã, tên súc vật đó dám đánh cô ư? Chưa kịp trấn tĩnh, cô đã bị tên đàn ông ấy túm chặt lấy cổ, âm thanh gầm gừ phát ra từ cổ họng:
- Đừng nghĩ tôi yêu em thì em muốn làm gì cũng được! Cầm thú? Súc sinh? Có trách thì trách Dịch Nghiễm nếu năm xưa chịu thừa nhận tôi thì tôi đã không oán hận ông ta và cả Dịch Quân tới mức này!
- Anh hận Dịch Nghiễm thì cứ trả thù ông ấy, Dịch Quân thì liên quan gì? - Đôi mắt tóe lửa vì phẫn nộ cao trào, kèm theo nước mắt lưng tròng khi Hâm Đình thét lên - Rồi còn tôi, Yên Yên hay Ruby, cả Hâm Nhi và Lăng Giang! Rốt cuộc, chúng tôi đã có lỗi gì với anh mà anh lại tàn ác tới mức kéo tất cả vào bi kịch tới dường này? Hả?
Thấy nước mắt của Hâm Đình, trong lòng hơi xót, Tiêu Chấn Nam nhăn trán:
- Chỉ cần khiến cho Dịch Nghiễm và Dịch Quân sống không bằng chết, thì với tôi những kẻ khác đều chẳng quan trọng! Kể cả đứa trẻ như Ruby... Còn em, Hâm Đình, chuyện khiến tôi không ngờ nhất đó là yêu em!
- Từ những ngày sống ở Dịch gia, tôi đã thề sẽ cướp em từ tay Dịch Quân! Nếu không vì em thì Yên Yên còn sống được ư? Tôi bắt con bé đi, chính là để Dịch Quân phải xa đứa con gái bảo bối của hắn! Yên Yên, nó sẽ giống y hệt tôi thuở bé, không thể sống cạnh ba ruột của mình!
Hâm Đình sững sờ, đứa con gái nhỏ đáng thương Yên Yên của cô đã trở thành công cụ trả thù cho một kẻ mất tính người như vậy sao? Tên quái vật họ Tiêu này hận Dịch Quân tới mức phát điên rồi sao?
Ban đầu cô còn nghĩ Tiêu Chấn Nam đem Yên Yên đi có thể vì muốn cứu nó, nhưng cho tới giây phút này khi nghe toàn bộ sự thật thì… quá căm phẫn rồi!
Danh Sách Chương: