• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cho người khôi phục lại dữ liệu, chắc chắn phải tìm được vết tích của kẻ kia!

Cúp máy, Dịch Quân bước đến đẩy nhẹ Hâm Nhi qua một bên để cắt ngang cái màn phỏng vấn nãy giờ của đám báo chí, mau chóng cất tiếng:

- Như mọi người đã biết, cuộc họp báo chiều nay là để nói rõ ràng về việc đạo ý tưởng đang rùm beng suốt từ sáng tới giờ. Hiện tại, người được cho là “nạn nhân” đã có mặt, còn nhà thiết kế nội thất Đạm Nhã vẫn chưa tới, chúng ta sẽ cùng chờ cô ấy.

- Vậy khi nào cô Đạm sẽ tới, thưa Dịch tổng?

- Thú thật với mọi người, chính tôi cũng không biết khi nào cô ấy sẽ tới, hay thậm chí là không tới họp báo luôn. Trước mắt, chỉ có thể chờ đợi thôi...

Lời tuyên bố của Dịch Quân vừa dứt thì ai nấy đều nhìn nhau khó hiểu!

Lúc này, Đạm Nhã đang có mặt ở Đạm gia. Trước đấy không lâu, cô bất ngờ nhận điện thoại của Đạm Tùng Sâm, liền nhanh chóng trở về nhà. Vụ việc cô “đạo ý tưởng” đang nóng hổi thế kia, lúc này Tùng Sâm lại gọi đến, hiển nhiên cô cũng phần nào đoán ra lý do ông gọi mình về.

Khi cô bước vào phòng khách, ông đã ngồi chờ sẵn, phía đối diện trên bàn còn có tách trà uống dở như thể có một vị khách vừa rời đi.

- Tiểu Nhã, về rồi sao? - Đạm Tùng Sâm nhìn con gái - Đến đây ngồi xuống nào.

Đạm Nhã bước chậm rãi đến chỗ ông rồi ngồi bên cạnh, liền nghe ông hỏi tiếp:

- Có biết vì sao ba gọi con về không?

- Không ạ... A, hay là ba nhớ con rồi? Thực sự là nhớ con lắm đúng chứ?

Sự hài hước không xoa dịu được bầu không khí nghiêm túc hiện tại, Đạm Nhã ngừng cười đùa khi trông nét mặt điềm tĩnh của Tùng Sâm, bản thân vốn hiểu ông chẳng thể chỉ vì mới nhớ con gái một chút thôi mà đã sốt sắng gọi điện.

- Ba đã biết chuyện con bị tố đạo ý tưởng mẫu thiết kế nội thất của Hâm Đình.

- Nếu ba biết rồi thì con không giấu nữa, đúng là có chuyện ấy nhưng ba đừng lo, con sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.

- Con giải quyết bằng cách nào, im lặng rồi để sự nghiệp hai năm qua chấm dứt?

- Nếu cần thiết phải như vậy thì con nghỉ công việc thiết kế nội thất cũng được...

- Nhưng cái chuyện này quá sức vô lý! Làm gì có cái sự tình một nhà thiết kế nội thất lại bị tố đạo ý tưởng từ chính tác phẩm của mình? Con là Hâm Đình kia mà!

Chất giọng nhấn mạnh đầy rõ ràng từ Đạm Tùng Sâm khi gọi “Hâm Đình” khiến Đạm Nhã bất động chốc lát, dường như đã khá lâu rồi ông mới gọi cô bằng cái tên này! Cô chăm chú nhìn ông, và ông cũng đang nhìn trực diện vào cô:

- Cách đây mấy tiếng, Dịch tổng có đến đây gặp ba.

- Dịch tổng? Thật là, anh ta đến làm gì chứ? Là để uy hiếp hay ép buộc ba...?

- Dịch tổng thực sự rất lo lắng cho con đấy.

Đạm Nhã chớp nhẹ hàng mi, nghe Tùng Sâm nói câu này quả thật kỳ lạ. Dịch Quân làm ra bao nhiêu chuyện chỉ để ép buộc cô thừa nhận bản thân là Hâm Đình, hắn rõ ràng muốn chứng minh suy luận của mình là đúng mà thôi…

Cô lại nghe Tùng Sâm nói, lần này là kể sơ lại cuộc đối thoại giữa ông và Dịch Quân.

“Dịch Quân: Tôi biết rõ Đạm Nhã chính là Hâm Đình, người vợ mất tích ba năm trước của tôi. Tôi điều tra rồi, phải thừa nhận ông bưng bít thông tin rất kín và người của tôi cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới tìm ra được. Đạm Nhã, con gái ruột của ông, vốn dĩ đã mất ba năm trước, do đột quỵ. Và ông đã đưa Hâm Đình về Đạm gia, nói dối rằng cô ấy chính là Đạm Nhã.

Đạm Tùng Sâm: Mạng lưới tin tức của Dịch tổng thật đáng sợ! Vậy hôm nay anh tới là để vạch trần lời nói dối của tôi?

Dịch Quân: Ông có biết Đạm Nhã hiện nay đang bị tố đạo ý tưởng từ cuốn phác thảo của Hâm Đình lúc cấp III? Chính tôi đã làm điều đó!

Đạm Tùng Sâm: Ý Dịch tổng là…

Dịch Quân: Tôi biết cách làm này chính là đang ép Hâm Đình tới đường cùng, buộc cô ấy lựa chọn hoặc là đứng ra nói rõ thân phận của mình, hoặc là chấm dứt sự nghiệp thiết kế nội thất! Dĩ nhiên, điều tôi hi vọng chính là cái thứ nhất! Tôi mong mỏi cô ấy hãy quay trở về với thân phận Hâm Đình.

Đạm Tùng Sâm: Tại sao? Điều này đem lại lợi ích gì cho Dịch tổng anh?

Dịch Quân: Có kẻ xấu đang mạo danh Hâm Đình, chỉ khi nào Hâm Đình thực sự xuất hiện thì kẻ đó mới chịu cởi bỏ sự giả tạo đó! Tôi luôn hi vọng Hâm Đình quay trở về với thân phận thật để tôi có thể đường đường chính chính bù đắp cho cô ấy, chuộc lại lỗi lầm mà tôi đã gây ra ba năm trước! Tôi không muốn Hâm Đình nửa đời sau sống làm thế thân của một người khác, điều đó là quá bất công!

Ông Đạm, lý nào ông muốn nhìn cô ấy chỉ vì lời hứa với ông mà từ bỏ đam mê, hủy hoại cả tương lai phía trước? Hâm Đình ngày xưa đã gặp nhiều bất hạnh rồi, tôi xin ông hãy để cô ấy trở về là chính con người thật của mình, sống thật trọn vẹn!”

- Khi Dịch tổng nói những lời chân thành ấy, anh ta đã ngồi cúi đầu trước mặt ba.

Tùng Sâm tiết lộ điều này không khỏi làm Đạm Nhã ngẩn người im lặng. Có thật Dịch Quân đã nói thế, có thật hắn muốn bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ nhiều đến như vậy, và một tổng tài cao cao tại thượng như hắn lại ở trước mặt người khác mà sẵn sàng cúi đầu khẩn khoản? Tất cả đều là vì cô? Dù hắn đang dồn ép cô nhưng có lẽ chính bản thân hắn cũng khổ sở.

Đạm Nhã sực tỉnh khi bàn tay thô ráp sờ nhẹ lên mặt mình, giương mắt nhìn và cô thấy Đạm Tùng Sâm mỉm cười nhân hậu:

- Tiểu Nhã, cảm ơn con ba năm qua đã làm con gái của ba, chấp nhận quên đi cái tên thật của chính mình để giữ trọn lời hứa với bà ấy trước lúc lâm chung. Nhưng Dịch tổng nói đúng, trở thành thế thân của người khác thì sống rất mệt mỏi, đau khổ! Ba không thể tiếp tục ích kỷ, giả vờ làm ngơ, để rồi hủy hoại đứa con gái khác nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK