• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiếm khi thấy Dịch Quân bày tỏ sự dịu dàng lẫn lo lắng dành cho mình, khiến Hâm Nhi trong lòng vui như mở hội, liền vòng tay ôm lấy hắn.

- Chẳng phải anh lo cho Đạm Nhã nào đó hơn em à, còn qua đêm chăm sóc nữa...

- Đạm Nhã là nhà thiết kế do anh mời, cô ấy còn là hôn thê của Lăng tổng, lúc cô ấy rơi xuống biển đối mặt sống chết, anh đâu thể bỏ mặc. Em tin anh đi, đêm ấy anh chỉ canh chừng cô Đạm ngủ thôi, không hề xảy ra chuyện gì hết. Với lại, ai bảo cô ấy giống em quá nên thỉnh thoảng khiến anh dao động một chút.

Trời ạ, Hâm Nhi nghe từng lời giải thích mùi mẫn từ Dịch Quân mà sướng hết cả tai, nếu không kìm chế hẳn là cô ta đã nhảy cẫng lên rồi!

Kể từ lúc Hâm Nhi về đây, Dịch Quân cứ tỏ ra xa cách thế nào ấy, thậm chí còn chẳng thèm ngủ chung với cô đêm nào, nay nghe hắn dỗ dành mình, còn bảo Đạm Nhã kia giống cô quá mới động lòng, thế chẳng khác nào bảo rằng là hắn quá yêu cô!

- Được rồi, em tạm tin lời anh, đúng là đồ dẻo miệng.

Bị Hâm Nhi uốn éo ôm chặt, Dịch Quân cười khinh khỉnh đẩy nhẹ cằm cô lên, nói:

- Em về đây cũng một thời gian, vợ chồng ta chưa có dịp hâm nóng tình cảm, vậy đêm nay anh sẽ ở lại với em để tỏ rõ lòng thành của anh, nhé!

Vừa dứt lời, Dịch Quân đột ngột đẩy nhanh Hâm Nhi vào trong tường, vòng tay qua ôm siết lấy eo thon, khiến cô nhìn hắn với ánh mắt vừa bất ngờ vừa sung sướng. Hắn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt giống hệt Hâm Đình đó, rồi lướt xuống từng chiếc cúc áo và mở bung ra.

Pực, pực! Âm thanh bật mở nhanh chóng kèm theo tiếng rơi nhẹ nhàng của cái váy xuống dưới đất. Một thân thể thon thả trong bộ áo lót xanh dương hiển hiện trong đôi mắt trầm tĩnh của vị tổng tài trẻ.

Về phần Hâm Nhi, không nghĩ Dịch Quân lại bạo liệt như vậy, còn muốn ân ái với mình ngay bây giờ, khiến cô nàng sướng đến phát run, càng uốn éo cơ thể hơn.

Vành môi kéo nhếch nhẹ, hắn vươn tay đặt lên một bên ngực to lớn trong áo lót bé xíu và bóp mạnh không khỏi làm Hâm Nhi bật ra tiếng rên rỉ hưng phấn. Hắn dùng lực nhào nặn bên ngực đẩy đà ấy, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào vết bớt đỏ hình hạt đậu kia, thật kỹ và thật lâu!

Bị kích thích tới nơi, Hâm Nhi chịu không nổi liền cầm chặt bàn tay hắn đang trêu đùa ngực mình, gấp gáp bảo:

- Quân... chúng ta lên giường đi! Em... đứng hết nổi...!

Nhìn điệu bộ ham muốn tới nơi của Hâm Nhi, còn vừa cắn môi vừa thở dốc, đối diện vẻ mặt Dịch Quân vô cảm, tiếp theo tiến đôi môi lại gần. Cô nàng cứ ngỡ hắn sắp hôn mình thế nhưng môi hắn chỉ sướt qua môi cô sau đó kề gần tai mà thì thầm:

- Cưng à, mau đi tắm, anh sẽ ở đây chờ.

Lần thứ hai lại làm hành động đột ngột, Dịch Quân buông Hâm Nhi ra, bàn tay cũng rời khỏi ngực, khiến cơ thể đang rạo rực căng cứng của cô trở nên xụi lơ. Cảm giác đê mê bị cắt ngang bất ngờ, làm cô có chút hụt hẫng.

Nhìn theo hắn bước đến bên giường ngồi xuống, cô hơi ấm ức, lại nghĩ đang cao hứng mà còn bắt cô đi tắm ư? Nhưng nếu toàn thân bốc mùi thì hắn sẽ chê cô mất, thôi thì đành tắm rửa sạch sẽ đã. Dù gì cô và hắn cũng còn cả một đêm dài cơ mà.

- Chờ em nhé, chồng yêu! - Hâm Nhi cởi quần áo lót ra ném nhẹ xuống trước mặt người đàn ông quyền uy đó, cứ thế trần truồng đi vào phòng tắm.

Giờ thì Dịch Quân cảm thấy rất rõ, cô ta quá khác xa Hâm Đình! Cái sự lẳng lơ lả lơi ấy, cô vợ ngày xưa của hắn làm gì có!

Lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, hắn nhanh chóng cầm lấy điện thoại của Hâm Nhi lên. Hi vọng cô ta không đặt pass màn hình! Ứng nghiệm thay, không có pass. Hắn xem lướt qua khá nhanh, vào những trang web cô vừa truy cập mấy ngày nay, tìm kiếm một lúc thì phát hiện nick “BadGirl” đúng như lời Hải Vương nói…

Ánh mắt lạnh băng, Dịch Quân để điện thoại trở lại chỗ cũ, tiếp theo rời phòng.

Cửa phòng tắm mở, Hâm Nhi mang thân thể ướt đẫm quyến rũ bước ra:

- Quân, anh nhìn em có đẹp không...

Hâm Nhi liền ngưng lại khi trong phòng trống trơn, Dịch Quân biến mất tự lúc nào rồi. Còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì tin nhắn reo lên, cô bước đến mở điện thoại xem thì thấy Dịch Quân gửi vài dòng: “Công ty có việc đột xuất nên phải đi, cứ ngủ trước nhé”.

Ném mạnh điện thoại lên giường, cô nàng nghiến răng tức tối, Dịch Quân anh ta xem mình là thú tiêu khiển à?

Dịch Quân vừa bước chậm rãi trên lối hành lang vắng lặng vừa nhớ lại dáng vẻ lả lướt ban nãy của Hâm Nhi. Dĩ nhiên chẳng phải do hắn si mê gì mà ngay lúc này đã có thể khẳng định 100% rằng: Người phụ nữ này quả nhiên không phải Hâm Đình!

Lý do là bởi, hắn đã nhìn rõ dấu vết trên ngực cô ta, đó không phải vết bớt mà là dấu xăm! Khá khen cho cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng tới mức đó, còn giả dạng những dấu vết đặc biệt trên cơ thể Hâm Đình để lừa hắn.

Dịch Quân gặp Hải Vương ngay góc khuất hành lang, cất giọng trầm thấp:

- Có chuyện gì sao?

- Tôi vừa nhận được tin này liền tới đây báo cho Dịch tổng biết! Về người bác sĩ riêng tên Will ở Lăng gia...

Hải Vương nói nhỏ vào tai Dịch Quân, khi nghe xong danh tính của kẻ đó thì hắn sững người trong vài giây. Cảm giác hiện tại của hắn giống như là, sao mọi chuyện trên đời lại chẳng thể ngờ tới như vậy?

Cái kẻ mình tốn bao nhiêu năm lẫn nhiều công sức tìm kiếm nhưng không được, cuối cùng kẻ đó lại đột ngột xuất hiện gần bên hắn vô cùng.

Vị tổng tài tự dưng cười khẽ, tốt quá rồi, có vẻ như tại thời điểm này mọi thứ đều đầy đủ cả, tất cả đang liên kết với nhau cùng quy về một mối!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK