• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mất vài giây để tĩnh tâm lại, Hâm Đình nhìn sang vị tổng tài rồi đẩy nhẹ hắn ra, lạnh nhạt bảo:

- Chẳng cần anh phải đỡ đâu...

- Em không cần tỏ ra xa cách với anh, bây giờ em đã là Hâm Đình rồi.

- Cho dù tôi thừa nhận thân phận Hâm Đình thì điều đó không có nghĩa là mối quan hệ giữa hai chúng ta trở nên gần gũi.

- Chúng ta là vợ chồng, mối quan hệ như vậy mà không gần gũi ư?

Vẫn chưa rời mắt khỏi Dịch Quân, tự nhiên Hâm Đình cảm giác buồn cười:

- Dịch tổng, trí nhớ của anh kém thật đấy! Ba năm trước khi rời khỏi Dịch gia, tôi đã ký vào đơn ly hôn và đặt ở trên bàn làm việc của anh, đừng nói là anh không thấy? Hai ta đã ly hôn từ lâu rồi, làm gì có hai chữ vợ chồng ở đây?

Dịch Quân cũng không vừa, đáp trả lại câu nói mỉa mai của cô vợ xinh đẹp:

- Hâm Đình, em có thể là một nhà thiết kế nội thất giỏi nhưng xem ra em hoàn toàn mù tịt về pháp luật. Đơn ly hôn chỉ có hiệu lực khi được trình lên tòa án chứng nhận và có sự đồng thuận của cả hai bên, anh còn chưa ký vào đơn ly hôn mà.

- Thế thì tôi đơn phương ly hôn anh.

- Em nghĩ là anh dễ dàng để cho em làm thế à?

- Dịch Quân, dù anh nói thế nào đi nữa hay cố tình bắt bẻ tôi thì chúng ta cũng đã kết thúc từ ba năm trước, hi vọng anh hãy để tôi yên.

Hâm Đình vừa quay lưng bước một bước thì ngay tức thì, Dịch Quân từ phía sau vòng hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô. Bị hắn ôm siết trong lòng, cô bắt đầu phản kháng. Cho dù vùng vẫy cỡ nào, cô cũng chẳng thể thoát ra khỏi cơ thể cao lớn đó.

Hắn như thể giữa chặt cô, mãi mãi không muốn buông ra! Hắn từng đánh mất người con gái này một lần rồi, tuyệt nhiên sẽ không có lần thứ hai!

- Buông ra! Anh buông tôi ra!

Hâm Đình phản ứng khá kịch liệt nhưng đối với Dịch Quân mà nói thì còn yếu ớt lắm. Hắn áp mặt vào cổ cô, muốn ngấu nghiến mùi hương quen thuộc mà dù bao năm trôi qua vẫn cứ cồn cào trái tim hắn, tới mức ám ảnh.

- Hâm Đình, đừng đi! - Hắn nhắm mắt, miệng thì thầm hệt đang cầu xin - Anh biết em oán trách anh vì chuyện trước đây, nhưng xin em hãy ở lại... Lúc tưởng rằng đã mất em, anh như phát điên, và anh hiểu em quan trọng thế nào! Anh những tưởng mình yêu Thịnh Mỹ Kỳ thế nhưng năm năm qua đi, em luôn bên cạnh anh, để rồi anh yêu em tự bao giờ, chỉ là bản thân anh quá cố chấp để thừa nhận!

- Trễ rồi, Dịch Quân! Bây giờ anh nói những lời này để làm gì?

- Đình, em hãy trở về bên anh đi! Anh sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho em.

- Không được! Giữa chúng ta đã chẳng còn bất kỳ cơ hội nào nữa!

- Tại sao? Ngay cả một cơ hội ít ỏi mà em cũng không thể cho anh ư?

- Là vì cái chết của Yên Yên!

Hâm Đình gần như hét lên khiến Dịch Quân khựng người, vòng tay bất giác nới lỏng hơn tuy nhiên vẫn còn ôm lấy cô. Hắn cảm nhận cơ thể cô run nhẹ, là do xúc động, cả giọng nói ấy cũng trở nên nghẹn ngào một chút:

- Kể từ thời khắc Yên Yên chết, tình cảm tôi dành cho anh cũng chết theo rồi, Dịch Quân... Oán trách ư? Không phải, mà là tôi căm hận anh! Lúc mang thân phận mới Đạm Nhã, tôi đã luôn có ý định trả thù anh! Sau ba năm, tôi trở về Gia Thành, cố tình lởn vởn xuất hiện trước mặt anh, thăm dò thử cảm xúc của anh. Khi tôi biết anh nhung nhớ Hâm Đình, hối hận chuyện năm xưa, thì tôi càng muốn dày vò anh. Tôi phủ nhận mình là Hâm Đình, để anh rơi vào hư hư thật thật, khổ sở tuyệt vọng.

Phải rồi, là Hâm Đình, ngay từ khi trở về Gia Thành này chính là đã trả thù Dịch Quân rồi! Cô muốn trong thân phận mới Đạm Nhã nhưng mang gương mặt Hâm Đình, khiến cho hắn yêu mình say đắm, để hắn phải đau khổ vì tình! Cô bề ngoài giả vờ khước từ, bao lần tránh né hắn, nhưng kỳ thực lại đang vờn đuổi, chơi đùa cảm xúc của hắn! Cô vợ trẻ này muốn chồng cũ danh thế đó phải nếm trải tình yêu tuyệt vọng giống cô năm xưa, giống như Yên Yên.

Hay việc Hâm Đình cố tình để lộ ra thân phận Hâm Nhi, cũng vì để Dịch Quân biết người vợ bên cạnh hắn là giả mạo, để hắn vật vã, khốn đốn. Tính ra, Hâm Đình một phần nào đấy cũng phải cảm ơn đứa em gái tham lam kia, cô có thể tận dụng được nó để khiến Dịch tổng rơi vào mê hồn trận, bị xoay như chong chóng! Chà, cô từ lúc nào lại trở nên thủ đoạn tới dường này?

- Là như thế sao? - Dịch Quân cười đau lòng, thế nhưng suy cho cùng, những điều này cũng không nằm ngoài dự tính của hắn.

- Đúng vậy! - Hâm Đình thấy Dịch Quân càng ôm siết mình hơn, vừa cười khổ vừa nói mà nước mắt cứ rơi - Tôi ký hợp đồng với anh để tìm cách tiếp cận, tìm ra điểm yếu hoặc bí mật nào đó để có thể trả thù anh, khiến anh thân bại danh liệt, mất tất cả! Tôi muốn anh, Dịch Quân, phải trả giá cho những gì đã làm với Yên Yên! Anh biết chứ, chuyện của giám đốc Trùng lần đó, là tôi cố tình dụ anh tới cứu tôi!

Té ra bây giờ Dịch Quân mới hiểu, Hâm Đình vốn dĩ đã biết rõ con người xấu xa của giám đốc Trùng nhưng vẫn giả vờ tới gặp riêng ông ta, cốt để thu hút sự chú ý từ hắn! Hắn cứ ngỡ mình “giăng bẫy” cô, nào ngờ chính là bị cô “giăng bẫy” ngược lại! Một cú lừa ngoạn mục!

Có phải cái đêm Dịch Quân đè Hâm Đình xuống giường để kiểm tra cơ thể, cũng là cô giả vờ bày ra dáng vẻ bất lực, đáng thương không? Thật là… chỉ vì trả thù hắn mà cô dày công tốn sức tới dường này sao?

- Được, cho dù em trả thù anh, đối xử với anh như vậy, anh cũng không giận em! Nhưng Đình à, em có biết tình yêu anh dành cho em nhiều thế nào không, em muốn dày vò anh thế nào cũng được, chỉ là em đừng rời xa anh nữa.

- Cho dù anh bị Thịnh Mỹ Kỳ và Đài Cương lừa gạt, nhưng cũng là chính anh muốn lấy gan của Yên Yên cho Ruby, là anh đã hại chết con gái chúng ta! Quả báo mà! Dịch Quân, anh gián tiếp giết chết Yên Yên để cứu một đứa trẻ khác chẳng phải con anh! Đã tới như vậy rồi, anh nghĩ chúng ta còn có thể quay lại bên nhau sao?

Chất giọng nghẹn ngào đầy cay đắng từ Hâm Đình giống như mũi dao cứa vào trái tim rỉ máu của Dịch Quân. Cô nói đúng, ba năm qua là hắn đã bị trừng phạt nặng nề, day dứt tới khổ sở, mất đi Yên Yên còn mất cả Hâm Đình!

Hắn bất công với chính con gái ruột của mình, vào thời khắc đứa trẻ ấy mất đi, bản thân hắn cũng hiểu rằng tình cảm giữa mình và Hâm Đình khó lòng cứu vãn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK