Thịnh Mỹ Kỳ định lao đến chỗ Yên Yên thì nhanh như cắt, Dịch Quân kéo lại.
- Đủ rồi... Bây giờ có làm gì cũng vô ích...
- Buông ra! Anh buông em ra! Vì nó mà Ruby của chúng ta mới chết!
Trước cảnh Thịnh Mỹ Kỳ gào lên thật hãi hùng, Hâm Đình liền cúi xuống ôm lấy Yên Yên, cùng đi theo xe đẩy ra ngoài. Cô sẽ không để cho bất cứ ai đụng tới con bé, kể cả là Thịnh Mỹ Kỳ hay Dịch Quân đi nữa! Phải, tuyệt đối không ai có thể mang con gái rời khỏi cô thêm một lần nào!
Dịch Quân dõi theo cảnh Hâm Đình ôm chặt Yên Yên, tiếp theo đỡ lấy Thịnh Mỹ Kỳ đang lả đi. Để bác sĩ chăm sóc Mỹ Kỳ, hắn tiến đến và chậm rãi ôm thân xác lạnh lẽo của Ruby. Nhắm mắt lại, lòng đau đớn.
... Đài Cương bước đến chỗ Dịch Quân, nghe hắn yêu cầu với giọng lãnh cảm:
- Xem lại những ai là bác sĩ đứng mổ cho Ruby, lập tức tống hết vào tù cho tôi!
Đài Cương y lệnh làm ngay, đúng lúc Hải Vương đi tới nói với Dịch Quân rằng, Dịch Nghiễm đang đợi hắn ở trong phòng, có chuyện rất quan trọng cần bàn!
Dịch Quân vừa rời khỏi thì bóng dáng Tiêu Chấn Nam nhanh chóng xuất hiện. Vừa nhận được tin xảy ra chuyện trong bệnh viện Dịch gia, anh đã vội vàng đến đây.
Chạy vào phòng hồi sức, Tiêu Chấn Nam đã thấy Hâm Đình ngồi thẫn thờ bên cạnh giường của Yên Yên, liền bước đến hỏi với giọng lo lắng:
- Đình! Yên Yên sao rồi? Vì sao lại xảy ra cớ sự này?
Hâm Đình nhìn Chấn Nam, chớp mắt một cái, hai dòng lệ trong suốt đã chảy xuống đôi gò má thất sắc. Mệt mỏi, cô kể lại vắn tắt mọi chuyện cho anh chàng nghe. Khi nghe xong, bác sĩ Tiêu không kìm được tức giận:
- Vì sao Dịch tổng có thể đối xử với Yên Yên như thế? Rõ ràng cô bé là con ruột của anh ấy! Còn Ruby nữa, đám bác sĩ nước ngoài làm gì mà một ca mổ ghép gan bình thường lại để xảy ra chuyện, khiến cô bé chết ngay trên bàn phẫu thuật chứ!
- Dịch Quân... anh ta tin vào kết quả ADN, khăng khăng chối bỏ Yên Yên, đó là lý do anh ta thẳng thừng muốn lấy gan của con bé. - Hâm Đình đau lòng.
Nhắc đến mấy tờ giấy xét nghiệm kia, khiến Tiêu Chấn Nam vẫn lấy làm khó hiểu:
- Nhưng lý do gì xét nghiệm ADN lại cho kết quả sai tới vậy? Thực sự là nhầm lẫn hay có kẻ... cố tình gây chuyện?
Mặc cho Chấn Nam đang cố tìm câu trả lời thì Hâm Đình chẳng nói gì, tiếp tục ngồi xuống cạnh Yên Yên vẫn còn trong cơn hôn mê. Giờ cô không muốn nghe gì, cũng không muốn biết gì nữa, là Dịch Quân hiểu lầm hay ai đó núp trong tối ra tay hãm hại, với cô đã chẳng quan trọng!
Bây giờ điều mà người mẹ này mong mỏi nhất chính là Yên Yên sẽ bình an tỉnh lại, rồi cô sẽ đem con bé rời khỏi đây, đi thật xa...
Trong một căn phòng kín đáo, Dịch Nghiễm đưa cho Dịch Quân một bìa hồ sơ lạ, yêu cầu hắn mau xem đi! Trước dáng vẻ đăm chiêu của ông, Dịch Quân khó hiểu, mở ra xem thử. Bên trong bất ngờ thay lại là hai tờ xét nghiệm ADN, cùng cả xấp ảnh chụp, kèm theo một bức thư đánh máy. Đọc lướt qua hai những dòng chữ, đôi mắt hắn chợt đứng yên, phản chiếu sự kinh ngạc tới khó tả!
Vội vã, Dịch Quân cầm xấp ảnh lên xem. Chẳng rõ những tấm ảnh đó có gì mà hắn lập tức nghiến răng, biểu hiện đầy căm phẫn! Cuối cùng là bức thư đánh máy, chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ: “Nếu như không tin kết quả ADN này thì anh hãy bí mật tự xét nghiệm, đừng để cho bất cứ ai nhúng tay vào nữa”.
Hạ thư xuống, bấy giờ Dịch Quân mới nhìn qua Dịch Nghiễm, hỏi ngay:
- Rốt cuộc... là kẻ nào đã đưa những thứ này đến đây?
- Không biết! Ban nãy vừa trở về phòng nghỉ, ta đã thấy bìa hồ sơ này ở trên bàn. Các camera giám sát gần đấy đều bị phá hỏng rồi! Rõ ràng kẻ này không muốn lộ diện, và hắn còn rất rành rẽ bệnh viện này, biết rõ đâu là phòng nghỉ của ta mà lén lút đi vào. Con định giải quyết thế nào?
Siết chặt mấy tấm ảnh cùng bức thư trong tay, Dịch Quân đang cố dằn cơn giận dữ ghê gớm trong lòng xuống bởi điều mà hắn vừa thấy kia vượt quá sức tưởng tượng.
- Hai tờ xét nghiệm... có thể không đáng tin thế nhưng ảnh chụp rõ ràng như vậy thì khó mà bịa chuyện! Con cần phải tự mình kiểm chứng lại tất cả những việc này!
Gật đầu, Dịch Nghiễm cũng đồng ý với con trai, liền bảo rõ:
- Chuyện này chỉ hai cha con chúng ta biết thôi! Về cuộc phẫu thuật, ta nghe báo Ruby đã chết do mất máu, còn Yên Yên thì đang hôn mê?
Nhắc tới tình trạng của hai đứa trẻ thì lòng Dịch Quân vô cùng nặng nề. Tuy nhiên không chỉ riêng chuyện đó mà còn là “sự thật” quay quanh hai cô con gái này, ngay bây giờ mới khiến hắn thêm rối rắm. Hắn lại nghe Dịch Nghiễm cất tiếng:
- Nhân lúc xác Ruby còn trong bệnh viện, con hãy nhanh chân lên! Sau đó cùng ta qua Mỹ, tới chỗ một bác sĩ thân tín bí mật của ta, làm cho rõ ràng mọi thứ... Nếu không tra rõ chuyện này, chỉ e rằng con đã mắc một sai lầm hết sức nghiêm trọng!
Lời của ba nói rất đúng, Dịch Quân hiểu ý liền lập tức rời khỏi phòng. Còn Dịch Nghiễm thì yêu cầu vệ sĩ nhanh chóng đưa trực thăng đến bệnh viện ngay!
Dịch Quân đến chỗ Thịnh Mỹ Kỳ đang khóc lóc, bên cạnh các bác sĩ đang làm sạch thi thể của Ruby để cô bé được đưa về nhà chôn cất. Thấy hắn, Mỹ Kỳ lao đến sà vào lòng, than khóc rất thê lương. Hắn dỗ dành cô ta vài câu, rồi nói:
- Bên Mỹ có việc đột xuất quan trọng, anh và ba sẽ qua đó, không thể cùng em chôn cất Ruby được. Nhưng anh sẽ cho nhóm Đài Cương đi theo bảo vệ và giúp đỡ em tổ chức tang lễ cho con bé...
Thịnh Mỹ Kỳ lau nước mắt, thắc mắc bên Mỹ có việc quan trọng gì mà tới nỗi Dịch Quân cũng không thể cùng cô ta dự tang lễ của đứa con gái mệnh khổ. Tiếp theo hắn bảo bác sĩ đưa Mỹ Kỳ rời khỏi đây để nghỉ ngơi, còn lại một mình, hắn nhìn xuống thân xác Ruby, vươn tay lên lấy một sợi tóc.
Danh Sách Chương: