• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ cho người dân lao xao xong, Dịch Quân cười nhẹ, quay qua màn hình lớn lúc này vừa kết thúc livestream của Dịch Nghiễm, liền mở lên một đoạn video khác.

Trong đó có một người đàn ông xấp xỉ 35 tuổi, đầu cạo trọc, mặc áo tù nhân đang đi lại và làm việc trong trại giam. Video dài hơn 15 phút, cột mốc thời gian cùng ngày tháng hiển thị trên đó lần lượt diễn ra trong suốt hai năm. Quan sát ánh mắt mọi người đều chăm chú lên màn hình, Dịch Quân cất tiếng:

- Người trong video các vị đang thấy chính là Mã Khải Đào! Anh ta bị tuyên án ngộ sát, ở tù bốn năm, đã chịu án được hai năm rồi,, các giám thị trại giam cứ nửa năm sẽ gửi video giám sát cho tôi xem. Tài xế Mã cũng đã ăn năn, chịu sự trừng phạt của pháp luật. Trong buổi họp báo này, tôi có mời người nhà của nạn nhân đến để chứng minh lời tôi nói là thật!

Hóa ra hai phụ nữ, một trung niên và một bà già, xuất hiện từ ban đầu lại chính là thân nhân của nạn nhân năm ấy. Tức thì, những máy ảnh rồi máy quay đồng loạt hướng về phía họ, kèm theo vô số lời hỏi han, phỏng vấn liên tục. Người phụ nữ trung niên sụt sùi, từng lời kể lại nghe khá buồn:

- Lúc hay tin chồng chết, tôi với mẹ chồng cùng hai đứa nhỏ đều khóc lóc đau khổ lắm, chưa kể anh ấy còn là nguồn lao động chính trong gia đình nữa. Thú thật lúc Dịch tổng đến tận nhà xin lỗi, nói rõ sự tình, tôi rất căm phẫn, luôn miệng trách cứ. Nhưng Dịch tổng hứa chắc rằng sẽ để tài xế Mã chịu án tù, rồi còn chu cấp cho chúng tôi một khoản tiền không nhỏ. Ngài ấy còn để hai đứa con tôi đi du học, có tương lai tốt hơn rất nhiều. Sau đó suốt hai năm, mỗi tháng ngài ấy đều đến nhà chúng tôi thăm hỏi chu đáo. Dần dần theo thời gian, chúng tôi cũng nguôi ngoai rồi...

- Thực sự chị không có ý định đem chuyện này công khai ra ư?

- Tất nhiên quãng thời gian đầu tôi luôn có ý định đó, thế nhưng tiếp theo tôi suy nghĩ kỹ: gia đình tôi rất nghèo, đem chuyện này ra kiện tụng đòi công bằng sẽ phải cần tiền, hoàn cảnh lúc ấy quá khó khăn làm sao tôi theo nổi? Nói một câu thế này: chồng tôi thì đã chết rồi, thủ phạm bị xử tội kín cũng đã vào tù, còn bên phía Dịch tổng chăm lo gia đình tôi quá tốt. Mặc dù ngài ấy che giấu chuyện vì danh tiếng Dịch gia, nhưng suy cho cùng với chúng tôi cũng là cái hay. Tôi không muốn ngày ngày bị phóng viên vây quanh, càng không muốn hai đứa con tôi xuất hiện trước truyền thông. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, cách giải quyết này là tốt nhất.

Những người nọ liền nhìn nhau gật gù, nói nghe cũng có lý! Hóa ra, Dịch tổng với Dịch gia cũng không tới mức vô nhân đạo, thủ phạm vô tù, gia đình nạn nhân đều được chu cấp săn sóc rất tốt! Dù gì người che giấu sự việc năm xưa là Dịch Nghiễm, sau đó Dịch Quân đứng ra giải quyết công bằng cho nạn nhân, bây giờ cũng không thể đem bức xúc đổ hết lên đầu vị tổng tài này được.

Trước tình hình đã trở nên lạc quan hơn, Dịch Quân nói:

- Sự việc về Mã Khải Đào chịu án cùng với Dịch gia chúng tôi đã chu cấp cho gia đình nạn nhân đều là bí mật, do đó kẻ lấy cắp hồ sơ trong két sắt của tôi không hề hay biết, muốn đem nó ra để hủy hoại danh tiếng Dịch gia và tập đoàn Thế Kỷ...

Theo dõi buổi họp báo phát sóng trực tiếp, nghe Dịch Quân nói đến đấy, Đạm Nhã liền tắt điện thoại đồng thời dựa lưng vào thành ghế, cười nhạt:

- Khá khen cho anh, Dịch Quân. Còn làm được tới mức như vậy.

- Thật chẳng ngờ được Dịch tổng đã có nước đi thế này từ hai năm trước.

Đối diện, Tiêu Chấn Nam cũng không lường trước nổi chuyện này. Cùng nhau bắt tay thực hiện kế hoạch làm mất danh tiếng của Dịch Quân, hai người họ hiển nhiên phải theo dõi cuộc họp báo quan trọng ấy, việc hẹn gặp bí mật diễn ra trong căn nhà kín đáo của anh chàng bác sĩ.

Cứ ngỡ sẽ khiến Dịch Quân lao đao vì vụ việc hết sức nghiêm trọng như thế, nào ngờ hắn vốn đã giải quyết xong hợp tình hợp lý rồi.

Trông dáng vẻ hơi thất vọng của Tiêu Chấn Nam, Đạm Nhã lên tiếng:

- Xem như keo này chúng ta thua, chờ tới lúc thích hợp sẽ tìm cách khác.

- Sau đợt này, Dịch tổng nhất định có sự đề phòng, cô nghĩ còn ra tay được nữa à?

- Bằng không thì đánh vào điểm yếu khác của anh ta.

Chẳng hiểu sao Tiêu Chấn Nam nghe giọng Đạm Nhã khá hời hợt, liền hỏi:

- Sao tôi cảm giác cô không hề có chút thất vọng nào hết vậy, ngược lại giống như còn rất nhẹ nhõm?

- Ý anh là gì?

- Cô bảo chúng ta thua là do Dịch tổng xử lý rốt ráo vụ việc tài xế riêng đụng chết người, nhưng thật ra nguyên do cũng vì cô! Trong két sắt đó có bao nhiêu hồ sơ mật, đáng ra cô nên lấy nhiều hơn nữa chứ không phải chỉ vụ này! Dịch tổng có thể giải quyết ổn một việc, nhưng các việc còn lại chưa chắc là ổn. Giả sử ta tung ra cùng lúc nhiều chuyện chấn động hơn thì chẳng phải đủ sức dồn anh ta tới đường cùng ư?

Vẻ như Tiêu Chấn Nam bức xúc chuyện Dịch Quân lật ngược tình thế nên giọng điệu nghe khá khó chịu, còn mang tính chất vấn khiến Đạm Nhã hơi bực bội:

- Chấn Nam, tôi đã nói các hồ sơ còn lại chỉ là những mối làm ăn đầu tư, và chuyện nào đó không quan trọng, căn bản chẳng thể sử dụng được, chỉ có duy nhất vụ của tài xế Mã này là có thể đem ra công kích Dịch Quân! Bây anh nói như thế, ý là bảo rằng tôi nhân nhượng nhẹ tay với Dịch Quân?

- Sự thật rõ ràng là cô nhân nhượng Dịch tổng!

- Những gì Dịch Quân gây ra, tôi hận tới mức muốn anh ta thân bại danh liệt, làm gì có chuyện nhẹ tay chứ? Mọi thứ vào ba năm trước, tôi đều không quên...!

- Đúng là cô không quên nhưng trái tim cô nhất định đã mềm lòng trước chuyện Dịch Quân hối hận, thậm chí là tình yêu anh ta dành cho Hâm Đình!

Đạm Nhã bỗng chốc nhớ lại cái đêm cô mở két sắt, khi mà Dịch Quân trong cơn mê mơ màng đã bộc bạch nỗi ân hận về chuyện Yên Yên, cũng như tình cảm sâu sắc dành cho Hâm Đình. Thậm chí cô còn nhớ rõ cảm giác thổn thức lúc đó của chính mình… Cô bắt đầu nhận ra Tiêu Chấn Nam vẻ như nói không sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK