• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hâm Đình toan hỏi thêm thì liền nghe gã vệ sĩ đứng ngay cửa cất giọng ồm ồm:

- Nhanh tay lên, còn ở đó mà nói nhiều à? Để nhị thiếu gia về là không xong đâu!

- Được rồi, xong ngay! - Quản gia nói với ra, tiếp theo hạ thấp giọng rất nhỏ - Hừ, từ đâu chui ra một kẻ tự nhận mình là nhị thiếu gia nhà họ Dịch, buồn cười thật! Nếu không phải Dịch tổng gặp tai nạn qua đời và ông chủ ngã bệnh thì làm gì tới lượt hắn.

Tự dưng nghe quản gia nói vậy, Hâm Đình chợt nảy ra một ý nghĩ, liền bảo nhanh:

- Tôi thèm ăn phô mai quá, phiền ông đem lên cho tôi nữa nhé.

Quản gia nhìn Hâm Đình chốc lát xong gật đầu, bước ra ngoài nói với đám vệ sĩ canh gác là phu nhân muốn ăn thêm phô mai. Tranh thủ cửa phòng vừa khép lại một chút, Hâm Đình vội vàng xé mảnh giấy nhỏ và viết vài dòng, rồi ngồi chờ đợi.

Vài phút sau, quản gia đem phô mai đi vào. Khi ông ta vừa đặt đĩa lên bàn thì Hâm Đình, liếc mắt nhìn vệ sĩ và rất nhanh liền dúi mảnh giấy vào tay ông ta!

Quản gia lẳng lặng rời đi, đám vệ sĩ khóa cửa phòng. Còn lại một mình, Hâm Đình thở ra. Trước đó, bản thân còn đang suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi cái lồng giam giữ của Tiêu Chấn Nam, muốn như vậy thì cô phải có thêm sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Vừa hay quản gia xuất hiện, qua mấy lời ông ta nói về Tiêu Chấn Nam, thì cô đoán rằng ông ta ghét anh ta và trung thành với cha con Dịch Nghiễm. Điều này cũng dễ hiểu khi ông làm quản gia cho Dịch Quân lâu năm như vậy!

Nếu quản gia là bề tôi trung thành của Dịch Quân vậy thì Hâm Đình có thể yên tâm nhờ vả ông ta gửi mảnh giấy cầu cứu của cô, còn đối tượng mà cô muốn nhận sự giúp đỡ chẳng ai khác chính là bác sĩ David vẫn còn đang bị giam trong biệt thự!

Tất nhiên, bác sĩ David không thể trực tiếp cứu cô ra ngoài, nhưng chí ít cô cũng có thể nhờ ông ấy nghĩ cách giúp mình đối phó Tiêu Chấn Nam! Do đám vệ sĩ đứng ngay cửa nên cô không thể nói nhiều với quản gia, vì vậy chỉ có thể gửi giấy.

Tiêu Chấn Nam là bác sĩ và ông David cũng là một bác sĩ, biết đâu ông sẽ tìm ra được cách nào đó để giúp Hâm Đình… Và giờ việc cô cần làm là kiên nhẫn chờ đợi!

Quả nhiên, suy nghĩ mạo hiểm của Hâm Đình vô cùng chính xác! Khi mà buổi chiều, quản gia lần thứ hai lại đem cafe lên cho phu nhân. Hâm Đình quan sát ông ta đặt tách cafe cùng lọ đường lên bàn, trong tích tắc, ánh mắt hai người giao nhau truyền ám hiệu.

Lúc cửa phòng đóng lại, cô mau chóng mở nắp lọ đường ra, y như rằng bên trong có một mảnh giấy nhỏ, liền mở ra xem:

“Phu nhân, tôi đã nhận mảnh giấy cầu cứu của cô từ quản gia. Tôi biết rõ tình hình hiện tại của chúng ta đang bị giam cầm rất kỹ, xung quanh toàn là vệ sĩ dày đặc, không có điện thoại, không có cách nào để liên lạc với bên ngoài. Tiêu Chấn Nam hoàn toàn phong tỏa biệt thự này rồi! Tôi vừa nghĩ ra một cách giúp cô: là đầu độc!

Khoảng mấy tháng trước tôi vừa làm ra một loại thuốc bột, may là tôi có đem theo trong cặp da. Loại thuốc này ảnh hưởng tới thần kinh, nếu bị nặng sẽ rơi vào hôn mê. Cô hãy rắc một ít bột thuốc lên người Tiêu Chấn Nam, chỉ cần anh ta ngửi nó thường xuyên thì sau thời gian dài sẽ sinh ra ảo giác, tác động mạnh tới thần kinh.

Nhưng tôi khuyên phu nhân mỗi lần chỉ rắc một ít thôi vì Tiêu Chấn Nam cũng là bác sĩ, nếu cơ thể lập tức có gì bất thường thì anh ta sẽ sớm phát hiện được. Ngược lại, nếu kéo dài thời gian ra, để thuốc tác động từ từ thì anh ta sẽ ít nghi ngờ hơn. Nhắc nhở cô, cẩn thận đừng ngửi bột thuốc này quá nhiều, vì rất có hại.

Tôi sẽ nói quản gia bỏ bột thuốc vào lọ đường, qua mắt đám vệ sĩ. Từ giờ nếu có gì cần liên lạc, cô cứ nhờ tới quản gia.”

Hâm Đình xé vụn mảnh giấy, xả trực tiếp xuống bồn cầu. Cô đổ hết bột thuốc từ trong lọ đường vào trong một túi vải dày, cẩn thận gói lại…

Buổi tối đó, Tiêu Chấn Nam mở cửa bước vào phòng, thấy Hâm Đình ngồi yên lặng bên bàn trà, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Anh ta tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện, nhạt giọng hỏi:

- Xem ra em hết nghĩ quẩn rồi nhỉ? Uống trà ăn bánh, còn ăn phô mai nữa.

Đóng kịch một cách tự nhiên, Hâm Đình rời mắt khỏi cảnh đêm, quay qua:

- Dù có thế nào đi nữa tôi vẫn phải sống tiếp, vì Yên Yên còn đang chờ tôi. Đau khổ gì rồi cũng qua, tôi phải sống thật khỏe mạnh để còn trốn khỏi bàn tay anh!

- Tốt, em nghĩ như thế thì còn gì bằng! Dịch Quân chết thì đã sao, hà cớ gì em phải vì hắn mà đày đọa bản thân? Em có Yên Yên, có tôi ở bên cạnh rồi, chúng ta sẽ sống tiếp quãng thời gian hạnh phúc bên nhau. - Chấn Nam nhếch mép - Ban nãy em nói sẽ trốn khỏi tôi? Nếu em có bản lĩnh đó thì cứ thử đi, tôi nóng lòng chờ xem sao!

- Tiêu Chấn Nam, dù tôi quyết định sống tiếp nhưng không có nghĩa là chấp nhận anh! Thậm chí mỗi ngày, mỗi đêm anh tới căn phòng này, xuất hiện trước mặt tôi bao nhiêu lần cũng vô ích, anh bớt hão huyền đi. Thế nào, anh định làm gì tôi? ***** *** tôi à? Dẫu anh có được thể xác tôi thì trái tim tôi cũng chỉ có Dịch Quân thôi.

Nụ cười tắt hẳn, nét mặt trở nên lạnh tanh, Tiêu Chấn Nam đứng dậy, nói rõ:

- Hâm Đình, tôi biết là em ghê tởm tôi, khinh bỉ tôi nhưng đừng lo, tôi sẽ không ***** *** em đâu. Chấn Nam này sẽ đường đường chính chính chinh phục em, để một ngày nào đó em tự nguyện ngã vào lòng tôi! Được rồi, theo như mong muốn từ em, mỗi đêm sau này tôi đều sẽ đến đây, cho tới khi em phát điên lên thì thôi!

Tiêu Chấn Nam bước thẳng tới cửa phòng, đi ra ngoài. Bấy giờ, Hâm Đình mới thở phào. Mấy phút vừa qua đối diện với gã đàn ông đáng sợ ấy, dẫn dụ anh ta rơi vào bẫy tâm lý giăng sẵn, mà cô chẳng dám hít thở, sợ bản thân vấp phải sai lầm.

Cách đó không lâu, vừa biết Tiêu Chấn Nam về tới nhà, cô đã cẩn thận rắc ít bột thuốc lên ghế, vì biết chắc anh ta sẽ ngồi xuống để nói chuyện với mình. Nhờ vậy, những hạt thuốc li ti đã dính lên quần áo anh ta rồi.

Biết rõ tên này căm hận anh trai cùng cha khác mẹ, sĩ diện và lòng tự tôn rất cao, Hâm Đình giở trò nói khích khi nhắc tới Dịch Quân khiến anh ta tự ái không ***** *** cô, quan trọng nhất là để anh ta có thể “mỗi đêm đều đến đây”, như vậy cô sẽ dễ bề ra tay nhiều lần hơn. Đây cũng xem như chiến lược đánh vào tâm lý đối phương.

Tiêu Chấn Nam đã không cho Hâm Đình con đường thoát thì tự tay cô sẽ hạ thủ với anh ta! Chỉ cần cứu được Yên Yên, để con gái bình an thoát khỏi lòng bàn tay quỷ dữ, cô chấp nhận đánh đổi bằng mọi giá kể cả mạng sống của chính mình! Cùng lắm thì cô và tên họ Tiêu ấy sẽ đồng quy vu tận!

***

Màn đêm dần buông tại Gia Thành, chiếc xe hơi sang trọng chạy đến một địa điểm khá vắng vẻ, ngồi bên trong là Tiêu Chấn Nam đang day day huyệt thái dương vì mệt mỏi sau ngày làm việc căng thẳng.

Từ khi chính thức thừa kế Dịch gia, tới đây cũng đã hơn một tháng rồi, anh ta xem chừng rất bận rộn với công việc của tập đoàn Thế Kỷ Dịch thị. Từ bác sĩ quen khám bệnh nay phải ngồi trên chiếc ghế tổng tài, khiến anh ta chưa mấy thích nghi với lịch trình bộn bề dày đặc.

Sau khi Dịch Quân chết, Dịch Nghiễm nằm liệt giường, Tiêu Chấn Nam chính thức nắm giữ sản nghiệp Dịch gia.

Đúng như trước đó Dịch Nghiễm nói, ba cô con gái cùng với những người dòng họ Dịch khác đã đến tìm Chấn Nam nhiều lần, cái chết của Dịch Quân quả thật quá đột ngột, thêm phần ở đâu lại xuất hiện một Dịch Liên Hải, thử hỏi làm sao họ không kéo về đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK