• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dịch phu nhân hôm nay có nhã hứng tới đây mua sắm à?

Thịnh Mỹ Kỳ đã lên tiếng trước thì Hâm Đình đành phải lịch sự đáp lời:

- Tôi đưa Yên Yên đến mua đồ. Mà cô đừng có câu nào cũng gọi tôi là Dịch phu nhân, cứ gọi tên thôi được rồi.

- Vậy không được đâu, Dịch Quân sẽ lại mắng em...

Mở miệng gọi Hâm Đình là “phu nhân”, nhưng với Dịch tổng thì gọi thẳng tên thân thiết, Hâm Đình cảm giác như Thịnh Mỹ Kỳ muốn chứng tỏ với cô rằng: cô ta, Dịch Quân và Ruby mới thực sự là người một nhà! Riêng Hâm Đình thì chỉ được cái danh phận phu nhân Dịch gia thôi, ngoài ra chả có gì nữa!

- Phu nhân đi một mình ư? - Thịnh Mỹ Kỳ ngụ ý nhắc tới Dịch Quân.

- Tôi dẫn con gái đi mua sắm, chỉ hai mẹ con thôi đủ rồi.

- Cũng phải... Dịch Quân rất bận rộn, như hôm nay đáng ra anh ấy sẽ đưa hai mẹ con em tới đây nhưng cuối cùng vẫn là đến công ty giải quyết công việc.

Trước sự khoe khoang đó, Hâm Đình buồn cười, không nói gì. Ngẫm lại suốt năm năm qua, Dịch Quân có bao giờ đưa vợ đi mua sắm, cùng lắm thì cũng chỉ dẫn Yên Yên đi mua đồ thôi. Nghe Thịnh Mỹ Kỳ nói vậy, xem chừng Dịch tổng hắn bận rộn cỡ nào cũng có lúc dành thời gian mua sắm cùng cô ta! Đúng thật là, hắn đối đãi với Mỹ Kỳ và cô khác xa nhau!

Nghe nhắc tới Ruby, Hâm Đình sực nhớ ra một chuyện:

- Phải rồi, tôi nghe đâu Ruby bị bệnh nặng à? Là bệnh gì? Đã khỏe lại chưa?

- Cảm ơn phu nhân quan tâm, bệnh của Ruby còn đang theo dõi. Dịch Quân sẽ không để con bé xảy ra bất cứ chuyện gì đâu, anh ấy sẽ làm tất cả mọi thứ có thể.

Thịnh Mỹ Kỳ lần thứ ba lại đả động tới Dịch Quân, với nụ cười thỏa mãn. Đối diện, lòng Hâm Đình bị kéo chùng xuống. Dịch Quân yêu thương Ruby nhiều như thế, sẽ làm tất cả mọi thứ vì Ruby, vậy còn Yên Yên của cô thì sao? Cô thấy chua xót quá!

- Không được! Cái này là của em mà!

- Nhưng chị rất thích nó! Em đưa cho chị đi!

Tiếng tranh cãi của hai đứa trẻ khiến Hâm Đình lẫn Thịnh Mỹ Kỳ liền đưa mắt nhìn. Hóa ra, Yên Yên và Ruby đang giành nhau một chiếc váy. Hai người mẹ trẻ cùng bước đến chỗ hai cô con gái. Hâm Đình mau chóng hỏi Yên Yên:

- Có chuyện gì vậy, Yên Yên?

- Con lấy cái váy này trước nhưng chị Ruby ở đâu chạy tới giành của con.

Yên Yên nói xong thì Ruby liền bảo ngay:

- Chị thấy em trả lại cho cô nhân viên bán hàng, nên mới lấy cái váy chứ bộ!

- Em chỉ đưa cho cô ấy giữ giùm thôi, chứ không phải bỏ lại cái váy!

Thịnh Mỹ Kỳ liền đưa mắt sang cô nhân viên nọ, liền nhận được cái gật đầu rằng lời Yên Yên nói là đúng! Thấy vậy, Hâm Đình mới nhìn qua Ruby, nhẹ nhàng bảo:

- Ruby à, cái váy này là Yên Yên lấy trước nên con không thể giành của em.

- Nhưng mà... - Ruby mếu máo ngước nhìn Thịnh Mỹ Kỳ - Mẹ ơi, con thấy cái váy đó trước, con định chạy tới lấy thì Yên Yên đã nhanh tay hơn lấy đi rồi!

Thịnh Mỹ Kỳ lau nước mắt cho con gái, cất giọng dỗ dành:

- Được rồi, con làm chị thì phải nhường cho em. Lần sau con phải nhớ kỹ, cho dù con có đến trước đi nữa, nhưng nếu người ta nhanh tay nhanh chân hơn giật lấy món đồ đó đi rồi thì con cũng không có cách nào giành lại được!

Rõ ràng đây chỉ đơn thuần là chuyện tranh giành cái váy của hai chị em gái, thế nhưng Thịnh Mỹ Kỳ lại rất gian xảo khi nói ra mấy lời đả kích tới đối phương, mà ở đây chính là Hâm Đình!

Người phụ nữ họ Thịnh này lợi dụng “đá xéo” người khác bằng cái việc lôi chuyện quá khứ ra: là rằng, cô ta mới là người đến trước, nhưng chỉ vì Hâm Đình được lòng Dịch Nghiễm hơn nên sau cùng mới lấy được Dịch Quân!

Hâm Đình nhìn chằm chằm Thịnh Mỹ Kỳ, trong khi cô ta vẫn thản nhiên mỉm cười như chẳng hề có ý gì! Sau cùng, cô nhân viên shop đành phải hỏi:

- Vậy chiếc váy này...?

- Là của Yên Yên! - Hâm Đình cất giọng rõ ràng - Chính Yên Yên đã cầm chiếc váy đó đầu tiên thì là của con bé!

Cảm ơn mẹ, Yên Yên vui vẻ cầm lấy cái váy đẹp. Tiếp theo, con bé nghe mẹ dặn:

- Nhớ lấy Yên Yên, cái gì con thích thì phải cố gắng đạt được. Chỉ cần không giẫm đạp lên ai, bằng chính sức mình thì con đều có quyền giữ lấy món đồ mình thích! Đừng giống như một số người, rõ ràng là chẳng hề cố gắng, lúc mất đi rồi cứ suốt ngày chỉ biết đổ hết tội lỗi lên đầu người khác!

Bề ngoài Thịnh Mỹ Kỳ vẫn tỏ ra bình thường, thế nhưng mắt thì liếc Hâm Đình rất ghê gớm! Xem ra, vị phu nhân đó cũng biết cách phản đòn lắm!

- Tính tiền chiếc váy này cho tôi...

Hâm Đình chưa nói hết câu thì đột ngột, một chất giọng đàn ông rành rọt cất lên:

- Đưa cái váy đó cho Ruby!

Tất cả đều đồng loại quay qua, thật bất ngờ khi Dịch Quân xuất hiện tự lúc nào, bên cạnh còn có Đài Cương và vài vệ sĩ khác đi cùng.

Thịnh Mỹ Kỳ thì mừng ra mặt, còn Hâm Đình nhìn theo Ruby hớn hở chạy đến chỗ Dịch Quân, gọi “ba ơi”! Hắn xoa đầu con bé, mỉm cười dịu dàng. Mỹ Kỳ cũng đi đến nắm tay hắn, ngọt ngào hỏi:

- Sao anh lại đến đây vậy? Em tưởng anh bận việc ở công ty.

- Chuyện giải quyết xong rồi, anh tiện đường ghé qua xem hai mẹ con em thế nào. - Dịch Quân thân mật với tình nhân ngay trước mặt phu nhân của hắn.

Dĩ nhiên Yên Yên cũng chạy lại gần Dịch Quân, mừng rỡ gọi: “Ba Quân!”. Và Hâm Đình thấy rất rõ cảnh hắn đẩy nhẹ Yên Yên ra, lạnh nhạt yêu cầu:

- Con mau đưa cái váy đó cho chị Ruby!

- Nhưng mà ba Quân ơi, là con lấy nó trước! Mẹ Đình bảo con...

- Đúng là con lấy cái váy trước nhưng sau đó đã bỏ nó xuống, nên Ruby đi tới lấy cũng chẳng có gì sai! Thứ mình thích thì phải biết giữ cho chặt, lại đưa cho kẻ khác giữ giúp, về sau quay lại có bị mất cũng chẳng oan ức gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK