- Tôi không chắc lắm nhưng theo tìm hiểu thì Đạm Nhã là con gái của Đạm gia, lại còn hứa hôn với Lăng tổng ở Cát Thành, nghĩ tới nghĩ lui thì mấy điều này lại chẳng liên quan gì đến “chị ta”.
- Thế thì cô tìm cách thăm dò đối phương xem sao. Chẳng phải cô rất rành rẽ “chị ta” à, sở thích hay thói quen, cô âm thầm tìm hiểu thể nào cũng phát hiện ra gì đó.
- Tôi sẽ suy nghĩ xem sao, dù gì tôi cũng không cho phép Đạm Nhã đó ve vãn Dịch Quân, cũng chính bởi cô ả hồ ly này mà anh ấy lơ là với vợ mình.
- Cần phải xem lại, rõ ràng cô cũng đâu phải “vợ thực sự” của Dịch tổng.
- Cô...! - Nghe đối phương cười chế giễu, Hâm Đình hắng giọng - Chẳng phải chính cô tạo ra kế hoạch này và muốn tôi hợp tác sao, giờ lại mỉa mai tôi à?
- Được rồi, tôi đã nắm sơ tình hình hiện tại của cô. Tạm thời trước mắt, cô cứ làm tốt những việc cần phải làm, điều tra thêm cô gái tên Đạm Nhã, nếu có gì cần trao đổi tôi sẽ liên lạc với cô sau. Nhớ, cẩn thận đừng để lộ ra cho bất cứ ai biết!
Đối phương cúp máy cái rụp, Hâm Đình nhìn vào màn hình thông báo cuộc gọi kết thúc, liền lẩm bẩm trong miệng. Cái thứ xấu xí, cô ta tưởng bản thân hay lắm sao? Lại còn nói với mình bằng giọng điệu ra lệnh như vậy! Đời phụ nữ cũng tàn rồi, hẳn là cô ta ghen tị với nhan sắc của mình lắm!
Cười khinh khỉnh, Hâm Đình cất điện thoại vào ngăn tủ, khóa lại rồi đeo dây chuyền vào cổ.
***
Sáng nay, Đạm Nhã ngồi dùng bữa sáng với Dịch Quân. Qua một đêm trằn trọc và ngủ được vài tiếng, Đạm Nhã thức dậy với tinh thần khoan khoái hơn. Sau đó cô mới biết, Dịch tổng vừa chuẩn bị bữa sáng cho mình liền không khỏi bất ngờ. Một tổng tài quen để kẻ hầu người hạ bưng rót tận nơi thế nhưng vì cô mà lại vào bếp!
Đạm Nhã nhìn miếng trứng ốp la trong đĩa hơi khét, kế bên có vài lát sanwich cũng đen thui, đây là “thành quả” đáng tự hào sau nửa tiếng lần quần trong bếp của Dịch tổng giỏi giang quyền lực. Cô ngước nhìn hắn hệt muốn hỏi, thế này cũng có thể ăn được à? Như hiểu ý cô, trái lại hắn vô cùng điềm nhiên:
- Tôi cố hết sức rồi, lần đầu vào bếp mà. Cô chịu khó đi, cùng lắm hơi đắng thôi.
Vừa nói Dịch Quân vừa cắt miếng ốp la cho vào miệng nhai bình thản, chẳng khác nào đang cố chứng minh cho đối phương thấy trứng bị khét cũng không tới nỗi quá khó ăn! Nén tiếng thở dài trong lòng, Đạm Nhã nghĩ nên uống sữa trước vậy.
- Chuyện đêm qua, tôi xin lỗi, vì bản thân thiếu kìm chế...
Dịch Quân đột nhiên nhắc lại sự việc tối qua, khi mà hai người suýt nữa đã “vượt giới hạn”, khiến Đạm Nhã ngừng uống sữa trong vài phút.
Hình ảnh hắn cùng cô hôn nhau say sưa thế nào, cả khi hắn cởi nút áo rồi gấp gáp vùi mặt vào ngực cô, cảm giác kích thích lúc ấy đến giờ vẫn còn lưu lại trong tâm trí, cô có chút bối rối. Thực ra đâu riêng gì Dịch Quân mất tự chủ, Đạm Nhã cũng đã đắm chìm vào khoảnh khắc đó.
- Đó không hoàn toàn là lỗi của anh, nên chúng ta quên chuyện này đi.
Thấy Đạm Nhã chẳng giận hờn gì, trong lòng Dịch Quân nhẹ nhõm hơn. Ngẫm lại tối hôm qua, rõ ràng cô cũng thuận theo hắn rồi, tự dưng đến lúc cuối lại phản ứng.
- Chà, mới sáng ra hai người đã cùng dùng bữa vui vẻ nhỉ?
Laura trở về rồi, và đang chứng kiến hai người nọ cùng nhau dùng bữa sáng với bầu không khí thoải mái. Đạm Nhã hỏi cô bé thư ký đêm qua đã đi đâu, Laura chỉ lắc đầu cười xòa, chuyển chủ đề bằng cách nhìn xuống đĩa thức ăn:
- Món gì trông có vẻ lạ mắt nhỉ?
Liếc qua Dịch Quân vẫn đang thản nhiên ăn, Đạm Nhã liền trả lời vu vơ:
- Món trứng khét và sanwich đen của Dịch tổng đấy mà. Em muốn dùng thử chứ?
- Thôi khỏi, em không thích mấy món... lạ! - Laura hơi nhăn mặt khi nghe Dịch tổng chế biến, tiếp theo nói với boss - Chị này, em có chuyện muốn nói.
Cùng Laura đi vào phòng ngủ và đóng kín cửa lại, Đạm Nhã nhìn cô bé, hỏi:
- Có chuyện gì mà em úp mở thế?
- Chuyện đêm qua chị bị rớt xuống biển, là thế nào vậy?
- Chị cũng không rõ lắm nhưng mà có ai đó đã đẩy chị từ phía sau.
- Thật ư? Trùng hợp, em phát hiện ra cái này ngay chỗ chị đứng trên boong tàu lúc ngã xuống biển! - Laura lấy ra một chiếc cúc đính đá quý rất sang trọng - Có khi nào là của kẻ đã xô chị xuống biển vô ý làm rớt lại không?
Cầm lấy chiếc cúc đính đá lấp lánh đẹp đẽ, Đạm Nhã thoáng nhíu mày. Trên boong tàu khi ấy có nhiều người qua lại, cũng chưa chắc là của kẻ đó, nhưng đúng là có đôi chút trùng hợp khi nó rơi ngay vị trí cô đứng.
Ngắm kỹ vật này hơn, bất giác cô có hơi quen mắt. Có rà soát lại trong trí nhớ vào hôm qua, vẻ như cô đã từng thấy trên người của ai đó… Lập tức, hình ảnh Hâm Đình vân vê chiếc cúc đính đá, hiện ra!
- Rõ ràng là hai người đã vui vẻ với nhau suốt đêm qua!
Bên ngoài thình lình vang lên tiếng nói ấm ức của phụ nữ, Đạm Nhã và Laura nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Hóa ra là Hâm Đình!
Sáng nay vẫn chưa thấy bóng dáng Dịch Quân đâu, cô liền ầm ĩ đòi vệ sĩ đưa mình tới đây. Đến nơi trông cảnh hắn ngồi ăn sáng, kế bên còn có chiếc ghế trống thì biết ngay là chỗ của Đạm Nhã, cô liền chất vấn hắn đủ thứ! Nhác thấy Đạm Nhã xuất hiện, Hâm Đình cười nhạt:
- Cô đây rồi! Đêm qua, trai đơn gái chiếc, hai người đã làm ra chuyện xấu hổ gì?
- Đình, em nói chuyện khó nghe vậy? - Dịch Quân cất tiếng - Em cũng thấy Đạm Nhã bị rớt xuống biển còn gì, anh cứu cô ấy rồi đưa về đây, vì sợ xảy ra chuyện nên đã ở lại chăm nom cô ấy, chứ có phải tự nhiên anh lại tìm đến chỗ này.
- Tại sao anh cứ nhất quyết ở lại đây một đêm chứ, chẳng phải có cô Laura ấy chăm sóc cho cô Đạm là được rồi ư? Rõ ràng là anh viện lý do muốn ở cạnh cô ta, để cùng nhau ân ân ái ái vui vẻ!
Danh Sách Chương: