• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nói vậy, năm xưa Tiêu Chấn Nam tạo cái chết giả cho Yên Yên khả năng rất cao!

Dịch Quân vừa dứt lời thì Hâm Đình đề cập đến một vấn đề đáng nghi hoặc:

- Thế nhóm bác sĩ đã thông báo Yên Yên chết, nếu không phải do nhầm lẫn thì có nghĩa là đã thông đồng với Tiêu Chấn Nam ư?

- Tiêu Chấn Nam khi ấy thường xuyên ra vào bệnh viện Dịch gia, anh ta quen biết nhiều bác sĩ trong đó, dễ dàng mua chuộc họ! - Dịch Quân nhìn sang Hải Vương - Sau vụ việc của Yên Yên, đám bác sĩ này vẫn còn làm việc ở bệnh viện sao?

- Những bác sĩ đứng mổ thì tôi tống vào tù rồi, còn đám bác sĩ chẩn đoán cho cô Yên Yên lúc ấy thì nghe đâu đã xin nghỉ việc. Hay để tôi tìm kiếm thông tin về họ?

- Làm như vậy đi! Tiêu Chấn Nam liên kết với bọn họ, thảo nào họ lại đồng ý xử lý nhóm người Hải Vương khi đó... Tên bác sĩ trẻ này quả là mưu mô!

Nghe Dịch Quân nhếch mép cảm thán, Hâm Đình cũng mang suy nghĩ bất ngờ y hệt thế. Nhớ lúc chôn cất Yên Yên, cô đã hỏi Tiêu Chấn Nam lý do các bác sĩ giúp đỡ mẹ con cô, anh ta nói là do họ cảm thương cho Yên Yên, hóa ra sự thật đằng sau lại vì thông đồng với nhau từ trước rồi! Bác sĩ Tiêu thật giỏi nói dối!

Điều khiến Hâm Đình vô cùng để tâm, chính là vì sao Tiêu Chấn Nam lại làm vậy với Yên Yên? Vì muốn cứu con bé khỏi Dịch Quân, hay còn có ý đồ khác? Không phải, nếu thực sự vì cứu Yên Yên thì sao anh ta che giấu cô về việc con bé còn sống?

Chưa kể, có thật Chấn Nam bắt Yên Yên, giam nhốt suốt ba năm trời, và còn cả chuyện bảo con bé gọi bằng “ba Hải” kỳ lạ nữa! Quá nhiều khúc mắc mà cho tới giờ, Hâm Đình mới nhận ra rằng, mình chẳng hiểu chút gì về người đàn ông đó!

- Mẹ Đình ơi, con đi chơi được chưa ạ? Ở đây buồn chán quá.

Yên Yên nắm tay Hâm Đình vòi vĩnh, đối diện Dịch Quân liền nói với vợ:

- Em đưa Yên Yên đi đi, lát nữa anh sẽ đến phòng thăm con bé sau.

Hai mẹ con Hâm Đình rời khỏi phòng, Hải Vương cũng cúi đầu đi ra. Còn lại Dịch Quân và bác sĩ David, hắn bảo với ông:

- Về việc của Yên Yên, hi vọng bác sĩ giữ kín, kể cả ba tôi.

- Chuyện này Dịch tổng yên tâm, tôi không có hứng thú rêu rao việc nhà người ta.

- Tạm thời bác sĩ cứ ở lại đây, theo dõi tiếp tình hình của con gái tôi, với lại tiện thể tôi cũng muốn ông kiểm tra sức khỏe của tôi nữa.

- Dịch tổng không khỏe ở đâu à?

- Tôi vẫn ổn, chỉ là đợt rồi phẫu thuật, có kiểm tra tổng quát thì phát hiện gan hình như có vấn đề. Hiện tại, bệnh viện Dịch gia không tin tưởng được nên tôi chỉ muốn để bác sĩ kiểm tra bảo mật cho tôi thôi. Đợi đến khi tìm hiểu xong chuyện này, chúng ta sẽ tiến hành việc khám tổng quát...

Dịch Quân khẽ khàng mở cửa phòng, thấy Yên Yên đang ngồi chơi thú bông trên giường một mình, liền chậm rãi đi vào.

- A, chú xấu xa! Ai cho chú vào phòng con?

Bốn đêm qua, Yên Yên đều không cho ba ruột đến gần, miệng cứ gọi “xấu xa”, và mỗi lần Dịch Quân xuất hiện thì nó sẽ thu người lại, ra điều đề phòng lắm.

Về phần Dịch tổng, trước chuyện con gái khăng khăng không nhận ba khiến hắn buồn lòng cỡ nào, dĩ nhiên vẫn phải tìm cách tiếp cận con bé. Cười khổ vì con cứ gọi mình là xấu xa, hắn tiến đến đặt một chú thỏ bông trắng to ơi là to lên giường, hỏi:

- Ba vừa mua cái này về, thích không?

- Woa, là thỏ bông! - Yên Yên rất cuồng nhiệt với loài thỏ đáng yêu - Thích ạ!

- Vậy ba sẽ tặng cho Yên Yên, với điều kiện con gọi một tiếng “ba Quân” nhé.

Dù mê thú bông nhưng Yên Yên nhà ta chẳng hề dễ dụ, lắc đầu: “Không gọi!”

Xem chừng chiến lược mua chuộc thất bại, Dịch Quân buồn cười, lại ra giá:

- Thôi thì con gọi là chú Quân đi, đừng gọi “chú xấu xa” nữa.

Yên Yên bắt đầu suy nghĩ, và khi thấy thỏ bông quá đáng yêu và to lớn ở dưới chân giường như thể mời gọi mình, thì lòng nó dao động rồi! Gọi là chú Quân thì sẽ được thú bông, vụ “trao đổi” này cũng hời, với lại con bé thấy người này còn cho nó ở nhà đẹp, chắc không xấu lắm đâu! Sau cùng, Yên Yên đồng ý:

- Chú Quân, con muốn lấy thỏ bông!

Có vẻ thành công, Dịch Quân lại có cơ hội tiến đến gần Yên Yên thêm một chút nữa rồi! Hắn đẩy nhẹ thỏ bông ra giữa giường, Yên Yên chồm người kéo thú bông vào ôm chặt. Trông nụ cười ngây thơ hết sức vui vẻ đó, vị Dịch tổng uy quyền cũng thấy hạnh phúc theo. Chỉ điều ít ỏi thế thôi, đã đủ lấp đầy trái tim đau khổ của hắn.

Kín đáo ở ngoài cửa phòng nhìn vào, Hâm Đình mỉm cười, nghĩ khung cảnh ấm áp này không tệ chút nào. Cô biết, Dịch Quân ngày trước từng có lỗi với Yên Yên, bị kẻ khác lừa gạt để rồi hiểu lầm chính con gái ruột, hắn đã bị trừng phạt bởi sự hối hận tột cùng!

Giờ đây có thể hắn cũng đang trả giá khi Yên Yên từ chối hắn, nhưng sâu thẳm trong lòng cô cũng hi vọng hai cha con có thể nhìn nhận nhau. Bởi Hâm Đình cảm nhận rõ ràng, Dịch Quân của bây giờ khác xa hoàn toàn Dịch Quân của ngày xưa! Hắn, vẫn còn cơ hội trở thành người ba thực sự của con gái cô!

Yên Yên bây giờ mất ký ức, chưa thể nhận ra mẹ ruột nhưng nó vẫn vui vẻ chấp nhận mẹ, với Hâm Đình mà nói điều này thật tốt! Đứa trẻ ấy có thể quên đi ký ức đau buồn, mặc dù năm đó nó còn nhỏ và cũng không hề biết mình bị lấy gan, để tiếp tục sống vui tươi trong sự chở che, bảo bọc của cô.

- A! Chú đừng đụng vào con!

Tiếng hét của Yên Yên vang lên khiến Hâm Đình vội vàng nhìn vào trong phòng, con bé ôm chặt thỏ bông, ngồi lùi sát vào góc giường, còn Dịch Quân ngã trúng vào chiếc tủ gần đó, khẽ cau mày.

Theo tình hình đoán rằng, hắn đã đến gần con gái và muốn ôm nó nhưng không ngờ con lại phản ứng khá kịch liệt, đẩy hắn ra. Hâm Đình lo lắng, xem chừng sự từ chối của Yên Yên dành cho ba ruột vẫn còn nhiều.

Dịch Quân đứng thẳng dậy, vẻ như bản thân đã hơi nóng ruột rồi, đáng lý đêm nay chỉ nên dừng ở việc đem thú bông vào cho Yên Yên chơi đùa là đủ, mọi thứ phải từ từ…

Hắn nở nụ cười khổ sở với con, nghĩ nên rời khỏi phòng, thì chợt đau nhói bên hông. Ban nãy Yên Yên đẩy rất mạnh, có lẽ tác động tới vết thương bắt đầu lành, hắn nhẹ nhàng kéo áo lên xem thử. Đúng lúc, hắn nghe Yên Yên cất tiếng:

- Chú bị thương ạ? Cũng giống con...

Vừa nói, Yên Yên vừa vạch váy ngủ lên, vết sẹo dài cỡ ngón tay đã lành từ rất lâu, hiện lên rõ ràng. Hình ảnh nhức nhối đó đập thẳng vào mắt khiến Dịch Quân nhớ lại khung cảnh con bé nằm trên giường mổ năm xưa!

Lần nữa, trái tim hắn như bị bàn tay vô hình cào nát, tứa máu, đau đến ngạt thở. Yên Yên chưa bị lấy gan, nhưng vết sẹo ấy là nỗi ám ảnh, nhắc nhở hắn không được quên sai lầm lớn nhất đời mình.

- Phải... Ba cũng bị thương rồi, giống như Yên Yên vậy.

Dịch Quân rơi nước mắt, sờ nhẹ lên vết thương vừa mới lành của mình, chỉ cần nhích lên vài phân nữa thôi thì sẽ giống y như vị trí vết sẹo của Yên Yên. Hắn ngồi xuống giường, vẫn còn vén áo lên, nhìn con gái bằng ánh mắt thống khổ vô ngần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK