- Vậy... anh thực sự là “ba Hải”, kẻ đã bắt nhốt giam cầm Yên Yên suốt ba năm trong căn phòng kín bưng không tia sáng, ngay trong ngôi nhà tội ác đó? Tiêu Chấn Nam, là anh năm năm trước làm Yên Yên chết giả, sau đó bí mật đem con bé đi?
Trước sự vạch trần của Hâm Đình, Tiêu Chấn Nam vỗ tay cười cười: “Bingo!”.
- Tại sao? Tại sao anh làm vậy? Anh lừa gạt tôi suốt ba năm trời, để tôi đau khổ thương nhớ con gái, hận Dịch Quân thấu xương, trong khi anh đem nhốt con bé khiến nó lớn lên không có ba mẹ ruột ở bên cạnh!
- Nào, nào! Em đừng giận, Đình à. Tôi vốn dĩ muốn mọi chuyện xong xuôi thì sẽ đem Yên Yên tới chỗ em, dành cho em một sự bất ngờ lớn! Con bé chỉ xa mẹ ruột một thời gian thôi. Còn Dịch Quân, hắn không xứng, ba ruột gì chứ, chối bỏ con mình giống y hệt lão Dịch Nghiễm! - Chấn Nam nghiến răng xong lại mỉm cười với Yên Yên - Ngoan nào, đừng sợ Y Y, ba Hải đây mà. Ba đến đón mẹ con con nhé!
Yên Yên lắc đầu rồi ôm chặt cổ Hâm Đình, vốn dĩ trước đấy đã không biết rõ “ba Hải” là ai bởi người đó luôn đeo mặt nạ hề, nên dĩ nhiên con bé làm sao nhìn nhận Tiêu Chấn Nam được.
Thêm nữa, khi Chấn Nam đứng giữa những xác chết nằm dưới đất, càng khiến cho anh ta trở nên đáng sợ bội phần!
- Chú không phải ba Hải...! Mẹ Đình ơi, về nhà chú Quân đi, ở đó có thỏ bông!
Nhận lấy sự từ chối thẳng thừng của Yên Yên, đã thế còn nghe đứa trẻ này nhắc đến Dịch Quân không khỏi làm Tiêu Chấn Nam bùng phát cơn giận dữ trong lòng.
- Chẳng sao cả Y Y, bây giờ con chưa nhận ra ba thì thời gian tới ba sẽ giúp con...
- Đủ rồi đó, Tiêu Chấn Nam! Tôi cấm anh lại gần con gái tôi dù là nửa bước! Không có việc gì để Yên Yên phải nhận ra anh cả, và đừng có gọi con bé bằng cái tên Y Y do anh sáng chế ra! - Hâm Đình chỉ thẳng mặt anh chàng bác sĩ.
Tiêu Chấn Nam đẩy nhẹ ngón tay của Hâm Đình ra, nhoẻn miệng cười lần nữa:
- Em đừng vội nói như thế, còn phải xem tình hình nữa chứ. Phải rồi, nãy giờ chắc em thắc mắc không biết Đạm Tùng Sâm đang ở đâu phải không?
Nói mới để ý, Hâm Đình vào đây đều chẳng thấy một bóng người Đạm gia nào ngoài đám vệ sĩ nước ngoài chết tiệt này, chứng tỏ Đạm Tùng Sâm xảy ra chuyện rồi!
- Rốt cuộc anh đã làm gì ba Sâm hả, Tiêu Chấn Nam?
- Yên tâm đi, ba Sâm của em vẫn khỏe mạnh, chỉ là tôi đón ông ấy tới một nơi bí mật hơn để tiện bề chăm sóc. Hiểu chứ Hâm Đình, ông ấy như thế nào là tùy thuộc vào thái độ cũng như sự hợp tác của em.
Khốn kiếp! Hâm Đình mím môi, tên Chấn Nam này đem Đạm Tùng Sâm ra uy hiếp cô! Anh ta vừa ở buổi phỏng vấn trực tiếp xong đã nhanh chóng đem ông Đạm đi khỏi đây ngay, chờ cô đến để bắt trọn, quả là một kẻ tính toán rất vừa vặn…
Lúc này Dịch Quân đang đối diện với một đám truyền thông đổ xô tới tấp, chẳng khác gì nước lũ tràn tới. Bị bao vây bởi vô số câu hỏi cùng ánh flash lóe lên, hắn chỉ có thể nói qua loa vài lời, nhóm vệ sĩ cũng rất chật vật khó khăn để bảo vệ chủ.
Điều khiến Dịch Quân khó hiểu là không thấy bóng dáng Tiêu Chấn Nam đâu, trong khi hắn tới tòa nhà Dịch thị cốt để gặp anh ta, cùng nói chuyện rõ ràng.
Chuông điện thoại reo, Dịch Quân thấy số của Hâm Đình liền vội bắt máy:
- Đình, em và Yên Yên đã đến Đạm gia an toàn chưa...?
- Tiếc quá anh trai, Hâm Đình hiện không thể nói chuyện với anh được nhưng anh đừng lo, hai mẹ con cô ấy đang ở Đạm gia rồi.
- Mày... Tiêu Chấn Nam? Ai là anh trai của mày chứ, câm miệng cho tao! Mày làm cái quái gì ở đó? Tại sao lại dùng điện thoại của Hâm Đình hả? Mày làm gì cô ấy và Yên Yên rồi? - Dịch Quân kinh ngạc.
- Tất nhiên là em tới đón mẹ con Hâm Đình, à chắc anh đang thắc mắc đám người Hải Vương như thế nào mà lại để sự việc ra nông nỗi này? Haiz, xin lỗi vì em đã phải xử lý nhóm vệ sĩ thân tín nhất của anh, vứt xác đi chỗ khác.
- Mày nói cái gì? Mày giết Hải Vương rồi sao?
- Cho nên anh trai à, mẹ con Hâm Đình đang chờ anh đấy, điểm hẹn sẽ là ngôi mộ giả của Yên Yên trước đây. Đi một mình thôi, nếu không thì đừng trách.
Dịch Quân nghiến răng kèn kẹt khi Tiêu Chấn Nam kết thúc cuộc gọi, khốn kiếp, nhóm Hải Vương lý nào đã bị giết sạch rồi ư? Chẳng thể suy nghĩ nhiều, hắn vội vã rời khỏi đám đông, bảo vệ sĩ cứ ở đây chặn phóng viên, một mình hắn lên xe lái thẳng tới ngọn núi duy nhất ở Gia Thành.
Tốc độ kinh hoàng, chưa tới 10 phút, hắn đã đến nơi. Thắng xe, bụi bay tứ tung, hắn tức tốc lao xuống rồi chạy lên núi.
Đập vào mắt Dịch Quân là cảnh một chiếc xe hơi mui trần đang đậu cheo leo nơi mép vực, phần đầu xe ở bên trong được cố định bởi một sợi dây thừng dày, còn phần đuôi xe thì lơ lửng giữa không trung bên ngoài vực thẳm.
Tưởng tượng, chỉ cần sợi dây thừng đứt thì nguyên chiếc xe sẽ rơi xuống dưới vỡ tan tành! Điều đáng nói chính là hai mẹ con Hâm Đình bị trói, miệng dán băng keo, đang ngồi ở yên xe trước, giương đôi mắt cầu cứu về phía hắn.
Tức tốc, Dịch Quân phóng tới chỗ chiếc xe hơi, cửa xe bị khóa chặt rồi, chưa kể Hâm Đình và cả Yên Yên đều bị trói tay vào trong vô lăng.
Hắn nhảy phốc lên trên xe, chiếc xe nhận thêm trọng lượng liền nghiêng nhẹ đuôi xe xuống dưới mép vực hơn.
Yên Yên trào nước mắt do quá sợ, kể cả Hâm Đình cũng giật mình, về phần Dịch Quân thì nín thở không cử động, bản thân quá vội vàng mà quên mất trọng lượng đầu - đuôi xe đang quá chênh lệch.
Bình tĩnh trong chốc lát, Dịch Quân chậm rãi tháo băng miệng cho Hâm Đình và Yên Yên ra. Chỉ chờ có vậy, Yên Yên đã khóc lớn:
- Chú Quân ơi! Chú mau cứu cháu với mẹ Đình đi ạ! Cháu sợ lắm...!
- Ngoan nào Yên Yên, sẽ không sao đâu... - Hâm Đình trấn an con gái, rồi hỏi nhanh Dịch Quân - Sao anh biết mà đến đây vậy?
- Chính Tiêu Chấn Nam gọi cho anh! Mà nhóm Hải Vương có thật là...?
- Tất cả họ... đều bị bắn chết cả rồi! Em thật không thể tin nổi!
- Tiêu Chấn Nam, cái tên cầm thú này! - Dịch Quân nhắm mắt kìm chế trước sự ra đi của vệ sĩ thân tín nhất, rất nhanh liền mở mắt ra - Đừng nói nhiều nữa, anh sẽ cứu mẹ con em trước đã! Để anh cởi dây trói cho hai người!
Dịch Quân tháo nhanh dây trói cho Hâm Đình, đến khi dây trói của Yên Yên được tháo xong thì Tiêu Chấn Nam thình lình xuất hiện còn kèm theo tiếng vỗ tay bôm bốp, bên cạnh anh ta vẫn là nhóm vệ sĩ nước ngoài vạm vỡ.
- Khá khen cho Dịch tổng, vì sự an nguy của vợ và con gái mà bất chấp liều lĩnh leo lên chiếc xe hơi đang sắp rơi xuống vực! Anh trai nói xem, giả sử bây giờ em cắt đứt sợi dây thừng cố định đầu xe này thì gia đình ba người sẽ “bùm”... rơi tan xác!
Dịch Quân dịch người một chút, chiếc xe hơi lại chao đảo bập bênh. Yên Yên nằm trong vòng tay ôm chặt của Hâm Đình lại nấc lên, nhắm tịt mắt lại vì sợ hãi.
Hâm Đình dỗ dành con gái, dù bản thân cũng đang hoang mang trước lằn ranh sống chết.
Hiểu rõ tình hình hiện tại, Dịch Quân biết ba người bọn họ không thể di chuyển khỏi xe được. Chiếu tia nhìn sắc lạnh về phía Tiêu Chấn Nam, hắn cất tiếng:
- Tao đã cấm mày gọi tao là anh trai mà!
- Lạnh lùng quá đấy, chúng ta tuy khác mẹ nhưng vẫn cùng cha, còn nếu anh không tin thì cứ xét nghiệm ADN của em và ba xem sao.
Danh Sách Chương: