• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cuộc tâm tình mùi mẫn, Dịch Quân cùng Hâm Đình ăn tối. Trong lúc dùng bữa, dù luôn nói chuyện với nhau nhưng hắn vẫn âm thầm quan sát dáng vẻ của cô. Từng cử chỉ ăn uống cũng không khác xưa, thậm chí cả việc cô cầm nĩa vụng về nữa, đều toát lên một Hâm Đình đúng nghĩa! Sau khi dùng bữa xong, hắn đưa cô về phòng.

- Đây là phòng của em, anh sẽ bảo dì Lam đem quần áo cho em.

Đang thích thú quan sát căn phòng sang trọng thì Hâm Đình ngạc nhiên:

- Anh vẫn còn giữ quần áo của em ư?

- Tất nhiên, mọi thứ của em khi ở Dịch gia, anh đều giữ gìn rất cẩn thận!

Cười nhẹ, Hâm Đình lại ôm Dịch Quân, tỏ ra cảm động quyến luyến. Hắn cũng vòng tay ôm cô, dáng vẻ bên ngoài thì rất giống Hâm Đình rồi nhưng hắn chỉ thấy cử chỉ, hành động mà cô dành cho hắn hơi khác xưa.

Trước đây Hâm Đình dịu dàng thanh tao nhưng vẫn giữ khoảng cách với hắn, đến nỗi nhiều lúc hắn còn thấy cô lạnh lùng xa cách, ấy thế mà giờ cô vừa trở về sau ba năm chia xa lại gần gũi hắn quá mức.

- Em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé.

- Quân, chúng ta lâu rồi mới gặp lại, anh không muốn ở cùng em đêm nay sao?

Hâm Đình bày ra điệu bộ nũng nịu, khiến Dịch Quân thấy có chút không quen.

- Em vừa từ Pháp về đây chắc mệt lắm, cứ nghỉ ngơi sớm. Thời gian tới, chúng ta còn nhiều đêm để ở cạnh nhau mà, em lo gì.

Tháo nhẹ vòng tay kia ra, Dịch Quân quay lưng đi thẳng ra cửa. Bấy giờ, Hâm Đình mới chậm rãi bước tới áp tai vào cửa phòng, nghe tiếng bước chân xa dần, thì nhoẻn miệng cười thú vị rồi mơ màng nói khẽ:

- Dịch Quân đúng thật là đẹp trai, càng nhìn gần càng thấy đẹp tới mê người.

Hâm Đình nhìn khắp căn phòng rộng lớn diễm lệ, từ giường ngủ tới bàn trang điểm hay tủ quần áo, đều không khỏi khiến người ta cảm thán về sự sa hoa này!

Có tiếng mở cửa, dì Lam đi vào đem theo nhiều váy vóc, nói phu nhân cứ mặc tạm trước rồi sang ngày mai bà sẽ đem hết quần áo mới để vào tủ đồ cho cô.

Người giúp việc rời đi, Hâm Đình cầm mấy chiếc váy lên, dù đã qua ba năm nhưng đồ vẫn còn nguyên mới, chất liệu cũng rất đắt tiền. Nhớ lại dì Lam kia vừa gọi mình bằng hai từ “phu nhân” khiến cô nở nụ cười vui vẻ.

Lột sạch quần áo trên người xuống, Hâm Đình bước vào phòng tắm cao cấp, nhìn vào trong gương, phô bày một thân thể trần truồng gợi cảm, liền nói một câu:

- Thế ra đã có cuộc sống nhung lụa sung sướng vậy à, Hâm Đình?

Ngắm nhìn mình thỏa thích xong, cô gái trẻ hát khe khẽ, bước vào trong bồn tắm.

***

- Dịch tổng, anh có nghe tôi nói gì không vậy?

Tiếng nói êm dịu của một phụ nữ vang lên vừa đủ nghe, Dịch Quân sực tỉnh nhìn qua Đạm Nhã, phát hiện mình đang ngồi trong phòng làm việc.

Cách đây nửa tiếng, hai người đã cùng nhau bàn bạc lại chi phí ngân sách cho thiết kế chuỗi khách sạn, ban đầu hắn còn lắng nghe đàng hoàng nhưng rồi chẳng rõ từ lúc nào đã miên man nghĩ ngợi, tất nhiên là về chuyện Hâm Đình...

- Xin lỗi cô Đạm, tôi hơi lơ là một chút. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?

- Nếu anh hôm nay không có tâm trạng bàn việc thì để vài ngày sau cũng được.

- Chỉ là tôi mải suy nghĩ vài chuyện.

Quan sát vẻ trầm tư của Dịch Quân, bản thân cũng hiểu ra, Đạm Nhã liền nói:

- Hôm qua, phu nhân của Dịch tổng, cô Hâm Đình đã trở về sau ba năm mất tích, dĩ nhiên anh phải có rất nhiều điều để suy nghĩ.

Dịch Quân khá bất ngờ khi Đạm Nhã biết được tin này sớm như vậy.

- Xem ra, cô Đạm cũng quan tâm việc nhà tôi lắm.

- Tôi không rảnh tới thế, chẳng qua là vệ sĩ của anh nói cho Laura biết và điều dễ hiểu là tôi cũng sẽ biết thôi. Được rồi Dịch tổng, hai ta dừng ở đây, khi nào tâm trạng anh đã ổn định thì sẽ bàn tiếp.

Nhìn Đạm Nhã thu xếp giấy tờ, Dịch Quân cứ lấy làm khó hiểu, cô gái này và Hâm Đình thực sự giống nhau đến kỳ lạ! Mặc dù mỗi người mang phong thái khác nhau nhưng chung quy mặt mũi thì không khác gì, dù cho họ chẳng hề có mối quan hệ ruột thịt!

Hắn thắc mắc, Đạm Nhã đã nghĩ gì khi nghe Hâm Đình trở về? Nếu trong lòng cô có hắn thì nhất định sự trở về của Hâm Đình sẽ ảnh hưởng tới cô...

- Ối!

Dịch Quân nghe tiếng Đạm Nhã kêu lên, mau chóng đưa mắt nhìn thì thấy cô bị trượt chân do vấp phải cái gì đó, thân thể cô sắp ngã ra phía sau. Tức thì, vị tổng tài trẻ vươn tay tới đỡ lấy, kết quả là Đạm Nhã ngã nhẹ vào lòng người đàn ông này, lưng cô áp trước ngực hắn. Khi đã hoàn hồn, cô liền quay qua nhìn hắn.

Dịch Quân không lý giải nổi, mỗi lần tiếp xúc gần gũi với Đạm Nhã thì cảm xúc trong lòng liền bùng phát, khó kìm chế. Thậm chí trái tim hắn cũng đập những nhịp xao xuyến bỏng rát!

Cảm giác rất giống với Hâm Đình của ngày xưa! Dịch Quân rơi vào tình cảnh khổ sở, khi lý trí nói rằng Hâm Đình thực sự đã trở về rồi nhưng trái tim thì cứ luôn hướng về Đạm Nhã, luôn khao khát ôm lấy cô mà chiếm hữu.

- Dịch tổng, anh buông tôi ra được rồi.

Đạm Nhã nhắc nhở, trong khi Dịch Quân còn lưỡng lự chưa muốn buông. Hắn nhìn cô, trong lòng cứ liên tục vang lên câu hỏi, vì sao Đạm Nhã không phải là Hâm Đình? Vì sao...? Tiếp theo hai người liền nghe giọng Hải Vương cất lên ngoài cửa phòng. Chẳng còn cách nào khác, Dịch Quân đành để Đạm Nhã rời khỏi lòng mình.

Hải Vương cúi chào khi Đạm Nhã bước ra ngoài, rồi đi vào trong nói:

- Phu nhân nhờ tôi nhắn với Dịch tổng rằng tối nay muốn anh về sớm một chút.

Dù rất nhanh nhưng câu nói ấy đã níu đôi chân Đạm Nhã lại trong vài giây thôi, ánh mắt đầy suy tư khi cô tiếp tục rời khỏi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK