• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi bắt đầu truy tìm người tên Tiêu Chấn Nam, mất hết một năm trời, tôi mới biết anh ta làm bác sĩ riêng cho Lăng gia. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định sử dụng thân phận giả, ứng tuyển làm thư ký bên cạnh chị “Đạm Nhã”, vì Đạm gia và Lăng gia vốn cũng rất thân thiết. Tôi muốn thông qua chị Nhã, anh Giang, để tiếp cận và theo dõi Tiêu Chấn Nam, từ đó có thể biết ra tung tích của anh trai mình.

- Nhưng suốt hai năm, không lấy một manh mối nào về anh ấy. Nhờ theo dõi mà tôi phát hiện Tiêu Chấn Nam có ý đồ với Lăng Giang, thậm chí còn qua lại cô nhi viện W để buôn bán trẻ em, hay cả chuyện có một phụ nữ tên Thịnh Mỹ Kỳ...

Tức thì Hâm Đình phát giác ra chuyện này:

- Thế, có phải chính em là người gửi tin nhắn nặc danh báo cho chị biết Yên Yên còn sống và đang ở cô nhi viện W?

Laura quay qua nhìn Hâm Đình, khẽ gật đầu:

- Chính là em! Ban đầu em không biết chuyện của chị và Dịch tổng, cũng không hiểu vì sao Tiêu Chấn Nam lại bắt giữ Yên Yên. Cho tới khi em thấy tấm ảnh của con bé trong mặt dây chuyền, rồi nghe chị nói “đây là con gái chị” thì em bắt đầu hiểu ra Tiêu Chấn Nam nhất định là đang giở trò gì rồi.

- Vì vậy em quyết định báo chị biết về tung tích Yên Yên, mục đích chỉ để phá hỏng kế hoạch của tên bác sĩ họ Tiêu mà thôi. Mãi cho đến lúc cứu Dịch tổng thoát chết hôm đó, nghe ngài ấy kể lại mọi chuyện vào 3 năm trước thì em mới biết rõ tất cả: Yên Yên, là một trong hai cô bé mà năm xưa anh trai em ra tay hãm hại trong cuộc phẫu thuật ghép gan!

Chết tiệt! Ở đâu lại lòi ra đứa em gái của tên Cao Tuấn Vỹ, thật phiền phức! Hóa ra, chính cô ả này đã hủy hoại không ít kế hoạch mình dày công bao năm! Đó là những suy nghĩ lởn vởn trong đầu Tiêu Chấn Nam khi Laura và Hâm Đình nói chuyện với nhau. Anh ta có ngờ đâu, tất cả mọi thứ đều bị phá hỏng chỉ bởi cái người chẳng thể ngờ tới. Lý nào, anh ta thua rồi ư? Lát nữa thôi, cảnh sát sẽ tới đây.

Chợt, gã họ Tiêu hướng mắt về phía tay Jack kia, một ám hiệu vừa truyền đi.

- Vậy, em đã tìm thấy tung tích của Cao Tuấn Vỹ chưa?

Khi hỏi câu đó, Hâm Đình trông thấy đôi mắt Laura đỏ hoe và buồn da diết:

- Vào cái ngày Lăng Giang bị bắt, có một người đã nói em biết về tung tích của anh trai... Chết rồi! Không giống với Yên Yên chỉ chết giả, anh ấy là chết thật! Xương cốt anh ấy lạnh lẽo dưới ba tấc đất, kể từ 3 năm trước! Suốt bao nhiêu năm tìm kiếm, hóa ra chỉ là em đang tìm một người đã không còn trên nhân thế... Cho người giám định pháp y xương cốt anh trai, em mới biết là anh ấy bị giết!

- Chẳng lẽ lại là...? - Ánh mắt Hâm Đình chiếu về phía Tiêu Chấn Nam.

Gạt nhanh nước mắt, Laura cũng nhìn trở lại tên bác sĩ họ Tiêu, giọng âm lạnh:

- Sử dụng xong rồi thì giết người diệt khẩu, cũng như Thịnh Mỹ Kỳ, như Hâm Nhi. Rốt cuộc thì anh trai tôi cũng không thể thoát khỏi cái chết! Tôi biết, việc làm của anh ấy đối với Yên Yên và Ruby là khó tha thứ, tôi cũng không ngụy biện về sai lầm do anh ấy gây ra. Chỉ là nếu anh ấy có thể trả giá cho tội lỗi của mình ở trước pháp luật thì tôi chẳng có gì để nói, thế nhưng anh ấy lại bị chính kẻ tán tận lương tâm, ác độc hơn quỷ dữ kia ra tay giết chết thì tôi không thể buông tha cho hắn!

- Tiêu Chấn Nam gây ra nhiều tội ác dù vậy vẫn không có đủ chứng cứ khép tội. Kể cả cái chết của anh tôi cũng chỉ thông qua mấy dòng nhật ký, chưa thể làm bằng chứng được. Gã họ Tiêu ấy rất cáo già, nếu không thể bắt tại trận thì khó lòng buộc tội hắn! Lúc đầu tôi biết hắn lui tới cô nhi viện W nhưng chưa thể báo cảnh sát, bởi tôi còn muốn thông qua hắn mà tìm tung tích của anh trai. Nhưng nay biết anh ấy đã chết rồi thì tôi sẽ ra tay.

- Tôi cùng Dịch tổng lên kế hoạch, giả danh anh trai nuôi Johny Vu của tôi, qua mắt được sự kiểm tra lai lịch từ phía Tiêu Chấn Nam, sau cùng cũng sắp xếp được một cuộc giao dịch trẻ em. Việc tiếp theo chỉ cần báo cảnh sát đến đúng địa điểm và mai phục, một mẻ bắt gọn hắn cùng đường dây buôn bán trẻ em.

Những lời cuối cùng của Laura kết thúc thì Tiêu Chấn Nam liền vỗ tay:

- Hay! Thật xuất sắc! Để trả thù Dịch Nghiễm và Dịch Quân, tôi đã lên kế hoạch tỉ mỉ suốt 8 năm trời, tự thấy mình thật là thiên tài. Nhưng không, cô còn cao tay hơn tôi, quả thật ghê gớm đấy Laura, à không là Anna Vu... ấy, hay là Cao Hiểu Vi nhỉ?

Laura liếc nhìn Tiêu Chấn Nam, tức thì Dịch Quân lên tiếng rõ ràng:

- Đừng có giả điên, giả khùng nữa, Tiêu Chấn Nam! Với bao nhiêu tội ác mày gây ra, tới ngày hôm nay thì kết thúc! Cảnh sát đang trên đường đến đây, rồi mày sẽ phải đối diện với bản án cao nhất, thậm chí là tử hình để trả giá cho tội lỗi của mày!

- Ha ha ha! Muốn bắt tao à? Còn sớm quá đấy, Dịch tổng!

Tất cả còn chưa kịp hiểu gì thì đột nhiên gã Jack rút ra hai cây súng lục, nã súng về phía đám vệ sĩ đang đứng vây quanh. Tuy sự việc diễn ra bất ngờ nhưng Laura được vệ sĩ đẩy vào trong xe hơi gần đó tránh đạn, ngay cả Dịch Quân cũng nhanh chóng kéo Hâm Đình núp vào đằng sau xe. Gã Jack vừa bắn vừa hét lên:

- Hải tổng! Mau chạy đi!

Tiêu Chấn Nam nhanh nhẹn phóng thẳng về phía khu rừng xa, bóng dáng anh ta biến mất trong màn đêm dần tan, đầy âm thanh súng nổ. Cùng lúc, gã vệ sĩ trung thành Jack bị Dịch Quân núp đằng xe hơi, giương súng bắn chết tại chỗ!

Bấy giờ tất cả mới chạy ra ngoài, Laura nghiến răng tức giận:

- Tiêu Chấn Nam thật sự quá quỷ quyệt! Dù đứng cách xa nhưng hắn vẫn ra hiệu được cho tên Jack hành động giúp hắn thoát thân!

- Tên này quá đáng sợ, tuyệt đối không thể để hắn thoát! Tôi và nhóm vệ sĩ sẽ vào trong rừng truy đuổi hắn, còn hai người ở lại đây chờ cảnh sát tới, nhờ họ chi viện!

- Dịch Quân, như vậy nguy hiểm lắm!

- Đình, em yên tâm đi, Tiêu Chấn Nam dù gì cũng bị thương rồi, lại không có vũ khí, hắn không làm gì được anh đâu!

Hâm Đình dõi theo Dịch Quân cùng nhóm vệ sĩ chạy vào trong cánh rừng u tối, bên tai nghe tiếng hú còi của xe cảnh sát đang chạy đến đây.

Tiêu Chấn Nam chạy băng băng qua mấy hàng cây cao vút, cả người mệt lả. Đúng như Dịch Quân nói, vết thương nơi bàn tay khiến anh ta khá mất sức khi chạy trong khu rừng rậm rạp, lại thêm trời tối cản trở tầm nhìn. Tới chỗ dốc, anh ta trượt chân, ngã nhào xuống đất. Thở hổn hển, gã bác sĩ lê lết đến bên gốc cây, nghỉ mệt.

Dù được băng bó nhưng bàn tay vẫn chảy máu liên tục, Tiêu Chấn Nam mờ mắt, cảm giác đau đớn, đầu óc say sẩm, tự hỏi lẽ nào phải bỏ mạng nơi rừng sâu? Có tiếng bước chân vang lên, anh ta tỉnh táo trở lại, một tay thò vào áo khoác cầm chắc khẩu súng đồng thời nhìn chằm chặp về phía bóng đen đang từ từ tiến tới.

Rút súng ra định bắn nhưng rồi Tiêu Chấn Nam bất ngờ gọi tên kẻ đó:

- Thịnh Mỹ Kỳ?! Cô vẫn chưa chết?

Người phụ nữ mặc áo khoác, đội nón kết, mái tóc tém cũn cỡn, cùng gương mặt bị hủy dung với vết sẹo xù xì ghê rợn, hiển lên trong đêm tối tại khu rừng nơi đây.

- Tiêu Chấn Nam, chúng ta lại gặp nhau rồi! Mày không ngờ đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK