• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đau nhức vừa mệt mỏi, Thịnh Mỹ Kỳ cất giọng bực bội:

- Tên chó chết Dịch Quân, tát tôi rồi còn lấy gạch đập đầu tôi nữa! Hỏi tôi hành động tùy tiện, anh không thấy Hâm Nhi đã bị bại lộ à, rồi thể nào Dịch tổng đó cũng tìm ra được tôi sớm thôi. Trước khi bị hắn bắt, tôi phải ra tay trước chứ!

- Rồi cô bắt Hâm Đình, có xử lý được Dịch Quân chưa?

- Hắn bị tôi đâm vào hông, chả rõ sống chết! Ả Hâm Đình ấy vẫn còn may mắn quá, tôi còn chưa kịp rạch nát mặt ả, cho người hiếp ả, để xả giận!

Im lặng vài giây, người đàn ông X bỏ hai tay vào túi quần, tiến đến gần hơn:

- Chẳng phải tôi đã dặn đi dặn lại là không được khinh suất hay sao? Hâm Nhi bị lộ, cùng lắm tôi đưa cô ra nước ngoài ẩn thân như trước đây. Chưa chi cô đã manh động, liền ra tay không báo tôi biết, còn lộ liễu làm to chuyện gây chú ý.

- Được rồi, anh cứ lằng nhằng kéo dài thì tới bao giờ mới xong! Tôi có thù với ả Hâm Đình nữa, tôi muốn xử lý ả trước, một đòn chí mạng với tên Dịch Quân. Anh ở trong tối, cứ việc thực hiện kế hoạch của anh.

- Thật là, hết Hâm Nhi rồi cả cô nữa, đều khiến tôi bực mình tới vậy...

Thịnh Mỹ Kỳ còn chưa kịp nghe hết câu nói đó thì thình lình bị đàn ông X túm lấy cổ áo, đẩy lùi đến trước triền núi. Bị tấn công bất ngờ, Thịnh Mỹ Kỳ điếng hồn, cả người ngã chúi về phía vực sâu bên dưới. Gió đêm thổi bạt qua tai, cô ta nghe giọng nói của gã này cất lên khe khẽ, giống lời thì thầm của ma quỷ:

- Tôi ghét nhất kẻ khác phá hỏng kế hoạch hay ho mà tôi dày công dàn xếp từ lâu! Hâm Nhi, Thịnh Mỹ Kỳ cô, đều là những con rối ngu si, dốt nát! Đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ đến vậy, mà hai người vẫn làm hỏng!

- Này, đừng có đùa! - Mỹ Kỳ nghe tiếng đá cuội lạo xạo dưới chân mình - Chẳng phải mọi chuyện tôi đều nghe theo anh sao? Ba năm trước anh cứu tôi, và chúng ta đã thống nhất với nhau về kế hoạch trả thù này!

- Chuyện đã bại lộ tới mức này rồi, tôi còn giữ lại những con rối hỏng để làm gì?

- Muốn giết người diệt khẩu sao? Sợ bị Dịch tổng phát hiện ra à?

- Tôi không thể vì mấy kẻ ngu si mà để lộ mình được! - Đàn ông X hạ giọng nhỏ hơn, thật rõ ràng - Thêm nữa, cô đã sai lầm khi dám đụng tới người phụ nữ của tôi!

- Anh...? Ý anh là Hâm...

Đáng tiếc, Thịnh Mỹ Kỳ đã chẳng còn cơ hội nói hết cái tên cuối cùng ấy thì đã bị đàn ông X đẩy mạnh. Bóng dáng cô ta rớt xuống dưới vực, mất hút, như bị đêm tối nơi đây nuốt chửng hoàn toàn. Cái chết yên lặng, đem theo những bí mật câm nín.

Gã này đổ xăng lên chiếc xe của người đàn bà họ Thịnh, rồi tiến đến ngồi vào trong xe hơi. Vừa lái xe đi, gã vừa ném một mồi lửa ra sau…

Khi ấy ở bệnh viện Dịch gia, bác sĩ xem qua tình hình Dịch Quân vừa tỉnh dậy:

- Huyết áp, điện tim, hô hấp đều ổn định. Dịch tổng, mừng ngài đã tỉnh lại sớm. Với sự khỏe mạnh này, chỉ cần chăm sóc vết thương cẩn thận, tuần sau sẽ khỏi.

Dịch Quân, tạm thời dịch chuyển được một chút, gật đầu với bác sĩ rồi nhìn qua Hâm Đình đang ngồi cạnh giường, hình như vừa mới thở phào yên tâm.

- Những ngày tới, phải làm phiền em rồi, Dịch phu nhân.

- Xem như anh cứu em một mạng, dĩ nhiên em sẽ phải chăm sóc anh.

Rõ ràng Hâm Đình rất lo lắng cho chồng, mà bây giờ lại tỏ ra thờ ơ, Dịch Quân định nói tiếp thì cửa đột ngột mở, tay vệ sĩ hớt hải đi vào: “Có chuyện rồi!”.

- Không thấy Dịch tổng đang nghỉ ngơi à, có gì thì đợi ra ngoài rồi nói.

Nghe Hải Vương nhắc nhở xong, Dịch Quân liền nhìn tên vệ sĩ, hỏi:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Hâm Nhi, cô ta... chết rồi!

- Cái gì? Hâm Nhi chết rồi ư? - Hâm Đình kinh ngạc - Tại sao? Lúc nào?

- Dịch tổng bị thương nên vệ sĩ chúng tôi đều túc trực ở đây. Nửa tiếng trước, tôi có đến phòng kiểm tra xem Hâm Nhi thế nào, thì phát hiện cô ta chết trên giường bệnh. Gọi bác sĩ tới kiểm tra thì mới biết, ai đó đã lẻn vào tiêm thuốc độc cho cô ta!

Chết vì thuốc độc sao? Hâm Đình thẩn thờ, tuy Hâm Nhi đã làm nhiều việc có lỗi với cô, nhưng suy cho cùng cũng là chị em ruột thịt. Nay em gái bị giết chết, lại còn là người thân cuối cùng, khiến cô thấy đau lòng.

- Còn camera thì sao? - Dịch Quân cất tiếng.

- Toàn bộ camera ở khu đó bị ngắt điện rồi.

Thông thạo nơi này, lại còn phá hỏng camera, bất giác khiến Dịch Quân liên tưởng tới cái kẻ năm đó đã âm thầm gửi hồ sơ ADN bí mật cho Dịch Nghiễm. Rốt cuộc, hai vụ việc này có liên quan gì với nhau không?

Và ai đã ra tay giết Hâm Nhi? Là Thịnh Mỹ Kỳ sao? Hay… còn một kẻ khác ẩn núp nữa?

***

- Tôi hiểu rồi, mấy ngày qua là cô đang ở chỗ Dịch tổng, và anh ta bị Thịnh Mỹ Kỳ trở về đâm bị thương? - Đầu dây bên kia, giọng Tiêu Chấn Nam có chút nặng nề - Nếu bây giờ cô không tiện thì để khi nào ta gặp mặt sẽ nói. Chỉ cần biết cô bình an là tôi an tâm rồi. Lăng Giang vừa gọi cho tôi, nói rằng ngày mai sẽ về Gia Thành đấy.

Hâm Đình cúp máy, nhìn ra ngoài trời đêm, thở dài. Vừa nhắc tới cái tên Lăng Giang, cô đã nặng lòng. Ban đầu vì ơn nghĩa, cô thực sự cũng muốn đính hôn với anh, bản thân vốn nghĩ chuyện giữa mình và Dịch Quân xem như đã kết thúc. Nào ngờ với tình hình hiện tại, mọi thứ lại chuyển biến sang hướng khác chẳng thể ngờ tới.

- Em vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?

Câu hỏi gần sát bên tai kèm theo hơi thở ấm nóng khiến Hâm Đình giật mình quay lại, phát hiện Dịch Quân ở ngay sau lưng và nhìn vợ đầy dò xét.

- Anh trở về từ khi nào thế, em không nghe tiếng mở cửa.

- Tại em gọi điện chú tâm quá nên chẳng để ý có người vào phòng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK