• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạm Nhã định hỏi Hải Vương thì anh chàng vệ sĩ đã biến đi đâu rồi. Lẽ nào tối nay có tiệc gì ư, nhưng vì sao lại chẳng có ai? Nghĩ gì đó, cô liền nhìn xuống người mình, ban nãy chỉ nghe Dịch Quân muốn gặp cô thôi chứ đâu có nói sẽ dùng bữa tối sang trọng này nên cô mặc chiếc váy khá đơn giản. Cũng không phải muốn gây ấn tượng gì với hắn, nhưng ở nơi như thế nếu mặc đẹp thì sẽ tốt hơn.

- Để cô Đạm chờ lâu rồi!

Đạm Nhã quay lại, Dịch Quân vừa xuất hiện, trên tay cầm theo một chai rượu và hai ly thủy tinh, từ xa đi lại. Hắn vẫn mặc vest đen cố hữu, thứ màu sắc tạo nên sự bí ẩn và quyền lực, hoàn toàn phù hợp với con người hắn. Duy hắn không thắt cravat, có lẽ tối rồi nên muốn được thoải mái. Lúc hắn đã ở ngay trước mặt, cô mới hỏi:

- Đây là buổi tiệc gì à? Sao chỉ có hai chúng ta?

- À, chỉ là một bữa tối ngoài trời thôi. Thời gian vừa rồi tôi bận quá, chưa có dịp ăn tối cùng cô, hôm nay tiện thể cùng ăn với nhau để chào mừng cô tới đây.

Không nghĩ Dịch Quân lại là kiểu người để ý mấy việc này, Đạm Nhã đi đến bên bàn, ngồi xuống chiếc ghế đang được hắn kéo ra. Dịch Quân ngồi ở phía đối diện, cầm lấy chai rượu và rót vào hai ly, tiếp theo đưa một ly cho Đạm Nhã có ý mời.

- Cô Đạm sợ tôi bỏ thuốc vào rượu giống giám đốc Trùng hôm đó ư? - Phát hiện Đạm Nhã lưỡng lự nhìn ly rượu, Dịch Quân buồn cười vì hiểu ý.

Bị Dịch Quân chọc quê, Đạm Nhã nhanh chóng cầm ly rượu lên uống cạn.

- Thiết nghĩ, Dịch tổng chắc không dùng kế hèn hạ bỉ ổi như vậy!

- Thật là, cô uống hết cả ly rượu mà không sợ say sao? Nhưng cô nói đúng, nếu yêu ai rồi thì Dịch Quân tôi sẽ đường hoàng mà chinh phục!

Lúc nói ra câu ấy, ánh mắt Dịch Quân đầy ý nhị khi nhìn Đạm Nhã, và điều đó khiến cô bất giác mang chút lúng túng liền cầm dĩa lên bắt đầu ăn. Cả hai cùng thưởng thức bữa tối sa hoa trong bầu không khí êm dịu, thoải mái. Ngừng ăn, Dịch Quân bắt đầu cuộc đối thoại trước:

- Một tuần qua, cô sống ở đây quen chứ? Có gì bất tiện không?

- Cũng quen rồi, nhà thiết kế như tôi thường chẳng ở một chỗ, luôn đi đây đi đó.

- Cô đã lên được ý tưởng nào cho việc thiết kế nội thất chuỗi khách sạn chưa?

- Rồi! - Đạm Nhã lấy khăn lau miệng, trở nên hào hứng - Mấy ngày qua, tôi đã tranh thủ đi tham quan khách sạn, kiến trúc xây dựng rất độc đáo, mang dáng dấp của phương Tây khá nhiều nên tôi nghĩ sẽ tạo nên một không gian cổ điển. À, tôi đã vẽ sơ qua một bản thiết kế 3D rồi, để vài ngày nữa sẽ cho anh xem.

- Sao cô Đạm lại chọn ngành thiết kế nội thất vậy?

- Từ nhỏ tôi đã thích thiết kế và vẽ vời này nọ, vì một số lý do nên tôi không theo ngành này từ sớm được. Nhưng may thay khi cơ duyên đã đến, cuối cùng tôi vẫn trở thành nhà thiết kế nội thất. Nếu như kiến trúc sư tạo nên hình dáng ngôi nhà thì người thiết kế nội thất sẽ tạo ra thế giới bên trong ngôi nhà đó! Từ không gian, bối cảnh, màu sắc, độ sáng hay trang trí các vật dụng khác sao cho hài hòa đẹp đẽ...

Đạm Nhã ngừng nói khi trông cảnh Dịch Quân lồng hai tay vào nhau, tựa cằm lên đó, và chăm chú nhìn cô với biểu hiện thú vị.

- Để ý mỗi lần cô nói đến thiết kế nội thất thì đều say mê và hạnh phúc.

- Chẳng phải khi anh nghĩ về điều mình say mê thì cũng sẽ thấy hạnh phúc ư?

- Cũng phải... Giống như, mỗi lần tôi nghĩ về cô!

Thật may khi Đạm Nhã không uống gì cả, nếu không chắc sẽ bị vị CEO ấy làm sặc cho tới nơi! Lần nữa, Dịch Quân lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, tình cảm. Cứ như thể trong lòng hắn đang nghĩ tới một ai đó rất xa xôi, nhưng mắt thì lại nhìn Đạm Nhã giống kiểu thay thế cho hình bóng nào đấy. Chính vậy, nó khiến cô hơi khó chịu! Lẩn tránh ánh mắt si tình đó, Đạm Nhã đổi đề tài:

- Khu vườn này rộng thật, đi hết một vòng chắc phải tới sáng mai. Ngôn Tình Sủng

Thu hồi ánh mắt tình tứ, Dịch Quân tháo khăn ăn xuống rồi đứng dậy:

- Cô muốn đi dạo cùng tôi chứ, để xem nó rộng tới mức nào!

Ý kiến chẳng tệ chút nào, Đạm Nhã đồng ý. Tuy nhiên công cuộc đi dạo đêm khuya đã không thành khi hai người đi chưa tới mười bước là thình lình một vòi nước bắn thẳng vào Đạm Nhã ngay trong đêm tối lạnh căm. Cả người ướt nhem từ trên xuống dưới và cô thấy một người đàn ông lớn tuổi vội vã bước ra:

- Xin lỗi quý cô, tôi sơ ý quá!

- Bác Dự, đêm hôm bác còn làm gì ở đây? - Dịch Quân cau mày.

- Dịch tổng, tôi tưới nước cho mấy chậu hoa đêm vì vòi phun tự động có chút trục trặc. Trời tối, tôi chưa kịp thấy ngài và quý cô đây đi tới nên lỡ phun nước trúng.

Thấy ông ta cũng lớn tuổi, Đạm Nhã không muốn gây khó dễ nên nói:

- Được rồi, xem như cháu xui xẻo. Lát nữa cháu về nhà sẽ thay đồ khác!

- Đêm khuya trời lạnh, cô mặc váy ướt như vậy dễ cảm lắm. Mau vào trong nhà đi, tôi nói dì Lam đem quần áo khô cho cô mặc! - Dịch Quân kéo cô gái vào bên trong.

Dì Lam giúp việc dẫn Đạm Nhã vào một căn phòng, đưa cho cô chiếc váy để thay và cầm theo chiếc váy ướt đi sấy khô. Lúc đón lấy chiếc váy kia bản thân chẳng mấy để ý, cho đến khi mặc vào rồi thì cô mới phát hiện là váy ngủ hai dây màu đỏ rực, nơi viền cổ và chân váy là lớp ren mỏng.

Dì Lam đó đưa cho cô mặc một chiếc váy sexy tới như vậy có kỳ cục quá không? Nghĩ tới nghĩ lui cũng đành chịu thôi! Trong lúc chờ sấy khô váy thì cô cứ mặc tạm vậy...

Đạm Nhã sấy tóc xong, liền ngồi xuống giường chờ đợi. Chợt có tiếng mở cửa, cứ tưởng là dì Lam nào ngờ khi cô quay qua thì thấy Dịch Quân bước vào, hẳn là hắn thấy lâu rồi cô chưa ra nên đã vào đây xem thử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK