• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại ngôi biệt thự sang trọng, Thịnh Mỹ Kỳ thẫn thờ ngồi bên di ảnh Ruby. Có ngờ đâu, đứa con gái bé bỏng này lại rời nhân thế sớm đến vậy. Mọi chuyện đáng ra đã tốt đẹp, chỉ cần lấy gan của Yên Yên thay cho Ruby thì nó đã có thể sống tiếp. Vậy mà... Người tính không bằng trời tính, có trách thì trách Ruby quá yểu mệnh!

Thịnh Mỹ Kỳ cầm khăn lau nước mắt, rồi một bàn tay đàn ông siết lấy vai cô ta.

- Kỳ Kỳ, đừng khóc nữa. Em như vậy, anh đau lòng lắm.

Ngước đôi mắt ngấn lệ lên, Mỹ Kỳ nhìn Đài Cương đang an ủi mình, mới hỏi:

- Anh không đau lòng sao?

- Đau chứ, nhưng Ruby cũng đã chết rồi, em sẽ lại có đứa con khác thôi.

- Bao năm rồi mới có được đứa con này, chẳng phải dễ dàng gì...

Đài Cương thở dài sau đó ngồi xuống cạnh Thịnh Mỹ Kỳ, đẩy nhẹ cô ta ngả vào trong lòng mình, dịu dàng bảo:

- Đừng lo, rồi anh sẽ lại giúp em có đứa con khác.

Mỹ Kỳ khó chịu rời khỏi vòng tay của Đài Cương, lạnh nhạt nói:

- Ruby vừa mới mất, anh đừng ở đây giở giọng điệu ham muốn ấy ra chứ.

- Được được, anh sẽ nói chuyện khác! Thật là, cứ tưởng đâu Ruby được ghép gan Yên Yên thì sẽ khỏe mạnh, còn con bé Yên Yên ấy sẽ bị tống ra khỏi Dịch gia cùng Hâm Đình. Giờ hay rồi, nó may mắn sống, chẳng biết khi nào sẽ tỉnh lại.

- Vấn đề không phải chỉ là Yên Yên, mà còn ở Dịch Quân nữa! - Mỹ Kỳ hậm hực - Dù biết ả Hâm Đình ngoại tình đẻ ra con hoang nhưng anh ấy vẫn không chịu ly hôn với cô ta! Thế thì đến bao giờ tôi mới trở thành phu nhân Dịch gia? Suốt năm năm luôn lạnh nhạt hành hạ, thế mà bây giờ anh ấy như thể rung động với ả đó vậy!

Đài Cương trầm tư, rốt cuộc làm ra bao nhiêu chuyện hòng để đuổi mẹ con Hâm Đình ra khỏi Dịch gia, để Thịnh Mỹ Kỳ một bước lên cao, nhưng giờ đây mọi thứ đều đi lệch khỏi kế hoạch đã dày công sắp xếp nhiều năm. Thử hỏi làm sao người ta không tức tối? Khi nghe Dịch Quân nhất quyết không ly hôn Hâm Đình thì Đài Cương đã bất an rồi. Anh ta liền cầm bàn tay Mỹ Kỳ, trấn an:

- Chuyện gì cũng phải từ từ! Để xem tình hình thế nào rồi sẽ tính tiếp...

- Tính tiếp là tính cái gì thế, vệ sĩ Đài?

Đột ngột câu hỏi từ kẻ thứ ba vang lên ngay tại đây khiến Thịnh Mỹ Kỳ lẫn Đài Cương đều giật mình quay qua nhìn nơi cửa phòng, bóng dáng Dịch Quân bước vào đem theo uy phong lạnh lẽo tới đáng sợ!

Bất ngờ trước việc Dịch tổng về sớm hơn dự tính, lại chẳng hề gọi điện báo, Đài Cương bình tĩnh lùi ra xa Thịnh Mỹ Kỳ, đi đến cúi chào hắn. Mỹ Kỳ cũng tiếp tục màn khóc thương con gái, chạy đến ôm lấy hắn.

- Dịch Quân, anh về rồi! Vừa nhớ Ruby, vừa không có anh bên cạnh, em...

- Đâu cần tôi bên cạnh cũng đã có kẻ sẵn sàng an ủi cô rồi!

Dịch Quân đẩy ngã Thịnh Mỹ Kỳ xuống đất, đồng thời đạp mạnh vào bụng Đài Cương khiến anh ta cúi gập người. Nhìn hai kẻ gian phu *** phụ độc ác đó, Dịch Quân nửa thấy kinh tởm nửa thấy giận dữ:

- Khá khen cho đôi cẩu nam nữ các người, lại dám giở trò ngay trước mắt Dịch Quân này! Các người chán sống rồi đúng không?

Bắt đầu hoang mang, Thịnh Mỹ Kỳ vẫn cố đóng vai ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì, liền tỏ ra ngơ ngác mà hỏi:

- Quân à... Anh nói gì vậy, em không hiểu? Em giở trò gì cơ chứ?

Đâu riêng gì cô ả họ Thịnh, ngay cả Đài Cương cũng đóng kịch theo khi mau chóng đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị Hải Vương đá vào một chân phải khụy xuống.

- Dịch tổng! Có phải ngài hiểu lầm gì chúng tôi... à không, là tôi và cô Thịnh...?

- Hiểu lầm? Khi bước vào đây, chính mắt ta trông thấy hai kẻ nam nữ vô liêm sỉ các người đang ôm ôm ấp ấp thân thiết trước di ảnh của Ruby. Chẳng những vậy còn nói nào là muốn Hâm Đình và Yên Yên bị đuổi khỏi Dịch gia, còn cả chuyện sẽ khiến ta ly hôn Hâm Đình, nếu không thì sẽ phải tính kế khác!

Màng tang rịn mồ hôi dù trong đây đang mở máy lạnh, Thịnh Mỹ Kỳ lẫn Đài Cương theo phản xạ liền kín đáo nhìn nhau khi nghe Dịch Quân nói rõ từng lời. Có ngờ đâu, Dịch tổng đã nghe hết những điều không nên nghe rồi!

Dù bị bắt tại trận nhưng Thịnh Mỹ Kỳ vẫn quyết đóng kịch tới cùng, bản thân không thể vì sơ suất nhỏ mà hủy hoại hết bao nhiêu tham vọng bấy lâu, liền khóc lóc:

- Anh đã hiểu lầm thật rồi! Là do em đau lòng trước cái chết của Ruby, Đài vệ sĩ thấy thương xót nên mới nói vài lời an ủi em! Cả hai không hề ôm ấp gì hết!

- Đúng đó Dịch tổng! - Đài Cương sốt sắng theo - Tôi chỉ là an ủi cô Thịnh thôi! Có lẽ do tôi đứng gần cô ấy nên ngài mới nhìn nhầm! Tôi đã sơ suất, ngài muốn trách cứ trách nhưng xin ngài tin tưởng lòng trung thành của tôi!

Dịch Quân bây giờ mới để ý, Thịnh Mỹ Kỳ lẫn Đài Cương quả nhiên xứng đôi. Kẻ xướng người họa, chỉ cần nhìn nhau một giây là hai kẻ này đã tự biết phải đóng kịch thế nào rồi. Hắn ngồi xuống ghế sofa, nhìn hai người nọ, cười nhạt:

- Nhìn nhầm? À, là vậy sao? Thế còn cái này có phải nhầm không?

Dịch Quân nhìn qua Hải Vương, anh ta ném mạnh một bìa hồ sơ xuống đất. Thấy hai người kia cứ nhìn nhìn nhau lưỡng lự, hắn quát lên: “Mau mở ra xem!”

Hết hồn, Thịnh Mỹ Kỳ vội vàng mở hồ sơ lấy ra hai tờ giấy, xem qua xong thì tiếp theo ngồi cứng đơ, sống lưng như thể bị đóng băng, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi vô cùng! Ngay bên cạnh, Đài Cương nhận ra sắc mặt tái nhợt của Mỹ Kỳ, cũng mau chóng giật lấy hai mảnh giấy nọ mà đọc. Anh ta sửng sốt làm rơi cả giấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK