Trước đó hai người chat thoại, Diệp Lan không bấm nghe.
Vô tình thấy thì thôi, cố ý lục lịch sử trò chuyện của người ta thì bất lịch sự quá, huống chi cũng chả cần lục làm gì, đọc mỗi tin này thôi là Diệp Lan hiểu được quá nửa rồi.
Nhất quyết không lôi mình vào, đúng là chuyện Giang Trì sẽ làm.
Diệp Lan còn nhớ lần trước mình nhắc chuyện uống say bảo Giang Trì đưa về nói giỡn với mọi người mà Giang Trì không hùa theo.
Giang Trì chưa từng có ý định tiết lộ cho người khác biết mình và cậu ấy có quan hệ tốt.
Nếu mình là diễn viên nhỏ vô danh nào đó thì thôi không nói, Giang Trì không muốn dính líu nhiều cũng hiểu được, nhưng mình đâu phải thế.
Diệp Lan nhìn lại thân mình, tự nhận đang độ vàng son.
Có cái mông to thế mà không bợ, điên à?
Nhưng Giang Trì lại cứ điên.
Khí chất thiếu niên còn vương và sự kiên trì người trưởng thành khó lòng hiểu được hòa với nhau, khăng khăng chống đối với công ty và người đại diện, nói không chịu.
Trẻ con, da mặt mỏng.
Không muốn thì thôi. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, Diệp Lan hạ bờ mông cao quý, chủ động cho Giang Trì bợ.
Đang suy nghĩ vớ vẩn thì Cảnh Thiên lại nhắn tin.
Vậy cậu nhanh đi!
Diệp Lan cười trả lời: Ngay đây.
Giờ thì không trách tôi được đâu nha...
Diệp Lan mỉm cười mở weibo Giang Trì lên, mím môi do dự, trả lời sao đây nhỉ.
Không thể quá ân cần, dễ bị nói Giang Trì nịnh nọt; Cũng không thể quá qua loa, dễ bị mắng không tôn trọng đàn anh. Mức độ nhất định phải vừa đủ...
Diệp Lan cảm thán trong lòng, ai nói mình không biết quan hệ xã hội chứ, xem nè, phân tích sâu sắc chưa.
Diệp Lan suy nghĩ một lúc, bứt chước kiểu nói chuyện của Giang Trì, bấm mấy chữ, gửi lên.
Dù sao cũng là tài khoản của người ta, không thể gây họa thật được, Diệp Lan suy xét một lúc rồi thoát weibo của Giang Trì, đăng nhập của mình, viết mấy câu.
Diệp Lan khẽ cười, quá hoàn hảo.
Giang Trì đứng trong phòng nghỉ tập thể của đoàn, tâm lý bất an.
Trong phòng nghỉ có rất nhiều nhân viên, nhưng nhờ Nhâm Hải Xuyên tọa trấn, không ồn ào, cũng không ai hút thuốc, ai làm việc nấy, bận rộn đi qua đi lại.
Góc tường thường dùng làm chỗ họp dán đầy kịch bản gốc với kịch bản chỉnh sửa tại chỗ, mọi người rôm rả bàn bạc, vì một chi tiết nhỏ, biên kịch mỹ thuật đạo diễn quay phim có tranh chấp nhỏ, Giang Trì ngồi một bên chờ kết quả, càng chờ càng lo.
Cậu bắt đầu hơi hối hận sao lại đưa điện thoại cho Diệp Lan.
Nhưng tình hình lúc nãy, cậu thật không nói được gì, đầu tiên từ chối Diệp Lan đã là chuyện rất khó rồi, huống chi xem như nửa cá cược, giao trước rồi, cảnh đó quay một lần được qua sẽ cho Diệp Lan chơi điện thoại của mình.
Giang Trì thầm cầu khẩn, trăm ngàn lần đừng có chuyện gì.
“Làm như chúng ta vừa thảo luận, rõ chưa?” Nhâm Hải Xuyên ngẩng đầu nhìn Giang Trì, “Thoại thay đổi không nhiều, không sao chứ?”
Tố chất chuyên nghiệp vẫn phải có, Giang Trì gật đầu, “Cháu nhớ rồi, cháu đi trước thử qua một lần?”
Nhâm Hải Xuyên thì không vội, “Chờ đã.”
Giang Trì đành phải khổ sở đứng chờ.
Bên này, Diệp Lan trượt xem bình luận trong weibo Giang Trì, cười thoát weibo trong những tiếng gào rú xé lòng.
Diệp Lan đăng nhập lại tài khoản của Giang Trì, nhìn số lượt bình luận chuyển tiếp và người theo dõi tăng vùn vụt, khá hài lòng.
Diệp Lan lại mở app chat bấm chữ trả lời Cảnh thiên: Viết rồi, Diệp Lan cũng trả lời em rồi.
Một lúc sau Cảnh Thiên mới trả lời: Diệp ảnh đế trả lời cậu thật hả?! Hay rồi, không ai mắng cậu dựa hơi nữa, ảnh đế đích thân trả lời cậu rồi! Úi chà chà, sao đột nhiên cậu ấy thân thiện thế nhỉ?!
Diệp Lan nhướng mày, nhanh tay viết lại: Có bao giờ Diệp Lan không thân thiện đâu chứ?
Cảnh Thiên nói: Được rồi được rồi, anh biết rồi, cậu ấy cái gì cũng tốt làm gì cũng hay, được rồi chưa? Ha ha ha ha ha anh không cãi với cậu chuyện này nữa, tốt quá rồi, gặt hái được không biết bao nhiêu thiện cảm, Diệp Lan khẳng định lại diễn xuất của cậu, người khác cũng đoán được quan hệ giữa hai người rất tốt, không tệ không tệ...
Lý Vĩ Lực vẫn đứng chờ bên cạnh sốt ruột ra mặt, cậu không biết Diệp Lan đang làm gì, nhưng thấy Diệp Lan tựa trên sofa vừa cười vừa bấm chữ là thấy có chuyện, cậu miễn cưỡng cười nịnh, “Vậy... Em đi xem bên kia anh Giang có cần giúp gì không.”
Diệp Lan không rời mắt khỏi màn hình, nghe vậy gật nhẹ đầu, “Khi nào về mang giúp tôi ly đồ uống, đừng lấy cà phê hay đồ có cồn.”
Lý Vĩ Lực đáp lời rồi chạy mất.
Lý Vĩ Lực chạy hai vòng mới tìm thấy Giang Trì trong phòng nghỉ tập thể.
Lý Vĩ Lực kể lại rồi lấy điện thoại ra, “Có khi tại em nghĩ nhiều thôi, nhưng vẫn phải nói với anh một tiếng, em lên mạng xem thử...”
Giang Trì nghe xong cũng tái đi hẳn, cậu nuốt nước miếng, tự an ủi: “Đừng hoảng đừng hoảng, chắc không sao đâu.”
Lý Vĩ Lực mở weibo lên xem, “...”
Giang Trì: “...”
Mười phút trước, tài khoản của Giang Trì chuyển tiếp bài Diệp Lan chuyển tiếp ảnh của cậu, bình luận thêm: Cảm ơn anh Diệp Lan khen ngợi! Vô cùng vinh hạnh!
Sau đuôi kéo theo mấy cái biểu tượng moe moe.
Giang Trì đau đớn bụm mặt...
Cậu biết mà.
Lần này cậu tha hồ giải thích cũng không ai chịu tin cái chuỗi moe moe này là của Diệp ảnh đế Diệp Lan nhỉ?
Bài này trên weibo của Giang Trì rất kín kẽ, cũng rất thành khẩn, nhưng Lý Vĩ Lực vẫn lo người khác mắng Giang Trì ton hót nịnh bợ gì gì đó, lập tức bấm xem bình luận, lại bị bình luận nổi bật nhất chói mù cả mắt.
Diệp Lan bình luận: Khách sáoquá, bình thường có thể tán gẫu với anh nhiều một chút, đừng ngại ngùng thế mãi.
Không cần đọc thêm nữa, toàn tiếng hô hào nhảy nhót.
“Diệp ảnh đế tự biên tự diễn, cũng được lắm...” Lý Vĩ Lực thở phào như kiệt sức, nói: “Cũng may cũng may, rất... rất chính thức, rất dễ tạo thiện cảm với fan.”
Người không biết nội tình sẽ chỉ nghĩ đây là cuộc đối thoại bình thường giữa một một hậu bối ngại ngùng và tiền bối ôn hòa nhã nhặn.
Nhưng, để phòng có biến về sau, Lý Vĩ Lực vẫn giục: “Anh mau lấy điện thoại lại đi, lỡ Diệp ảnh đế vui lên nhảy qua nhảy lại tự nói chuyện thì biết làm sao? Anh ấy phân liệt không ổn định, lỡ lộ ra là ngày mai hai người lên trang nhất đó.”
Giang Trì vừa hưng phấn và hoảng hốt, gật đầu bất đắc dĩ, sải chân ra khỏi phòng nghỉ tập thể đi tìm Diệp Lan.
Diệp Lan không vẽ rắn thêm chân trên weibo nữa, anh bận nói chuyện với Cảnh Thiên từ nãy.
Giang Trì chạy tới, thấy Diệp Lan cười chơi điện thoại, chính chủ bị trộm tài khoản lại hơi ngại, cậu đỏ mặt, nhích nhích tới nói: “Anh Diệp Lan, anh...”
Diệp Lan đang vui, đột ngột thấy Giang Trì thì anh giật mình xẩu hổ một lần hiếm thấy, nhưng rồi hỏa tốc tự bào chữa: “Chuyện đó, người đại diện của cậu bảo cậu đăng weibo! Tôi vô tình thấy nên tiện tay...”
Giang Trì nhìn Diệp Lan không tin tưởng, tiện tay đến độ đăng nhập weibo của anh à?
Diệp Lan ho, ra đòn phủ đầu, nhíu mày nói: “Người đại diện của cậu bảo cậu đáp lại mà? Sao không nghe lời?”
“Em...” Giang Trì buột miệng, “Em...”
Em cũng vì anh chứ ai?!
Diệp Lan phẩy tay, “Bỏ đi bỏ đi, xong chuyện rồi... Phụt mà người đại diện cảu cậu vui quá nhỉ ha ha ha ha...”
Tim Giang Trì thịch một cái.
Diệp Lan tưởng Giang Trì không tin mình thật sự được Cảnh Thiên bảo, bảo cậu ngồi xuống, kéo lịch sử trò chuyện của mình và Cảnh Thiên cho Giang Trì xem.
Giang Trì đọc lướt qua, hơi yên tâm, cũng may cũng may.
Giang Trì loáng thoáng tưởng tượng ra rồi.
Diệp Lan biết mình không muốn liên lụy đến anh ấy, cho nên chủ động đăng weibo hộ mình, kéo thiện cảm và fan?
Giang Trì ấm lòng, mặt cũng ấm hồng.
Giang Trì xem xem, nhưng không để ý có thêm mấy tin mới bên dưới.
Cảnh Thiên: Thời gian này đừng đăng weibo nữa, kín tiếng chút.
Cảnh Thiên: Còn quay phim không?
Cảnh Thiên: Cậu mới nói đang rảnh mà?
Cảnh Thiên: Đâu rồi?
Cảnh Thiên: Giận, đâu rồi? Còn chuyện cần nói với cậu đây!
Điện thoại vẫn nằm trong tay Diệp Lan, Diệp Lan thấy tin nhắn liền trả lời: Gọi gì mà gọi, ba đây.
Cảnh Thiên/ Giang Trì: ...
Cảnh Thiên: Cậu... sao vậy?
Diệp Lan: Không có gì, đang nói với anh đó, ba nhịn anh lâu rồi, thái độ anh nói chuyện với ba thế hả?
Cảnh Thiên rơi rụng trong gió: ... Cậu không sao chứ?
Diệp Lan: Không sao, đang rất khỏe.
Cảnh Thiên: Đang khỏe mà cậu phát rồ gì thế?!
Diệp Lan lắc đầu, tặc lưỡi, chân thành bấm mấy chữ: Lâu lắm rồi không ai dám nói chuyện với tôi như thế.
Cảnh Thiên: ?
Cảnh Thiên: ... Cậu được Diệp ảnh đế bình luận nên sướng phát rồ rồi hả?
Diệp Lan phì cười: Anh ta bình luận thì đã sao?
Cảnh Thiên: Giang Trì!
Diệp Lan: Chuyện gì nữa?!
“Ôi chết mất thôi.” Diệp Lan nhìn Giang Trì, không dám tin, “Có phải anh ta đang mắng tôi không? Chắc vậy rồi, nào nào...”
“Anh ấy đang mắng em mắng em đó!” Giang Trì phát rồ thật, “Anh mau trả điện thoại cho em, lát nữa người đại diện của em sẽ điên đó! Giải thích thế nào đây...”
Diệp lan cố ý giấu điện thoại ra sau lưng, mỉm cười nhìn Giang Trì.
Lẽ dĩ nhiên Giang Trì không dám giành.
Diệp Lan mặc kệ cái điện thoại rung rừm rừm mãi không ngừng, nhìn Giang Trì, nhẹ giọng hỏi: “Dùng tài khoản của cậu, không giận chứ?”
Giang Trì ngẩn ra, lòng chua chua ngọt ngọt tê rần.
Cậu rũ mắt nói nhỏ: “Sao mà giận được... Em đâu đến mức không biết tốt xấu như thế.”
Diệp Lan thấy cậu thật sự không để bụng chuyện mình vừa làm thì yên tâm, cười nói: “Đừng sốt ruột, anh giải thích cho cậu.”
Diệp Lan đưa điện thoại lên môi, nhấn nút thâu, nói: “Không nói chuyện với anh nữa, phải trả điện thoại cho Giang Trì rồi... Lúc nãy là tôi đăng weibo, giải thích hộ tôi vài câu, cái đó là tôi giúp anh, đừng để cậu ấy giận tôi.”
Cảnh Thiên đầu bên kia nghe thấy tiếng Diệp Lan, triệt để chết máy.
Diệp Lan trả điện thoại cho Giang Trì, bụm miệng cười to.