Trước mặt anh là buổi đêm lạnh nhất năm nay, sau lưng anh là căn phòng ấm áp khiến người ta muốn chìm vào, trong tay cầm một bức di thư đáng sợ đã bị lật nhàu.
“Anh không biết kẻ địch là ai, cũng không biết họ tồn tại đã bao lâu, họ có tổ chức khổng lồ, tài phú lớn, chiếm vô số tài nguyên và đặc quyền vượt trội, nhưng chưa chịu thỏa mãn, còn muốn thích làm gì thì làm, vượt trên pháp luật – anh hoài nghi những người này liên quan tới nhiều vụ mưu sát, thậm chí lén nuôi tội phạm truy nã, mua hung giết người.”
Lạc Văn Chu xem đến đây, tay đang búng tàn thuốc đột nhiên khựng lại, không khỏi khẽ rùng mình.
Ánh mắt anh một lần nữa lướt qua dòng “lén nuôi tội phạm truy nã, mua hung giết người” – trong vụ án Chu Thị, hung thủ lái xe tông chết Đổng Hiểu Tình chính là tội phạm truy nã, không biết kiếm từ đâu giấy tờ giả hoàn hảo, sống bằng nghề giết người diệt khẩu.
Trong âm thầm, dường như có một sợi dây cực mảnh xuyên qua màn sương mù dày đặc, mơ hồ để lộ ra một manh mối mỏng manh.
“Giai Tuệ, em còn nhớ Cố Chiêu chứ, người từng là bạn tốt, anh em tốt của anh, hiện giờ chẳng ai dám nhắc tới, anh ta đã thành ‘lịch sử’ không vẻ vang, ngay cả ảnh chụp chung cũng phải bị che một góc. Thầy Phạm mặc dù lầm đường lạc lối, nhưng có một câu thầy nói đúng, Cố Chiêu không phải loại người như vậy, phía sau nhất định có vấn đề.”
“Thầy Phạm đã thất bại, nhưng thầy là vì báo thù riêng, đôi lúc anh nghĩ, anh lại là vì cái gì đây? Anh không biết, anh tham gia công tác hơn hai mươi năm, theo lý thuyết đã nên rút khỏi tuyến một, từ đây chuyên tâm quản lý, mở họp, phát ngôn, hằng ngày không tiếp xúc với các loại người phạm tội trái pháp luật nữa. Anh nên an ổn làm đến khi về hưu, nhìn Hân Hân tốt nghiệp lập gia đình, công thành lui thân, ở nhà dưỡng già, anh nên vờ như không biết gì cả. Nếu anh thật sự suy nghĩ như vậy, làm tốt mọi việc thuộc bổn phận, thì không ai có thể chỉ trích gì anh.”
“Thế nhưng, vừa nhắm mắt là anh sẽ nhớ tới thầy Phạm, nhớ tới Cố Chiêu, tới những người chết không nhắm mắt trên ‘quốc lộ 327’, và bọn trẻ đến nay sống không thấy người chết không thấy xác.”
“Giai Tuệ, anh không làm được, anh hi vọng em có thể tha thứ cho anh.”
“Thế giới này quá phức tạp, vô số thứ bẩn thỉu, tích tụ lâu dài dưới lòng đất, như một căn bệnh trầm kha không cách nào tự khỏi.”
“Nhưng anh luôn cảm thấy, thời gian như con sóng lớn không ngừng xô lên bờ, mỗi một lần thủy triều lên đều dạt dào, mà mỗi một lần rút xuống, đều sẽ gột đi một vài vết bẩn trong khe hở, dưới nền đất – ví dụ như chúng ta bây giờ có đủ các loại kỹ thuật kiểm nghiệm dấu vết, có thể phát hiện nói dối, so sánh ADN, có lẽ còn nhanh chóng xây dựng được một mạng lưới camera trải rộng khắp nơi, trải đến mỗi một ngóc ngách.”
“Có lẽ khi cơn sóng kế tiếp xô tới, hết thảy đều sẽ rõ ràng trước thiên hạ, nếu khi đó anh đã không còn, nhờ em thay anh nhìn ngày ấy, đem mấy thứ này giao cho người có năng lực tiếp tục truy tra.”
Lạc Văn Chu xem xong, thở ra một hơi thật dài, cẩn thận gấp lá thư lại theo dấu cũ. Lá thư Dương Chính Phong viết cho vợ không dài, trong đó lại có mấy chỗ anh không hiểu lắm. Nhưng đoạn Lão Dương nói mình “lòng có dư mà lực không đủ”, thì anh hiểu.
Anh cố gắng nhớ lại quãng thời gian trước khi Lão Dương hi sinh, mang máng nhớ khi đó Dương Chính Phong hút thuốc đặc biệt nhiều, người khác hỏi ông chỉ nói là do lo lắng con gái thi đại học, đám thanh niên không hiểu chuyện bọn họ còn lôi việc này ra trêu đùa suốt...
Lúc ấy nhìn anh, Lão Dương có tâm tình như thế nào?
Cảm thấy anh là bùn loãng không thể trát tường ư?
Vì thế ông cảnh sát già chỉ có thể như một anh hùng can đảm cô độc không có ai để phó thác, một mình bước lên con đường nguy hiểm trong bóng tối.
Lạc Văn Chu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, rồi quay người đi đến thư phòng.
Lạc Một Nồi đang đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ bên cạnh, trông vẻ rất muốn vào. Lạc Văn Chu đi tới, khom lưng xách hai chân trước của nó, đặt nó lên cánh tay, ôm vào thư phòng: “Đừng làm ồn cậu ấy.”
Lạc Một Nồi “Meo” một tiếng, co tròn nằm trên đùi anh, trợn mắt nhìn anh đăng nhập mạng nội bộ, nhập từ khóa “quốc lộ 327”.
Tư liệu hiện ra cơ bản đều là scan, có thể thấy được niên đại thật sự rất xa xưa, lại là một bản án cũ, đọc hơi vất vả.
Đó là chuyện mười lăm năm trước từng gây chấn động một thời gian-
“Quốc lộ 327” là đoạn quốc lộ bên ngoài Yến Thành, vòng qua Liên Hoa Sơn, mở từ hơn ba mươi năm trước, cũng từng là một trong các mạch máu giao thông. Sau nhiều phen mưa gió, nó từ từ bị đường cao tốc xuyên núi lấp biển thay thế, bấy giờ mới dần dần hoang vắng, trừ khi muốn đến mấy thị trấn nhỏ ven quốc lộ 327, nếu không rất ít ai cố ý đi vòng qua đây.
Vụ án cướp của giết người liên hoàn kia, xảy ra ngay trên con đường vắng vẻ này.
Nạn nhân đều là tài xế chở hàng đường trung và ngắn – để tiết kiệm chi phí, thường các tài xế này đều đi một mình, hơn nữa nhất định sẽ mang theo tiền bạc, là đối tượng tương đối dễ ra tay.
Khả năng là hung thủ rất mê tín dị đoan, tin rằng người đột tử sẽ tự động tiến hóa ra chức năng máy chụp ảnh, trên võng mạc có thể lưu lại hình ảnh cuối cùng nhìn thấy khi còn sống, bởi vậy đâm nát hết mắt nạn nhân, tử trạng đặc biệt thê thảm.
Xác tài xế gặp nạn đầu tiên bị vứt cạnh xe tải, người bị đâm mười mấy nhát, vết thương trí mạng ở ngực, tất cả tiền bạc mang theo đều không cánh mà bay, cả một đồng xu cũng chẳng sót lại, trong thùng xe thì mất một cái tủ lạnh loại nhỏ. Tại hiện trường trừ tài xế ra còn có một loạt dấu chân lộn xộn, dựa theo phân tích thì hẳn là hai nam một nữ.
Ngoài ra, trên bánh trước còn có một chút vết máu khả nghi, do không phải là máu người nên ban đầu không được chú ý.
Chưa đầy hai tháng sau, trên quốc lộ 327 lại xảy ra một vụ án tương tự.
Đám hung thủ khả năng là “trước lạ sau quen”, ngoại trừ vẫn đâm nát mắt người chết như cũ, thì không đâm lung tung một mạch nữa, nạn nhân thứ hai bị một nhát dao lấy mạng. Nạn nhân vóc người nhỏ gầy, trước khi chết quỳ rạp trước cửa xe, trên người không có quá nhiều vết thương do chống cự, dựa theo suy đoán thì là bị bọn cướp dùng dao uy hiếp, vì mạng sống không màng tiền của, ngoan ngoãn đưa tiền, nào ngờ bọn cướp rốt cuộc không chịu buông tha, trong tình huống ông ta không hề chống cự, đâm một nhát trí mạng từ sau lưng.
Đến vụ án thứ ba, thủ pháp phạm tội của đám hung thủ một lần nữa lên cấp. Lần này, chúng lại còn học được đem nạn nhân ra tìm vui, sau khi nạn nhân bị một nhát dao lấy mạng, chúng móc mắt ông ta, còn dùng dao chặt hết tứ chi xếp kế bên, hung tàn gây căm phẫn.
Lúc ấy vụ án cướp của giết người liên hoàn nghiêm trọng này được cảnh sát địa phương cấp tốc chuyển giao lên Cục công an Yến Thành, Cục công an thành lập tổ chuyên án.
Ánh mắt Lạc Văn Chu thoáng dừng ở người phụ trách tổ chuyên án, bỗng nhiên thấy tổ trưởng là “Dương Chính Phong”, tổ phó thì là một cái tên không quen – “Cố Chiêu”.
Lạc Văn Chu nhíu mày, thi thoảng vuốt ve con mèo.
Nếu Cố Chiêu này là tiền bối từng cộng tác với Lão Dương, cũng tham gia rất nhiều vụ án lớn, tại sao chưa từng có ai nhắc tới ông ta?
Lạc Một Nồi chỉ muốn tìm một chỗ ngủ, khó khăn lắm mới hạ mình coi trọng đùi của tên hốt phân, còn phải chịu đựng mấy động tác vớ vẩn của tên này, vì thế nó rất bất mãn dùng đệm thịt đánh tay anh ra, từ trên đầu gối nhảy xuống chạy mất.
Lạc Văn Chu chẳng rảnh nhốt nó, tiếp tục kéo xuống – lúc ấy tổ chuyên án phát hiện, trong ba vụ cướp, trên bánh trước hoặc thanh chắn trước của xe tải bị cướp đều có chút ít máu động vật, vì thế họ đã tổ chức nhân lực tìm kiếm quy mô lớn dọc theo quốc lộ, trọng điểm điều tra mấy khu vực chật hẹp thường xảy ra tai nạn, quả nhiên tìm được vết bánh xe thắng gấp và xác chó ở cạnh nơi xảy ra vụ án gần nhất.
Tổ chuyên án hoài nghi bọn tội phạm lợi dụng động vật nhỏ làm mồi, mai phục tại đoạn đường chật hẹp tối om, chờ chiếc xe mục tiêu lái đến liền bất ngờ ném chó ra, buộc xe tải phải giảm tốc độ, rồi nữ đồng phạm trong băng này ra mặt ép xe tải dừng lại, dụ nạn nhân xuống xe.
Quốc lộ 327 không phải phim trường Tây du ký, người bình thường nhìn thấy nữ giới đi một mình sẽ không quá đề phòng, một khi nạn nhân xuống xe, đồng lõa sẽ lao tới thực hiện hành vi cướp của và giết người.
Tổ chuyên án dùng nội ứng, tìm được tiểu thương chuyên bắt và bán chó lang thang phi pháp, lần tìm theo manh mối này, cuối cùng khoanh vùng được hung thủ – thủ phạm chính là một đôi anh em ở thị trấn nhỏ ven quốc lộ, anh tên “Lư Quốc Tân”, em tên “Lư Quốc Thịnh”, nữ đồng phạm là một ả lưu manh, bạn gái Lư Quốc Tân.
Tên Lư Quốc Tân này không có gì để nói, là một thanh niên không nghề ngỗng chơi bời lêu lổng, từng có tiền án cướp của vào tù.
Trái lại em trai Lư Quốc Thịnh tương đối đặc biệt, hắn là sinh viên đại học nghỉ ngang.
Lư Quốc Thịnh này trong thời gian đến trường thường xuyên trốn học, do biểu hiện không tốt, trượt quá nhiều môn, bị nhà trường giữ bằng, lùi lại ngày tốt nghiệp, sau vất vả lắm mới tìm được công ty vận chuyển nhỏ làm văn phòng, lại do xảy ra xung đột với người ta mà bị sa thải. Sau khi về nhà hắn càng hận đời, quyết định trả thù xã hội, nhập bọn với anh trai, gây ra vụ án cướp của liên hoàn này.
Cướp được tiền, ba tên liền cầm đi ăn xài, tới nhanh đi cũng nhanh, xài hết tiền lại bắt đầu nghĩ đến vụ kế. Mà Lư Quốc Thịnh là phần tử phản xã hội trời sinh, khác với hai tên kia, hắn không có hứng thú gì với vài đồng bạc lẻ của tài xế chở hàng, ngược lại tìm được thú vui giết người trong từng vụ án, trong việc này, hắn mới là nhân vật linh hồn, hai kẻ còn lại một là tay đấm, một là mồi nhử, đều là lâu la hắn chỉ đâu đánh đó.
Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ Lư Quốc Tân và bạn gái, nhưng Lư Quốc Thịnh nguy hiểm nhất nghe tin bỏ trốn, từ đây bốc hơi khỏi thế gian.
Lạc Văn Chu nhập tên đầy đủ của “Lư Quốc Thịnh”, phát hiện lệnh truy nã hắn còn chưa gỡ xuống. Nói cách khác, mười lăm năm qua vẫn chưa bắt được tên này!
Trong xã hội một con nghiện cũng bị hàng xóm tố cáo, một tên tội phạm truy nã cùng hung cực ác làm sao lẩn trốn suốt mười lăm năm được?
Trừ khi hắn chạy đến một nơi hoang vắng ẩn cư... Nhưng hạng người như Lư Quốc Thịnh, thật sự có thể chịu đựng được cô đơn và dục vọng hành hung sao?
Lạc Văn Chu day ấn đường, đốt một điếu thuốc nữa, đi lục các thứ khác trong túi.
Tờ thứ nhất trong túi đựng hồ sơ kẹp một tấm ảnh – Lạc Văn Chu từng nhìn thấy vô số lần trong văn phòng cục trưởng Lục, chỉ là trên tấm ảnh chụp chung cục trưởng Lục bày dùng khung ảnh che mất một người, lần này anh rốt cuộc đã thấy được tất cả.
Người thứ năm đứng ở mé ngoài, bị Dương Chính Phong kéo khuỷu tay, tựa hồ không quen ống kính lắm, dáng đứng hơi câu nệ, cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, có vẻ gồng hơi quá.
Cố Chiêu... Người này chính là Cố Chiêu ư?
Lạc Văn Chu gõ bàn phím tìm kiếm “Cố Chiêu”, song thông tin cũng rất ít, chỉ có một quyết định xử phạt không nói rõ lắm. Lạc Văn Chu xem đi xem lại quyết định xử phạt mấy lần, chỉ thấy vài chữ nhãn “trái pháp luật nghiêm trọng” và “chạm đến giới hạn pháp luật”, còn về phần người này rốt cuộc đã làm gì, thì hoàn toàn không thấy đề cập.
Ngoại trừ thư và ảnh cũ gửi cô, trong túi giấy còn có một xấp ảnh không biết kiếm ở đâu.
Các nhân vật trên ảnh nam nữ già trẻ đủ loại, trông chẳng khác gì dân thành phố bình thường, Lạc Văn Chu suy nghĩ một chút, tìm kiếm lệnh truy nã, chưa đầy nửa tiếng anh đã tìm được vài người đối ứng trên ảnh trong kho số liệu của mạng nội bộ, không một ngoại lệ, đều là tội phạm đang lẩn trốn.
Lúc này, cửa thư phòng lại lần nữa mở ra “két két”, mạch suy nghĩ chợt bị cắt ngang, Lạc Văn Chu không ngẩng đầu lên mắng một câu: “Lạc Một Nồi, mày có đáng ghét không?”
Chợt dây điện dưới chân động động, Lạc Văn Chu cúi đầu nhìn thấy Lạc Một Nồi nhe răng phá hoại dây điện, nước dãi làm sợi dây màu đen sáng loáng... Thế là ai mở cửa?
Lạc Văn Chu giật mình nhìn ra cửa, lại phát hiện Phí Độ đang dựa khung cửa nhìn anh.
“Tôi ra rót ly nước nóng.” Phí Độ nói.
Lạc Văn Chu run run, vô thức đóng trang đang mở, sau đó hớt hải nhét túi đựng hồ sơ của Lão Dương vào ngăn kéo, đứng dậy: “Để... để tôi rót cho.”
Chờ rót xong ly nước này, Lạc Văn Chu mới hoàn hồn – Phí Độ là một người lớn rồi, đâu có cụt tay cụt chân, tại sao rót ly nước cũng phải sai anh? Anh chẳng qua nửa đêm dậy lên mạng, sao lại giống như ngoại tình bị bắt tại giường?
Phí Độ im lặng rút cái ly trong tay anh, lướt qua đầu ngón tay Lạc Văn Chu, hắn đột nhiên nghĩ: “Mình ở đây, kỳ thực cũng bất tiện cho anh ta.”
Ở nhà mình xem cái gì còn phải nửa đêm bò dậy trốn vào thư phòng.
Dưới một mái nhà mà đều trốn trốn tránh tránh nhau, mất thời gian cả hai, tội tình gì phải thế?
Phí Độ cụp mắt xuống, đắn đo câu này trong lòng, năm lần bảy lượt muốn bắt đầu câu chuyện, nhưng uống hết ly nước cũng chưa thể mở miệng.
Hắn như một lữ nhân đi giữa sa mạc, toàn thân nứt nẻ, mà Lạc Văn Chu và ngôi nhà be bé này thì giống như nửa bình nước từ trên trời rơi xuống, dẫu bên trong có thạch tín, dẫu lý trí lạnh như băng bẻ từng ngón tay hắn ra... Hắn cũng không nỡ từ bỏ.
Hai người im lặng đối diện một lát, Lạc Văn Chu đột nhiên mở miệng: “Tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết thật sự của sư phụ tôi, gần đây vừa vặn có một số manh mối.”
Phí Độ không ngờ anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, cơ hồ giật nảy mình.
“Liên quan quá nhiều, càng ít người biết càng tốt,” Lạc Văn Chu nhìn thẳng hắn, nói, “Không loại trừ khả năng cũng có liên quan với cậu, hiện tại tôi còn rất nhiều việc chưa làm rõ, không cách nào tính ra có thể cho cậu biết hay không, cho biết bao nhiêu, nên cậu phải cho tôi vài ngày – tôi thẳng thắn đến mức này, cậu thấy có được không?”
Trước giờ Phí Độ chưa từng thấy giấu giếm và thẳng thắn được phân tích tỉ mỉ như vậy, hắn sửng sốt một hồi, vô thức gật đầu: “Được.”
Lạc Văn Chu thở phào nhẹ nhõm, khi nãy nhìn Phí Độ chầm chậm uống hết ly nước kia, trong lòng anh đột nhiên có một dự cảm không nguyên do, anh cảm thấy nếu mình không nói gì, thì sau này sẽ xảy ra một số chuyện anh không muốn nhìn thấy.
Anh kéo vai Phí Độ tới: “Vậy cậu hãy sớm...”
Phí Độ bất thình lình kéo cổ tay anh, đẩy mạnh, Lạc Văn Chu mất thăng bằng, lảo đảo đập vào thành sofa.
Phí Độ dùng đầu gối đè anh, nghiêng đầu nhìn, đột nhiên cười: “Có điều sư huynh à, đuổi tôi đi, không thể chỉ ngoài miệng thôi chứ?”