Nhị đương gia sửng sốt, ngay sau đó phát hiện Thẩm Tuyên dùng nhãn thần tựa tiếu phi tiếu nhìn Trần Ngọc đang bị súng nhắm vào, mồ hôi từ trên đầu hắn lúc ấy cũng chảy xuống theo. Đúng như những gì hắn đã nói, người biến mất trong sa mạc là không thể tìm được. Đám người lái xe quân dụng kia, vừa nhìn cũng đã biết không có thiện chí.
Nhị đương gia xấu hổ cười hai tiếng: “Sao lại nói vậy, thật đúng là đại thủy cuốn trôi Long Vương miếu, hóa ra đều là người chung đường, mau thả ra thả ra!” Sau đó xoay người nhìn Thẩm Tuyên, nói năng khép nép: “Chúng ta là Sử gia chuyên đãi vàng, không biết các vị đây đi theo “con đường” nào?”
Thẩm Tuyên khẽ liếc Trần Ngọc đã được thả ra, cười nhạt nói: “Chúng ta “đi đường” nào không mượn ngươi xen vào, chỉ cần thiếu gia nhà ta vẫn ổn, chúng ta nhất định sẽ không gây khó dễ cho các ngươi.”
Nhị đương gia lôi kéo thăm dò tên phá rối này, trong lòng tuy bất mãn nhưng không dám để lộ ra bên ngoài, chẳng qua vẫn bảo người của mình lui về phía sau đứng, cũng không dám hạ lệnh buông súng xuống. Cho dù không có mấy tác dụng, nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng.
Thẩm Tuyên không thèm để ý, bước qua xách Trần Ngọc từ trong tay người kia ra ngoài. Trên dưới quét mắt nhìn một lượt, mặt, tay chân hình như không bị thương, nhưng kỳ quái là, khóe miệng Trần Ngọc đỏ thẫm, còn phiếm chút thủy quang, càng thêm phần dụ hoặc.
Hắn nhẹ nhàng tiến tới bên tai Trần Ngọc hỏi: “Ngươi xem tiền đồ của ngươi, còn chơi trò bắt cóc? Muốn ta trút giận lên ngươi?”
Trần Ngọc cất súng của mình đi, lắc đầu, chỉ là theo chân Thẩm Tuyên quay về. Khi đi qua tên mặt chữ quốc, đột ngột nhấc chân đạp nam nhân kia một cước, kết quả, đá vào chính giữa hai chân hắn, nam nhân lăn lộn trên mặt cát, không ngừng kêu la.
Mã Văn Thanh cùng A Cát nhặt súng trên mặt đất lên, cũng không coi ai ra gì trở về, thấy một cước nọ của Trần Ngọc, Mã Văn Thanh gật đầu khen: “Đá rất hay!”
Lúc đến gần đoàn xe việt dã quân dụng, Trần Ngọc chợt ngừng cước bộ, vừa nãy cao hứng có Thẩm Tuyên tới cứu, bây giờ ngẫm lại, Thẩm Tuyên xuất hiện ở đây, phụ thân nhất định cũng sẽ có mặt, nếu để ông phát hiện ra, mình sẽ thực thảm. Vội vàng quay đầu cười lấy lòng với Thẩm Tuyên nói: “A, Trầm ca, thật trùng hợp a, chúng ta đi du lịch mà cũng gặp nhau, ha ha, các ngươi đang bận rộn, ta đi trước, không cần nói đã gặp ta với phụ thân, sau khi về nhà chúng ta lại ôn chuyện.”
Thẩm Tuyên sắc mặt thâm trầm nhìn Trần Ngọc cất bước đi ra ngoài, mới lên tiếng: “Là sư phó bảo ta tới cứu ngươi.” Một câu nói thành công khiến cho Trần Ngọc đứng khựng lại, Thẩm Tuyên tiếp tục: “Sư phó nhìn thấy ngươi qua ống nhòm, trực tiếp chỉ thị ta tới qua cứu ngươi. Thiếu gia, lần này tránh không thoát, hơn nữa, sư phó rất tức giận.”
Lại nhìn Mã Văn Thanh cùng Phong Hàn, A Cát, Thẩm Tuyên nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi cầm bản đồ, lại đi cùng con trai của Mã gia, muốn để cho chúng ta tin nhưng gì ngươi nói, sợ rằng có chút khó khăn.”
Trần Ngọc phiền não bứt bứt tóc, hận không thể xoay người bỏ chạy ngay lập tức, biết phụ thân sắp tới, lòng cậu đã loạn hết cả lên, đơn giản không cách nào tưởng tượng ra khổ nạn kế tiếp.
Nơi xa một chiếc xe từ từ lái đến gần, cửa xe vừa mở ra, có mấy người bước xuống, cầm đầu chính là Trần Sâm sắc mặt âm trầm.
Trần Ngọc lập tức co rúm người lại, khóe mặt liếc nhìn Phong Hàn và Mã Văn Thanh đang đi tới đây, nhưng không hề lui nửa bước.
Trần Sâm đi đến trước mặt Trần Ngọc, khuôn mặt tối đen, thần sắc lạnh lùng cơ hồ có thể kết băng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Ngọc một lúc lâu, mới hỏi: “Nói, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Hôm đó, ngươi đã hứa với ta như thế nào?!”
Trần Ngọc cúi đầu, thái độ ăn năn hối lỗi, nhưng không có tác dụng đối với Trần phụ. Trần Ngọc tựa hồ đã quyết định xong, chợt ngẩng mặt lên, nói: “Cha, con sai rồi, thế nhưng...”
Trần Sâm căn bản không muốn nghe Trần Ngọc giải thích, quay đầu nhìn về phía Thẩm Tuyên, trực tiếp ra lệnh: “Ngươi đưa hắn trở về, ngay lập tức.”
“Con không về, cha, con có lý do không thể không đi! Cha phải tin con...” Trần Ngọc kêu lên, thấy một nhóm người ở bên kia, tựa hồ cũng không phải là người của Trần gia, Trần Ngọc lời ra đến khóe miệng lại sửa thành: “Cha, người đều mang ba người đệ tử theo cùng, con cũng muốn xem thử a, cha không cho con đi, con chỉ đành phải tự lén đi theo.”
Trần Sâm không quen có người làm trái lại quyết định của mình, nhất là con của hắn. Trần Ngọc vừa thốt lên xong, song phương cùng yên lặng một lúc lâu, vị Trần gia đương gia này sắc mặt xanh mét nhìn Trần Ngọc, rốt cuộc không nhịn được một tay níu lấy cố áo Trần Ngọc, quay người đi về phía một lều trại gần nhất.
Trần Ngọc thấy Phong Hàn tựa hồ muốn chạy tới, vội lắc lắc đầu với hắn, Mã Văn Thanh gắt gao kéo Phong Hàn lại.
Mới vừa rồi cùng xuống xe với Trần Sâm cũng không hoàn toàn là người của Trần gia, có thể là Khương gia và Dương gia cùng nhau hợp tác lần này. Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trần Sâm lôi con trai của mình vào trong lều của mấy tên đãi vàng, sau đó bên trong có hai người kêu thảm bị đá văng ra ngoài, trông thấy tình hình ở đây, rất thức thời ngậm miệng, chạy như bay về phía Nhị đương gia khóc lóc kể lể tố cáo. Nhị đương gia nhìn hành động cưu chiêm thước sáo tự nhiên như không của bọn họ, giận mà không dám hó hé gì.
Tiếp đó nghe thấy tiếng động cực lớn, thanh âm đồ đạc bị đập phá, gián tiếp còn có tiếng kêu la cùng tiếng cầu xin tha thứ rất nhỏ của Trần Ngọc. Tất cả mọi người không tự chủ được mà lo lắng, Trần Ngọc gầy yếu như thế sao có thể chịu nổi vài cái chứ.
Một lát sau, cửa lều mở toang, Trần Sâm mang theo Trần Ngọc cúi thấp đầu cước bộ lảo đảo đi ra. Bên phải mặt Trần Ngọc có chút sưng đỏ, còn lại không thấy gì khác.
Thẩm Tuyên bước nhanh về phía trước, ngăn trở tầm mắt của mọi người, đỡ lấy Trần Ngọc đồng thời liếc nhìn vào bên trong lều, quả nhiên, chẳng có lấy một món đồ nào còn nguyên vẹn.
“Trần bá phụ, yêu cầu của ngài đối với con mình quá nghiêm khắc, nếu hắn muốn đi, thì để hắn đi cùng, cũng không phải là người ngoài.” Một người trẻ tuổi nói.
Trần Ngọc híp mắt quan sát người này mấy lần, cảm thấy rất quen, sau khi trông thấy Khương gia lão gia tử chống quải trượng, chợt nhớ ra, đây chính là người trẻ tuổi đứng bên cạnh Khương gia lão gia tử khi ấy, có lẽ là người Khương gia.
“Đúng vậy, Trần Sâm, về sau đều nhờ cả vào bọn tiểu bối lăn lộn, tiểu tử nhà ngươi ta chưa thấy ngươi mang nó đi theo bao giờ.” Khương lão gia tử cũng nói, cười ha hả nhìn Trần Ngọc mặt sắp dán xuống đất, nghĩ lại lúc ấy thằng bé kia lừa gạt mình đoạt lấy khối ngọc nọ tinh quái thế nào.
Trần Sâm thấy người ngoài đến, mặc dù sắc mặt vẫn như cũ không kiên nhẫn mà lại lạnh lùng nghiêm nghị, cũng hòa hoãn xuống đôi chút, xoay người lại nhìn thằng con tự nhiên thành thật tới bất ngờ, nói: “Khương thúc không biết hắn, thủ nghệ chẳng giỏi, đi theo chỉ tổ vướng tay bận chân, không thể để cho hắn đi. Cho nên ta mới nói, tiểu tử này cầm bản đồ cũng sẽ không gây nên nổi sóng gió gì.”
Trần Sâm xoay người, đem Trần Ngọc đáng thương giao cho Thẩm Tuyên, thấy trong mắt Trần Ngọc dâng lên sự khẩn cầu cùng tuyệt vọng, ngừng một giây, mới lên tiếng: “Nếu chịu nổi hai mươi roi của ta mà vẫn có thể động thì cho nó đi theo, đoạn đường này ngươi phải trông chừng hắn thật kỹ. Khương lão gia tử, chúng ta cũng không nên mất thời gian nữa, khiến người ta sốt ruột chờ đợi, nhanh chóng lên đường quan trọng hơn.” Trần Sâm nói, dùng tay làm dấu mời, cùng Khương lão gia tử đi về phía chiếc xe.
Thẩm Tuyên cung kính đáp “Vâng”, chờ Trần Sâm đi xa, mới quay đầu nhìn về phía Trần Ngọc.
Phong Hàn đi tới bên cạnh Trần Ngọc, đem tiểu báo tử bốn chân huy động không ngừng nhét vào trong ngực cậu, tựa hồ đụng phải vết thương, Trần Ngọc đau đến run người, cánh tay đỡ lấy Trần Ngọc của Thẩm Tuyên cũng từ trên bả vai trượt xuống. Khi bước chân của Trần Ngọc lại bắt đầu chao đảo, Phong Hàn một phen túm lấy cậu đi tới xe Hummer, mặc dù không cần phải nói thành lời, nhưng vẫn nhìn ra được Phong Hàn đối với bất cứ chuyện gì cũng luôn luôn thờ ơ hiện tại tâm trạng không được tốt cho lắm.
Mã Văn Thanh sán lại gần, nháy mắt vạn phần đồng tình nhìn Trần Ngọc: “Thế nào, Trần thúc sao lại đành lòng động thủ, hắn cư nhiên ra tay đánh ngươi? Hơn nữa còn muốn đánh tiếp?”
Trần Ngọc sắc mặt có chút tái nhợt, tức giận lầm bầm: “Có cái gì kỳ quái, coi như bình thường không nhiều lắm, nhưng phụ thân đã nói thì nhất định sẽ đánh.” Khi Trần Ngọc được Phong hàn đỡ lấy đến sát cạnh xe Hummer thì dừng lại, nhàn nhạt quay đầu nhìn Thẩm Tuyên.
Thẩm Tuyên ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng Trần Ngọc, Trần Sâm đối với chuyện tiểu nhi tử hạ mộ đã từ lâu đặt cấm lệnh, mà yêu cầu dị thường nghiêm nghị, nếu phạm lỗi sẽ bị giáo huấn. Thỉnh thoảng cũng để cho Thẩm Tuyên trừng phạt Trần Ngọc, nhưng Trần Sâm chưa bao giờ ngay trước mặt người khác nói một câu nặng lời với đại đệ tử của mình, thậm chí có thể nhận thấy sự tin tưởng quá mức. Vị thiếu gia chân chính của Trần gia, sẽ có cái nhìn thế nào về đại sư huynh của mình? Trong lòng Trần Ngọc rốt cuộc nghĩ gì về hắn? Thẩm Tuyên vẫn muốn biết.
Thân thể cứng còng của Trần Ngọc đã tiết lộ rõ ràng tâm sự của cậu, Thẩm Tuyên thở dài, vỗ vai Trần Ngọc, nói: “Lên xe đi, sư phó cũng chỉ nói vài câu làm trò cho đám người kia xem thôi, hiện tại nếu như ngươi vết thương chồng chất vết thương thì kẻ chịu tội là ta, lại vẫn phải bảo hộ che chở cho ngươi.”
Phong Hàn mở cửa xe, ôm Trần Ngọc lên. Thẩm Tuyên cau mày nhìn Phong Hàn một cái, xoay người đi về phía xe việt dã quân dụng.
Mã Văn Thanh cùng A Cát cũng lần lượt bò đến trên xe. Mã Văn Thanh lôi hòm thuốc ra ngoài, ném cho Phong Hàn ngồi phía sau: “Cái kia, Phong ca, ngươi giúp hắn bôi thuốc.”
Phong Hàn nhận lấy hòm thuốc, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trần Ngọc, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Mã Văn Thanh thấy chỗ ngồi đằng sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì sất, lúc quay đầu lại nhìn liền trợn trắng mắt, đây là cái gì?!
Trần Ngọc nhìn Phong Hàn đem một cuộn băng to cuốn tới cuốn lui trên đầu mình, khi muốn nhúc nhích cổ cũng thấy khó khăn rốt cuộc không nhịn được bắt lấy tay của hắn, khóe miệng co quắp kêu lên: “Đủ rồi, ta căn bản không cần bôi thuốc!”
Phong Hàn hồ nghi quan sát Trần Ngọc, kéo cậu sáp lại gần, cởi áo cậu ra, vết thâm tím trên người Trần Ngọc, thật ra thì cũng không nhiều lắm. Có thể thấy Trần phụ làm ra động tĩnh lớn như vậy, chân chính đập vào người con trai thực chất không đáng kể. Mặc dù nói cứng, nhưng lúc Phong Hàn thoa thuốc mỡ cho cậu, vẫn khiến Trần Ngọc nhe răng trợn mắt kêu đau.
A Cát vừa mới nghe người ta nghị luận, đã biết tên của Trần Ngọc, sắc mặt tương đối khó coi, sau khi lên xe, thần sắc vẫn lãnh đạm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cho dù ai nói chuyện cùng không buồn để ý. Chẳng qua Trần Ngọc giãy dụa dữ quá xô vào người thiếu niên, thiếu niên chỉ khẽ giật giật vài cái, cũng không đẩy cậu ra.
Đoàn xe lại bắt đầu lên đường, bởi vì không phát hiện bão cát lớn sẽ xuất hiện, đến xế chiều xe vẫn chạy không ngừng.
Mã Văn Thanh nhìn đoàn xe đãi vàng càng ngày càng xa, vừa lái xe vừa hùng hổ nói, “Cái tên Nhị đương gia kia sao mà biến thái, ngươi lúc ấy cũng nên đá cháu trai của hắn vài phát, dù sao hắn cũng không dám làm gì ngươi.”
Nghe được lời nói của Mã Văn Thanh, tay Phong Hàn vẫn không ngừng thoa thuốc, có điều lại ngẩng đầu liếc nhìn đôi môi Trần Ngọc, Trần Ngọc nhớ tới nụ hôn không thể giải thích nổi nọ, trên mặt có phần mất tự nhiên. Phong Hàn đã lên tiếng: “Bọn họ nơi đó có mùi của người chết, cho dù bỏ mặc bọn họ, cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”
Ba người còn lại bị câu nói của Phong Hàn dọa sợ hết cả hồn, Mã Văn Thanh cả kinh nói: “Xảy ra chuyện gì? Còn có người chết?”
“... Có thể bọn họ đào được thứ gì đó cổ quái.”
Thẩm Tuyên đi tới tiếp tế lương thực, ngồi ngay bên cạnh tài xế, mùi thơm thịt bò xộc thẳng vào mũi, bốn người bên này cộng thêm một con động vật lông mao mừng rỡ vạn phần. Mã Văn Thanh cùng tiểu báo tử ăn đến mức cái bụng tròn xoe, cùng một tư thế, một ngửa người ngồi ở phía sau, một ngửa thân ở trên chân Trần Ngọc. Người lái xe đã đổi thành A Cát.
“Trầm ca, các ngươi rốt cuộc đi tìm ngôi mộ thế nào, lúc này còn mạo hiểm vào sa mạc?” Trần Ngọc hỏi dò.
Thẩm Tuyên tức giận, “Không phải ngươi có bản đồ sao? Không nhận ra?”
Trần Ngọc lắc đầu, Trâm Tuyên tiếp tục nói: “Là một toà thành di động trong sa mạc, rất nhiều năm về trước, một nhà thám hiểm người Anh đã từng nhắc tới nó, gọi nơi đó là.”
-END 25-