Mục lục
Truyện đam mỹ hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn đang chỉnh sửa phương thuốc luyện đan, trong lòng Mục Thần khó giải thích được run lên, không nguyên do có chút buồn bực, hắn đứng lên, bước vài bước đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ nhưng căn bản không biết mình muốn làm cái gì. Có loại cảm giác bản thân đang ở trong mây mù không có chỗ đặt chân, khiến cho hắn rất không vững vàng.


Cố Vân Quyết ngồi ở trên giường tĩnh tọa, cảm giác được dị động của hắn, mở mắt ra lo lắng nhìn sang, bóng lưng của Mục Thần ở trong màn đêm được ánh trăng chiếu lên thành một vệt sáng nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy được, Cố Vân Quyết nhíu nhíu mày lại, đè xuống nghi ngờ nơi đáy lòng, đi tới phía sau Mục Thần nhẹ giọng hỏi hắn: "Làm sao vậy?"


Mục Thần quay người, người đối diện duỗi ra một ngón tay, đầu ngón tay chạm lên mi tâm của hắn, ôn nhu xoa xoa, âm thanh thiếu niên mang theo động viên khó giải thích được, làm tâm tình của hắn dần dần thanh tĩnh lại, mê man và hư không đột nhiên xuất hiện ban nãy giống như bị người trước mắt này lấp kín, tim lập tức cảm thấy chân thật, Mục Thần cong cong khóe miệng, chậm rãi nói: "Có thể là ta suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì."


"Nếu như sư tôn mệt mỏi thì lên giường nằm một chút đi, ta sẽ trông chừng cho ngươi." Tiếng nói của thiếu niên càng thêm ôn nhu, Mục Thần đột nhiên cảm giác bản thân mình thật sự có chút mệt, cảm thấy ngủ một lát cũng không tồi.


Nhìn Mục Thần nằm xuống, Cố Vân Quyết lấy ra một cái chăn đắp lên, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh hắn, gần như tham lam nhìn nhan sắc khi ngủ của Mục Thần, nghĩ đến bóng dáng mông lung của Mục Thần dưới ánh trăng, mâu sắc của y càng ngày càng sâu. Y phái người tra xét phụ thân của Mục Thần, cơ hồ lật tung tam giới cũng không tìm thấy người kia, thân thế của người yêu thoạt nhìn cũng không đơn giản, một nửa huyết thống chảy xuôi trong thân thể kia, rất có thể sẽ đưa tới tai hoạ cho hắn, điều này làm cho Cố Vân Quyết vẫn luôn không có cách nào an tâm.


Ngay tại lúc này, Cố Vân Quyết đột nhiên cảm giác được cung điện chấn động một chút, giống như có người rơi vào đỉnh điện, thế nhưng không nhận ra được địch ý. Phát hiện Mục Thần nhíu lông mày lại, Cố Vân Quyết giơ tay xoa mi tâm của hắn, để hắn lần thứ hai rơi vào trạng thái ngủ say, tiện tay bố trí một cái kết giới, lúc này mới đi ra khỏi phòng.


Bên ngoài lầu các, một người áo xanh ngồi xếp bằng lơ lửng trên không trung, quần áo không bẩn nhưng cũng không tính là chỉnh tề, tóc tai có chút loạn, lung tung xõa ở sau gáy, cả người có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch, ngoại hình anh tuấn, tu mi tuấn mục, một đôi mắt phượng hẹp dài, con mắt màu hổ phách lấp lánh hữu thần. Thấy Cố Vân Quyết xuất hiện, người kia hơi nâng cằm, như quen thuộc hỏi: "Tiểu huynh đệ, có rượu hay không?"


Cố Vân Quyết hé mắt, cười nói: "Đương nhiên là có, có thể xuống dưới đây tâm sự hay không?"


Người áo xanh giơ giơ ống tay áo bay xuống, thán phục một tiếng: "Còn nhỏ tuổi mà có tu vi như thế, không tồi không tồi."


"Là do sư tôn của tại hạ dạy dỗ tốt." Cố Vân Quyết rất nhiệt tình hào phóng, tự mình đưa đến một bình rượu ngon bắt chuyện với đối phương, ngồi xuống cùng tán gẫu.


"Ngươi không sợ ta là người xấu?" Người áo xanh bị hành động thản nhiên của y làm kinh sợ.


Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều tiêu sái tự nhiên, hệt như một thiếu niên thuần lương chí tình chí nghĩa, "Ngươi vừa nhìn đã biết là người tốt, ít nhất cũng không có ý muốn hại ta, điểm này tại hạ nhìn ra."


"Có ý tứ." Người áo xanh cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, dùng tay áo xoa xoa ghế tùy ý ngồi xuống, cầm rượu lên ực một hớp, than thở: "Rượu ngon, nhưng nếu mạnh hơn một chút thì càng tốt." Nói xong liền ực hết nửa vò, đối phương lúc này mới thở ra một hơi, "Sống lại rồi!"


Cố Vân Quyết nheo mắt, che đi thâm ý nơi đáy mắt, cười hỏi: "Tiền bối đang đi hướng nào?"


"Ui, đừng nói nữa!" Người áo xanh vỗ đùi, phóng khoáng nói: "Vốn muốn đi Sùng Vân môn, nửa đường bị lạc!"


Màu mắt của Cố Vân Quyết càng thêm sâu đậm, "Tiền bối đi thăm bằng hữu sao?"


"Tìm đệ của ta." Người áo xanh lại uống một hớp rượu, xoa miệng đứng lên, cười vỗ vỗ vai Cố Vân Quyết, "Hôm nay ngươi mời ta uống rượu, ngày khác chắc chắn sẽ báo đáp ngươi, ta có dự cảm, chúng ta nhất định sẽ gặp mặt lại."


Cố Vân Quyết thấy hắn muốn đi, nhanh chóng hỏi một câu: "Tiền bối xưng hô như thế nào?"


"Họ Mục!" Đối phương lưu lại hai chữ này, người đã biến mất không còn tăm hơi, dựa vào pháp lực của Cố Vân Quyết thì không thể nhận ra được đối phương đi như thế nào, Cố Vân Quyết nheo mắt lại, khóe miệng dần dần cong lên, nhìn kỹ sẽ thấy đối phương chỉ có ba phần tương tự với Mục Thần, thế nhưng cảm giác mang lại cho người ta, vừa nhìn liền biết hai người có quan hệ huyết thống.


Cố Vân Quyết lộ ra một ánh mắt tối tăm khó hiểu, nhiều năm như vậy cũng không có người tới tìm kiếm, sao tự dưng lại có thêm một huynh trưởng? Mẫu thân của Mục Thần chỉ sinh một mình hắn mà thôi, lẽ nào phụ thân của Mục Thần đã sớm có vợ con? Nghĩ tới đây, Cố Vân Quyết lộ ra một nụ cười khẽ cân nhắc, người là của y, ai cũng không thể cướp, người nhà cái gì, cứ để đối phương từ từ tìm đi thôi!


Quay trở lại nhìn, Mục Thần vẫn còn đang ngủ, Cố Vân Quyết có chút vui vẻ, may là bố trí kết giới chặn lại khí tức của Mục Thần, bằng không có lẽ sẽ bị đối phương trực tiếp nhận ra.


Sau khi đến gần mới phát hiện Mục Thần ngủ cũng không yên ổn, giống như hắn đang bị giấc mộng giam cầm, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, hô hấp cũng có chút bất ổn. Tu sĩ rất ít khi nằm mộng, đặc biệt là loại tu vi cỡ Mục Thần, nếu như nằm mộng thì khẳng định chính là đã xảy ra chuyện gì hoặc là báo trước chuyện gì sắp xảy ra, Cố Vân Quyết đến gần, sờ sờ cái trán của Mục Thần, nhẹ giọng gọi hắn tỉnh lại: "Sư tôn, tỉnh lại đi, sư tôn?"


Mục Thần mở mắt ra, trong giây lát này ánh mắt có chút mờ mịt, sau đó hắn mới thở dài, trong thanh âm mang theo vẻ uể oải, "Dường như ta nhìn thấy Kính Đình và Kính Minh, hai hài tử này vết thương chằng chịt, vẫn luôn bị người đuổi giết." Mục Thần lo lắng nhíu mày, luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, "Nếu như cách nhau gần, ta còn có thể giúp bọn họ một tay, nhưng yêu giới cách đây quá xa, ta có lòng nhưng không có sức."


"Sư tôn không cần lo lắng, " Cố Vân Quyết cười an ủi hắn, "Kính Đình rất thông minh, làm việc lại thận trọng, tuyệt sẽ không dễ dàng mạo hiểm, hắn làm việc luôn có lý do của chính mình, chắc chắn sẽ không để cho mình rơi vào tuyệt cảnh."


Mục Thần tìm ra một lý do vô cùng đầy đủ để phản bác: "Nhưng mà Kính Minh sẽ kéo chân sau của hắn."


Cố Vân Quyết thấy buồn cười, sư tôn nói cái gì y cũng có thể dụ dỗ một chút, chỉ có câu nói này làm cho y không có cách nào phản bác, Kính Minh xác thực cản trở, còn là loại cản trở vô cùng rắc rối.


Nhưng mà mạng của hai con vật nhỏ này rất cứng, nhiều lắm chỉ chịu chút tội, khẳng định không chết được.


Mục Thần không vui hơn, ngay cả đồ nhi cũng cảm thấy Kính Minh sẽ cản trở, cũng không biết hai huynh đệ này thế nào rồi.


Lúc này, tại Yêu giới Táng Hồn Cốc.


Gió lạnh mãnh liệt thổi mang theo mùi máu tươi nồng nặc, cuốn lấy những tảng đá màu đen bay qua cửa động chỉ có thể chứa được một người. Kính Minh đã khôi phục mái đầu bạc trắng, sắc mặt lo lắng nhìn ra bên ngoài, nghe thấy được cỗ mùi vị quen thuộc kia từ xa đến gần, mâu sắc chợt vui vẻ.


Kính Đình mặc trường bào màu đen, che lại mái đầu bạc trắng của mình, một thân huyết tinh, sau khi trở lại liền thiết trí mấy cái kết giới, ném đồ ăn trong tay cho Kính Minh, trực tiếp ngồi ở cửa động tĩnh tọa khôi phục linh lực.


"Ca, người đuổi bắt chúng ta ở bên ngoài thế nào rồi?" Kính Minh không có ăn, trái lại đều cất đi, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn so với lúc trước càng thêm kiên nghị không ít, cũng thành thục rất nhiều.


"Đều giết." Kính Đình nhàn nhạt nói một câu, trên mặt không hề gợn sóng, mùi máu tươi nồng nặc trên người tỏ rõ vừa nãy hắn đã làm cái gì.


Kính Minh lại lấy ra từ trong không gian giới chỉ một cái không gian giới chỉ khác, từ bên trong lấy ra một bình đan dược đưa cho Kính Đình, "Đan dược sư tôn cho đã không còn bao nhiêu, chờ chúng ta đi ra ngoài mua một ít dược thảo, ta sẽ tự mình thử luyện một ít, phẩm chất không tốt như của hắn, thế nhưng bảo đảm số lượng lớn!"


Giữa chân mày của Kính Đình rốt cục giãn ra một chút, có chút ngờ vực hỏi đệ đệ mình: "Ngươi học được lúc nào vậy?"


"Lúc ngươi bế quan a, ngươi cho rằng ta chỉ có thể ăn sao?" Kính Minh ngạo khí vỗ ngực một cái, "Tư chất của ta tuyệt đối tốt hơn Cố Vân Quyết!"


Kính Đình không tỏ rõ ý kiến cụp mắt xuống, nhắc đến Cố Vân Quyết, trong mắt hắn chợt loé ra một tia thần sắc phức tạp khó phân biệt, liếc nhìn bình đan dược kia một cái, hắn cẩn thận cất đi, nhắm mắt lại để không tiết lộ tâm tình của mình, sau đó cũng không có ý định mở miệng nói chuyện nữa.


"Ca, tại sao Yêu hoàng lại đuổi giết chúng ta?"


"Ngươi nói, chúng ta còn có thể quay về Viêm Dương cung không?"


Kính Minh hỏi hai câu, thấy Kính Đình không có ý tứ phản ứng hắn, cũng đoán không ra đối phương đang suy nghĩ gì, thức thời không tiếp tục quấy rối, ngồi ở cửa động nhìn ra bên ngoài, cẩn thận cảnh giác.


Kính Minh yên lặng nghĩ, một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp mặt lại nhau, sư tôn nhất định đang chờ bọn hắn về nhà, đối với bọn hắn mà nói, nơi có sư tôn chính là nhà.


————


Mục Thần lo lắng một lúc lâu, lúc này mới được Cố Vân Quyết dỗ dành, dọc theo đường đi gặp phải không ít tu sĩ đi đến Đan Thành, bị chuyện này phân tâm, hắn cũng ít suy nghĩ lung tung. Sau ba tháng, hai thầy trò một đường đi một đường chơi, lúc này mới tới Đan Thành.


Phía trên cổng thành của Đan Thành, Bạc Cẩn Du một thân hồng y đang ngồi trên cái thảm đỏ thẫm của hắn, nâng cằm ngồi lơ lửng trên không trung, nôn nóng chờ! Hắn thế nhưng đến sớm hơn Mục Thần một tháng, đã nói muốn tranh đệ nhất thiên hạ, có phải Mục Thần sợ bỏ chạy rồi hay không? Nghĩ đến đây Bạc Cẩn Du liền ngồi không yên, mỗi ngày đều muốn đến xem.


Tất cả mọi người của Bạc gia đều cho là hắn đang chờ người trong lòng, không quản Bạc Cẩn Du giải thích thế nào, cũng không có ai chịu nghe hắn, vì vậy mỗi ngày Bạc gia đều phái người đến giám thị một chút.


Xa xa, nhìn thấy hai bóng người màu trắng không nhanh không chậm đi đến cửa thành, giao linh thạch nhận lấy ngọc bài vào thành, ánh mắt Bạc Cẩn Du sáng lên, nổi giận đùng đùng nói: "Mục Thần! Ta còn tưởng rằng ngươi bị dọa chạy!"


Mục Thần nghe thấy thanh âm này, khóe miệng giật một cái, nhìn chung quanh một chút, có loại kích động muốn chạy, bị người như thế quấn lấy thực sự dứt mãi không xong, rất phiền!


Cố Vân Quyết đứng bên cạnh thành mua một cái ngọc phù, bên trong tỉ mỉ ghi chép bản đồ trong thành, còn có phân bố của các loại cửa hàng, y thanh toán linh thạch, nhớ tất cả thứ này vào trong đầu, quay đầu lại liền thấy Mục Thần thiếu kiên nhẫn đi tới, lôi kéo y lạnh lùng nói: "Trước tiên tìm nơi ở rồi tính, đỡ phải mất mặt ở đây."


Bởi vì đời trước bị Quý Thanh Viễn phản bội, bây giờ Mục Thần không có ý tứ muốn thâm giao cùng người khác chút nào, nhưng hắn đi đến chỗ nào thì con yêu tinh đèn lồng đỏ này cũng cố tình quấn lấy, Mục Thần lại có kích động muốn đạp người.


Bạc Cẩn Du vừa nhìn thấy Mục Thần muốn đi, một mặt khó chịu ngăn ở trước người Mục Thần, "Đến địa bàn của ta thì phải ở chỗ của ta, ngươi đây là xem thường bằng hữu!"


Mục Thần: "..." Bọn họ thành bằng hữu hồi nào? Quả thực không hiểu ra sao!


Người lén lút giám thị Bạc Cẩn Du liên tục gửi phù truyền tin về Bạc gia: Người yêu của tiểu sư đệ đến!


Người yêu của tiểu sư đệ đặc biệt thanh tú, không có uy vũ chút nào!


Ta giết! Người yêu của tiểu sư đệ mang theo một tiểu bạch kiểm, ngoại hình cũng vô cùng anh tuấn! Đáng giận nhất là chính là hai người kia đang tay trong tay!


Tiểu sư đệ đi lên chất vấn đối phương, còn kéo tiểu bạch kiểm! Nhìn như muốn đuổi đối phương đi, muốn cướp tình lang!


Các huynh đệ ơi! Cái tên phụ lòng kia cư nhiên dám vì cái tên tiểu bạch kiểm kia mà đẩy tiểu sư đệ, lăng trì hắn!


Phía dưới, Mục Thần một mặt khó chịu giấu Cố Vân Quyết ở phía sau, cùng Bạc Cẩn Du nhìn chằm chằm lẫn nhau, sắc mặt hai người cũng không tốt.


Đã nói không đến ở chỗ của Bạc Cẩn Du rồi mà sao hắn còn muốn kéo đồ đệ của mình? Lẽ nào cái tên này thật sự có ý gì với đồ nhi mình? Không biết xấu hổ, đồ nhi của mình vừa mới thành niên thôi!


Bạc Cẩn Du cũng giận, chưa từng thấy người không biết phân biệt như thế, khách sạn sớm đã hết chỗ, hắn có lòng tốt mời bọn họ đến nhà mình ở mà người này còn không nể mặt mũi, đáng ghét đến cực điểm!


Hai người đang đối đầu, liền nhìn thấy trên khoảng không có một người trẻ tuổi tóc đỏ đang cầm búa lớn bay xuống, nổi giận đùng đùng nói: "Tiểu sư đệ tránh ra, bây giờ Thiên sư huynh nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi!"


Bạc Cẩn Du nghi hoặc nháy mắt mấy cái, cái gì?


"Tiểu tử ta hỏi ngươi, muốn sư đệ ta hay là muốn tên Tiểu bạch kiểm này?"


"Tiểu bạch kiểm..." Cố Vân Quyết nheo mắt lại, che giấu u quang trong mắt, đột nhiên nở nụ cười.


(Tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK