Khoảng chừng một phút sau, Tiểu Hôi cắn gối kinh ngạc mà nhìn xung quanh, chưa tỉnh táo lại được.
Meo...
Nó thử kêu một tiếng, giật giật chân trước, móng vuốt lông xù không thấy đâu, mà biến thành cánh tay giống như con người. Tiểu Hôi có hơi hoang mang, theo thói quen muốn ngồi xổm trên giường, lại phát hiện hai chân của con người rất khó để làm động tác gập chân ngồi xổm với độ khó cao như vậy, đặc biệt đuôi của nó vẫn còn, ngồi xổm xuống đè lên rất không thoải mái.
Tiểu Hôi vẫy vẫy đuôi, như lúc trước nhảy xuống giường, nhưng không nắm giữ cân bằng tốt nên ngã rầm xuống đất.
Meo...
Tiểu Hôi phẫn nộ kêu lên, vừa rồi rơi xuống đau quá. Nó theo thói quen định giận chó đánh mèo Phương Lỗi, nhưng lại nhận ra rằng Phương Lỗi đã bỏ nó lại trong nhà, tự mình ra ngoài rồi. Tiểu Hôi tức giận phẩy tay, bám vào giường cố gắng dựa vào hai cái đùi đứng lên. Lúc làm mèo thì không thấy sao, bây giờ trên người nó không có bộ lông mềm mại nữa, sàn lạnh hơi lạnh với nó.
Tiểu Hôi học theo Phương Lỗi đứng trên sàn, hai đùi thon dài khỏe mạnh của nó đủ để chống đỡ sức nặng toàn thân, phiền toái duy nhất là nó không quen dùng hai cái đùi đứng thẳng thậm chí là đi đường. Tiểu Hôi nghiêng đầu, lắc lắc đuôi, cố gắng giữ cân bằng, ở bên mép giường thử đi về trước mấy bước.
Meo...
Giọng Tiểu Hôi vui sướng vì phát hiện ra thứ mới mẻ, là một người thì thế giới nhìn đến khác với là một con mèo. Nó tò mò đánh giá xung quanh, tất cả đều xa lạ lại có vẻ quen thuộc. Nó đi mấy bước, nghiêng đầu dừng lại trước gương to.
"Người" bên trong là nó sao? Tiểu Hôi hoang mang, vì sao nó lại biến thành người chứ? Đây là chuyện Tiểu Hôi chưa từng nghĩ qua. Những chuyện mà ngày thường nó nghĩ nhiều lắm là liên quan đến thức ăn, địa bàn, Phương Lỗi. Không ăn được cá khô, tâm trạng không vui cào Phương Lỗi. Có mèo hoang không biết sống chết dám tơ tưởng địa bàn của nó, tâm trạng không vui cào Phương Lỗi. Phương Lỗi đi làm bắt một con mèo như nó ở lại nhà, tâm trạng không vui cào Phương Lỗi. Đánh thua Đại Hắc, tâm trạng không vui cào Phương Lỗi. Bây giờ nó nên làm gì đây? Tìm được Phương Lỗi tiếp tục cào Phương Lỗi sao?
Tiểu Hôi chớp chớp mắt, nghiêng đầu cúi xuống suy nghĩ, quyết định theo bản năng đi tìm Phương Lỗi. Nó nhảy lên giường, theo bản năng nằm úp sấp trên cửa sổ, dù là xuân hạ thu đông Phương Lỗi cũng sẽ không đóng cửa sổ, đặc biệt để lại chỗ cho Tiểu Hôi ra vào. Nhưng rất nhanh Tiểu Hôi nhận ra rằng bây giờ nó đang mang cơ thể con người, không thể đi ra từ cửa sổ được.
Meo...
Tiểu Hôi khó chịu vẫy vẫy đuôi, cảm thấy biến thành người không tốt chút nào. Nó lại nhảy xuống giường, vẫy đuôi giữ cân bằng đi đến cửa phòng khách. Chờ chút! Tiểu Hôi thấy cảnh phục mà Phương Lỗi treo ở huyền quan, lại cúi đầu nhìn cơ thể trơn bóng của mình. Nó nhớ trên người Phương Lỗi không mọc lông, mỗi lần ra cửa đều phải mặc thứ gọi là quần áo này. Tiểu Hôi nghĩ nghĩ, vươn tay trúc trắc kéo quần áo xuống. Nó nhìn quần một lúc lâu, học theo động tác mặc quần áo mỗi sáng của Phương Lỗi, bỏ chân vào.
Meo...
Tiểu Hôi lảo đảo suýt nữa là ngã sấp xuống. Nó kéo quần lên, lại mắc ở chỗ cái đuôi. Tiểu Hôi quay đầu nhìn nhìn, nhét đuôi vào trong quần. Quần của Phương Lỗi nó mặc hơi rộng, nhét đuôi vào thì cũng không thấy có gì khác lạ. Tiểu Hôi xoay xoay người thấy không thoải mái lắm, theo thói quen giận chó đánh mèo lên đầu Phương Lỗi. Mặc quần xong, Tiểu Hôi lại mặc áo cảnh phục vào, chân trần đi ra ngoài cửa.
Chỗ ở của Phương Lỗi là nhà trọ dành cho người độc thân của cục cảnh sát, may mà bây giờ giữa trưa không có ai, Tiểu Hôi đi ra ngoài nhà trọ cũng không ai phát hiện ra sự khác lạ của nó. Nó đứng ở đường cái, hít hít mũi, ngửi được mùi của Phương Lỗi.
"Đi xe không?" Có xe taxi đậu ở ven đường, tài xế nhiệt tình ló đầu hỏi một câu.
Tiểu Hôi mờ mịt nhìn qua, tài xế thấy rõ bộ dạng của Tiểu Hôi thì sửng sốt bật cười, "Cậu nhóc à, tai mèo của cậu mua ở đâu đấy? Nhìn rất giống a. Quần áo cũng không phải của cậu đúng không? Lấy trộm của người lớn? Không được đâu, cảnh phục cũng không thể mặc bừa bãi được, bị phạt đấy."
Lúc tài xế nói chuyện, Tiểu Hôi đã mở cửa ngồi lên. Trước kia nó thường ngồi xe Phương Lỗi nên rất quen với chuyện này.
"A, lên rồi à, muốn đi đâu vậy?"
Tiểu Hôi: Meo...
Tài xế: "..."
Một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ, Tiểu Hôi vỗ vỗ tay lái, chỉ chỉ phía trước.
Tài xế phản ứng lại, "Là muốn đi đến trước sao?"
Tiểu Hôi: Meo...
Trên mặt tài xế lộ vẻ thương cảm, cậu nhóc nhìn đẹp trai như vậy, đáng thương thay không nói được chỉ biết kêu như mèo. Tầm mắt anh ta dừng trên bàn chân trần của Tiểu Hôi, lắc đầu, "Cậu nhóc này ra ngoài cũng không đi giày, mặc dù bây giờ đang là tháng năm không lạnh, nhưng đi chân trần cũng không thoải mái đâu."
Tiểu Hôi nhìn theo tầm mắt của tài xế dừng trên chân mình, giữa ngón chân trắng nõn có một cây cỏ nhỏ màu xanh, là lúc nãy nó dẫm ở ven đường. Tâm trạng nó lập tức vui lên, mỉm cười với tài xế.
Meo...
Tài xế: "..."
Đi theo đường mà Tiểu Hôi đã chỉ, tài xế thành công đưa Tiểu Hôi đến quán thịt bò cách đơn vị của Phương Lỗi không xa. Tiểu Hôi chưa đợi xe dừng lại đã đẩy cửa ra, tài xế vội kéo nó lại. "Cậu nhóc từ từ đã". Suốt đường đi mặc dù Tiểu Hôi chỉ biết kêu meo, nhưng tài xế đã não bổ vô số lần chuyện Tiểu Hôi đáng thương bị người nhà vứt bỏ. Anh ta không biết Tiểu Hôi đến đây làm gì, nghĩ đến ở phía trước không xa chính là cục cảnh sát, tài xế càng muốn đưa Tiểu Hôi đến đó hơn.
Tiểu Hôi nhìn qua cửa kính xe đã thấy Phương Lỗi, nó phẫn nộ xoay người vỗ vỗ tay lái, ý bảo tài xế buông nó ra.
Tài xế đoán: "Ở đây có người nhà của cậu sao?"
Tiểu Hôi: Meo...
Tài xế đậu xe ở ven đường, Tiểu Hôi nổi giận đùng đùng nhảy xuống xe. Tài xế lo lắng cũng đuổi theo sau. Ở bên đường cái, biển hiệu quán thịt bò Nhất Liêm U Mộng vô cùng lớn, sau cửa sổ thủy tinh sát đất, Phương Lỗi đang ngồi ở đó nói chuyện với một cô gái tóc dài mặc váy hoa.
Tiểu Hôi vọt đến trước cửa sổ thủy tinh, kêu lên đầy phẫn nộ với Phương Lỗi bên trong.
Phương Lỗi lập tức cảm giác đến, theo bản năng quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tiểu Hôi. Anh chỉ liếc mắt là nhận ra quần áo trên người Tiểu Hôi, rồi nghĩ đến gì đó, kinh ngạc nói: "Tiểu Hôi?"
Cô gái ngồi đối diện Phương Lỗi nhìn theo tầm mắt anh, mỉm cười, "Bây giờ trẻ con có nhiều trò thật đấy, anh xem cái tai mèo kia rất thật."
Tai mèo... Phương Lỗi không ngồi yên được, không có thời gian nói gì khác vội đứng lên chạy ra ngoài. Anh vừa chạy ra quán thịt bò, tài xế vừa lúc đuổi kịp đến chỗ Tiểu Hôi, kéo Tiểu Hôi hỏi han. Phương Lỗi nóng nảy, tưởng tài xế muốn làm gì, xông lên đẩy anh ta ra, thuận tay ôm Tiểu Hôi vào lòng.
Meo...
Tiểu Hôi tức giận cào Phương Lỗi, tai mèo trên đầu vì phẫn nộ mà dựng thẳng lên.
"Tiểu Hôi."
Phương Lỗi chắc chắn được thiếu niên trong lòng là Tiểu Hôi, lập tức trong đầu hiện lên vô số câu hỏi. Sao Tiểu Hôi lại biến thành người? Biến thành người khi nào? Sao nó lại tìm đến đây được? Những câu hỏi này Phương Lỗi chưa tìm được đáp án, thì tài xế bị anh đẩy ra đã kêu lên, "Anh là người nhà của cậu nhóc này sao? Anh chăm sóc cậu ta thế nào vậy? Cậu ta không nói được anh cũng dám để cậu ta ở bên ngoài một mình, ngay cả giày cũng không đi cho?"
Nghe vậy Phương Lỗi mới biết mình hiểu nhầm, anh áy náy gật đầu với tài xế, "Xin lỗi, lúc nãy tôi đã hiểu nhầm". Chú ý đến Tiểu Hôi đang đi chân trần, Phương Lỗi cúi xuống bế Tiểu Hôi lên. Tiểu Hôi vẫn còn đang tức giận, không khách khí vươn tay cào Phương Lỗi.
Phương Lỗi bất đắc dĩ, bây giờ anh không có tay rảnh để sờ tai Tiểu Hôi, chỉ đành nhỏ giọng dỗ: "Tiểu Hôi đừng nghịch, ngoan."
Meo...
Phương Lỗi gật đầu, "Là tôi sai, tôi không nên để Tiểu Hôi ở nhà một mình, bây giờ về được không?"
Meo...
"Được, về sẽ chiên cá cho cậu."
Meo...
Hai người tôi một câu cậu một câu nói chuyện không ngừng, tài xế thấy vậy liền đồng tình với Phương Lỗi. Có vẻ cậu nhóc này coi mình là mèo, nhìn người nhà cậu ta cũng là phối hợp để cậu ta sắm vai một con mèo. Anh ta tốt bụng nhắc nhở: "Có cần đưa cậu ta đến bệnh viện khám không?"
Phương Lỗi sửng sốt, cười nói: "Cám ơn anh, Tiểu Hôi không bị bệnh". Anh nói xong liền ôm Tiểu Hôi đến xe đậu ở trước đặt Tiểu Hôi lên ghế phó lái, lại rút một trăm tệ từ trong ví ra đưa cho tài xế, "Là anh đưa Tiểu Hôi đến đúng không? Đã làm phiền anh rồi."
Tài xế vốn đã không có ý nhận tiền, nhưng Phương Lỗi đã đưa thì anh ta đành phải nhận. Đang định phụ tiền lại thì Phương Lỗi đã lên xe, gật đầu chào tài xế rồi lái xe ra ngoài bãi đỗ.
"Này này, tiền của anh này."
Giọng tài xế bị gió thổi bay, Phương Lỗi một tay cầm tay lái, một tay sờ lỗ tai Tiểu Hôi, cười nói: "Không giận nữa?"
Meo...
Tiểu Hôi xoay xoay người, cảm thấy đuôi ở dưới mông bị ép rất không thoải mái.
"Sap vậy?" Phương Lỗi hỏi.
Tiểu Hôi gãi gãi quần, quỳ hẳn trên ghế phó lái cởi quần xuống. Trên người nó chỉ mặc độc chiếc áo khoác cảnh phục của Phương Lỗi, một đôi chân dài trơn bóng lộ ra ngoài, giữa cái mông trắng nõn hơi vểnh lộ ra cái đuôi màu xám, lắc lắc về phía Phương Lỗi.
Phương Lỗi phanh kít lại dừng ở ven đường, suýt nữa đã xảy ra chuyện. Anh lập tức cởi áo thun trên người, đắp lên lưng Tiểu Hôi. Tiểu Hôi bất mãn lắc lắc đuôi, kêu về phía anh.
Phương Lỗi bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Tao biết đuôi không thoải mái, chúng ta về nhà rồi cởi được không? Nhịn chút thôi, chỉ một chút."
Meo...
Phương Lỗi lập tức cam đoan: "Được, từ hôm nay trở đi tao không bao giờ bỏ mày lại nữa."
Chỉ riêng việc Tiểu Hôi thế này, thì Phương Lỗi cũng lo khi bỏ nó lại một mình.
Meo...
Tiểu Hôi cố gắng chấp nhận sự tồn tại của áo thun, Phương Lỗi thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe lại lần nữa. Từ chỗ này đến nhà trọ đã không còn xa nữa, Phương Lỗi luôn cảm thấy hình như anh đã quên gì đó. Nhưng quên gì thì cũng không còn quan trọng nữa, Phương Lỗi khó xử chính là đợi đến khi về nhà trọ thì sao ôm Tiểu Hôi về được đây, cũng không thể để trần truồng ôm về được. Lỡ như bị đồng nghiệp thấy thì sau này anh làm người thế nào nữa.
Vấn đề khó khăn của Phương Lỗi cũng không làm anh phiền não quá lâu, mắt thấy cổng lớn nhà trọ ở ngay phía trước, bỗng một ánh sáng màu xanh nhạt lóe lên, Phương Lỗi nghiêng đầu, thấy cảnh phục trên người Tiểu Hôi rớt trên ghế. Dưới cảnh phục, lộ ra cái đầu nhỏ lông xù của Tiểu Hôi.
Phương Lỗi: "..."
Không biết có phải là giữ hình người tốn năng lượng lớn hay không, mà Tiểu Hôi sau khi biến trở lại thành mèo thì ngủ rất nhanh. Phương Lỗi dừng xe, mở cửa ra cẩn thận ôm lấy Tiểu Hôi. Tiểu Hôi ở trong lòng anh cuộn mình lại, giữa ngón chân còn dính một cây cỏ nhỏ màu xanh.
Phương Lỗi buồn cười chọc chọc mũi Tiểu Hôi, ôm nó về nhà trọ. Anh vừa vào cửa, mẹ anh đã gọi đến, "Lỗi tử con có chuyện gì vậy? Ăn cơm được một nửa thì không thấy tăm hơi đâu. Con cũng không nói với người ta một tiếng, ném một cô gái ở lại trong quán là sao? Còn nữa, cô ấy nói con với một cậu nhóc đi khỏi, cậu nhóc nào vậy?"
"..." Phương Lỗi, anh đã nói là anh đã quên gì mà. Anh áy náy nói, "Mẹ, có chuyện ngoài ý muốn, không phải là con cố ý. Em trai bạn con có chuyện, con vội về xử lý nên quên mất."
"Em trai của bạn?"
Phương Lỗi nhìn Tiểu Hôi trong lòng, "Em trai của bạn, chẳng khác gì em ruột của con cả."
Mẹ anh nghe nói là có chuyện cũng thấu tình đạt lý, "Vậy con gọi điện giải thích cho cô ấy ngay đi, ngay cả tiền cơm cũng là cô ấy tự trả."
Phương Lỗi bất đắc dĩ gật đầu, cam đoan tìm lúc khác mời cô gái kia ăn cơm lần nữa.
Vỗ về mẹ xong, Phương Lỗi nhìn Tiểu Hôi ngủ rất say, lúc này cũng không có chuyện gì, liền cởi quần áo, ôm Tiểu Hôi ngủ bù. Một người một mèo ngủ đến tận buổi chiều, ánh sáng nhạt lóe lên, Tiểu Hôi lại biến thành người lần nữa. Nó không thoải mái lắm giật giật người, giống như trước nằm sấp trên người Phương Lỗi, bốn chi duỗi thẳng, mặt vùi ở cổ Phương Lỗi, ngủ vù vù rất thoải mái.
Phương Lỗi đang ngủ thì thấy bị cái gì đó đè nặng, theo bản năng vươn tay ra sờ, cảm giác vô cùng mịn màng. Phương Lỗi sửng sốt, bàn tay đã đụng đến cái đuôi xù lông, ở dưới cái đuôi là thứ mềm ấm có co giãn nhô lên.
Anh bỗng mở to mắt, tai mèo màu xám cọ mặt anh, Tiểu Hôi hình người nhắm hai mắt trần truồng nằm hình chữ đại, dang tay dang chân nằm sấp trên người anh.
Sau khi tỉnh táo lại, Phương Lỗi phát hiện, anh cứng rồi.
Lời tác giả: Thấy có người hô hào muốn ngoại truyện Đại Hắc biến thành người, vậy mấy người muốn Nhan Việt làm sao đây? Lỡ như Đại Hắc biến thành người, thì vị trí chính cung của Tiểu Tây nên đưa cho ai? Đại Hắc và Nhan Việt chắc chắn sẽ đánh nhau... vì tiết tháo gần như không còn mấy, tui cảm thấy vẫn là thôi đi...