“Kháo, là lão tử quá OUT hay cái thế giới này quá vặn vẹo?! Chuyện đó mà cũng thành công?” Mã Văn Thanh hung hăng véo vào bắp đùi một người bên cạnh, đáng tiếc người nọ vẫn đang sửng sốt há mồm trơn mắt chưa lấy lại được tinh thần, Mã Văn Thanh không khỏi thầm nói: “Quả nhiên vẫn còn ở trong ác mộng...”
Khi mọi người giật mình ngây ngốc, Kim lão Đại chợt hừ một tiếng, nói: “Tần Nhị Thế bị buộc tự sát, được chôn cất ở Tây An Khúc Giang Trì, việc này ai cũng biết. Còn nữa, hắn là một hoàng đế bất tài, tại sao có thể thoát được Triệu Cao, xuất hiện ngoài ngàn dặm trên hải đảo này. Ta thấy mộ chí kia, căn bản là bịa đặt, để lừa những người tiến vào mộ thất a.”
Đỗ Cương nhìn Kim lão Đại một cái: “Cũng có khả năng đó, tuy nhiên, trên mộ chí ghi lại, Tần Nhị Thế đến đảo này là vào năm 207 TCN, trùng với thời gian Hồ Hợi qua đời trên sử sách. Cho nên, chúng ta có thể đặt ra một giả thuyết khác, lúc ấy hắn giả chết, sau đó chạy trốn tới hải đảo. Dù sao, Hồ Hợi cũng khống chế con đường dẫn tới hòn đảo này.”
“Ý ngươi là, Tần Nhị Thế còn sống?” Trần Ngọc nhíu mày, cậu cũng không tin thế gian thật sự tồn tại cái gọi là thuốc trường sinh bất lão. Nhưng nghe những lời của Đỗ Cương, cậu chợt dâng lên dự cảm chẳng lành, ngay sau đó trong đầu thoáng qua nụ cười quỷ dị của La Khuynh, ả nói “hắn” nhất định sẽ đến tìm cậu, “hắn”-rất có thể là mộ chủ, nói cách khác, là Tần Nhị Thế?!
Sắc mặt của Đỗ Cương so với Trần Ngọc còn khó coi hơn, hắn tựa hồ cố gắng không nhìn mộ chí một lần nữa, tiếp tục nói: “Nếu như nội dung ghi chép trên mộ chí là thật, Hồ Hợi hẳn là chưa chết. Trên mộ chí có viết, Tần Thủy Hoàng để phương sĩ ở lại đảo luyện chế thuốc trường sinh bất lão, là có nguyên nhân. Trước khi Từ Phúc tới đây, trên đảo này đã có người ở, giống như những gì chúng ta đã thấy trên bức bích họa ở bên ngoài, vị vua mà đảo dân tế bái là một loại quái vật từ trong biển. Bất quá, Từ Phúc phát hiện, sau khi cử hành tế tự, người dâng tay hiến tặng cho vua, tuổi thọ sẽ kéo dài.”
“Từ Phúc trở về thuật lại hiện tượng quái dị này với Tần Thủy Hoàng, vì vậy Tần Thủy Hoàng mới phái không ít binh mã và phương sĩ tới đây, chiếm lĩnh hòn đảo,đồng thời đem toàn bộ đảo dân trở thành nô lệ của ông ta. Mà mộ chí có viết theo lời của phương sĩ luyện đan, đúng hơn là lấy cư dân trên đảo làm vật thí nghiệm sống. Phương pháo cụ thể không nhắc đến, nhưng khi luyện thuốc, bên trong phòng luyện đan, máu chảy thành sông, dân bản địa trên đảo cứ ngày một ít đi.”
Tất cả mọi người cả kinh, phương sĩ chủ yếu dùng chi thảo hoặc chu sa để luyện đan, phương sĩ của Tần Thủy Hoàng cư nhiên lấy người luyện đan? Còn dùng cơ thể sống để thí nghiệm? Những người sống cách đây 2000 năm tại sao lại có thể nghĩ ra phương pháp nghịch thiên tàn nhẫn đến vậy?
“Nếu như bọn họ thật sự luyện thành thì những người đó đi đâu cả rồi?” Một thanh âm lành lạnh cất lên, Trần Ngọc quay đầu, phát hiện là Liên tiểu ca đang dựa vào thạch bích.
Mã Văn Thanh ngoài ý muốn liếc nhìn Liên tiểu ca vẫn điệu bộ uể oải như cũ, bày tỏ tán thành: “Nói đúng lắm, mộ chí này nhất định là gạt người, nếu thật có thuốc trường sinh bất lão, sao vẫn còn lăng mộ của Hồ Hợi? Những phương sĩ kia cũng biến đâu mất rồi, sẽ không thành cá dưới biển đấy chứ? Các ngươi cũng thấy trong địa cung quỷ quái này chỉ có – “ Mã Văn thanh chợt ngừng lại, hắn và đại đa số người đột nhiên ý thức được, trừ bọn họ ra, trong địa cung này còn có rất nhiều bạch tuộc, thậm chí có phần hơi giống con người, mấu chốt nhất chính là bọn chúng hình như có ý thức phải đưa họ đẩy vào đây, hiện tại đang canh giữ ở ngoài cửa, điều này nói lên cái gì?
Trần Ngọc nhịn không được than thở, “Gần đây ta phát hiện, cái mỏ quả đen của ngươi thật đúng là cực kỳ chính xác.”
Mã Văn Thanh rất muốn biện bạch vài câu, mình không phải là mỏ quạ đen, nhưng vẻ mặt của mọi người khiến cho hắn thức thời ngậm miệng lại.
Bây giờ trở về vấn đề ban đầu: chẳng lẽ thật sự có thể trường sinh?
Trong gian chủ mộ, ánh mắt mọi người mang theo khiếp sợ cùng nghi hoặc, điều này đã vượt ra khỏi phạm vi có thể tiếp nhận của họ.
Phong Hàn vẫn như cũ diện vô biểu tình, Vưu bộ trưởng và Lăng Vân bên cạnh hắn ánh mắt phức tạp, cũng không quá kinh ngạc. Mà Kim lão Đại hai mắt phát sáng, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Từ lão gia tử đôi mắt vẫn khép hờ, kín đáo bước một bước đến bên cạnh quan tài.
Trần Ngọc nhìn động tác của hai người, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh nhàn nhạt, đến lúc này còn muốn tính toán đề phòng lẫn nhau, làm sao vượt qua được nguy hiểm trước mắt? Bất quá cậu cũng lười phí tâm tư vào việc này, mục đích của cậu là tìm kiếm Trần Lâm.
Giáo sư An tiến lại gần nghiên cứu mộ chí, Kim lão Đại bên này đột nhiên hỏi: “Nếu mộ chí có nhắc đến thuốc trường sinh bất lão, không biết có ghi lại được cất giấu ở đâu hay không?”
Giáo sư An đọc một lượt, phi thường khẳng định: “Phía trên không viết, mấy thứ đan dược kiểu này, có thể đến phòng luyện đan xem thử.”
Kim lão Đại cúi đầu tính toán, ngẩng đầu nhìn về phía Từ lão gia tử, cười nói: “Lần này hạ địa, không biết Từ lão gia tử nhìn trúng cái gì?”
Từ lão gia tử hiểu ý tứ của hắn, cũng biết nếu hai người quả thật nhìn trúng cùng một vật, Kim lão Đại lòng dạ độc ác như vậy, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, đáng hận nhất chính là nhân thủ của Kim lão Đại lần này so với hắn nhiều hơn. Trong lòng tiếc hận lần này đại khái không thể toàn bộ như nguyện, suy nghĩ một chút thận trọng đáp: “Ta chỉ muốn <>, những thứ khác, Kim gia cứ lấy hết đi, lão đầu ta cũng không có ý kiến.”
Kim lão Đại mí mắt vừa động, trên mặt mơ hồ lộ ra thần sắc vui mừng: “Từ lão gia tử quả nhiên ánh mắt rất tốt, bên trong <> tất cả đều là khí vật kỳ xảo của Lỗ Ban, quả thật là bảo vật vô giá. Lão gia tử nếu đã chọn trúng, lão Kim ta cũng sẽ không cùng người tranh đoạt. Đợi lát nữa chúng ta lấy được thứ mình muốn, một lần nữa đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau, nhất định có thể thoát khỏi địa cung.” Song phương không xung đột về lợi ích, trong lòng hai người đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lập tức hòa hoãn hơn mấy phần.
Trần Ngọc quay đầu tìm đám người Phong Hàn, Vưu bộ trưởng, lần này bọn họ ra biển, khẳng định là cũng có mục đích, bọn họ muốn gì? Trần Ngọc nghi hoặc, từ khi gặp nhau đến giờ, tất cả mọi chuyện phát sinh trên người Phong Hàn tựa hồ cũng không rõ ràng. Hơn nữa, rất khó tìm được đáp án.
Giống như hiện tại, Phong Hàn lạnh lùng đứng ở đàng kia, nhìn Kim lão Đại và Từ lão gia tử phân chia đồ trong mộ thất, nhưng căn bản không thấy lo lắng. Do ngược sáng, hắn giống như dã thú ẩn trong bóng tối nhàn nhã theo dõi con mồi của mình. Ngay cả Vưu bộ trưởng bên cạnh hắn, cũng thâm trầm, nụ cười trên cười, nhìn không ra nửa điểm tâm tư.
Lúc này, Kim lão Đại nhìn quanh một chút nói: “Bất kể có phải lăng mộ của Nhị Thế Hồ Hợi hay không, kích thước như này, nhất định không thiếu vật bồi táng, bây giờ chúng ta khai quan đi.” Từ lão gia tử lập tức bày tỏ đồng ý, quyển sách mà lão muốn hơn phân nửa là ở bên trong quan tài.
Xác định trên quan tài không có cạm bẫy, người của Kim lão Đại bèn đẩy nắp quan ra. Trong khoảnh khắc nắp quan rời khỏi, Phong Hàn cùng Liên tiểu ca trong gian chủ mộ đồng thời thay đổi sắc mặt.
Trần Ngọc liếc nhìn hai người, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ quan tài có gì đó cổ quái, không tự chủ mà lui về phía sau mấy bước.
Đợi nắp quan dời đi được nửa thước, tất cả mọi người đều biến sắc, bọn họ ai cũng ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
“Chuyện gì vậy?” Kim lão Đại kiến thức uyên thâm, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vừa lui về phía sau vừa nhịn về phía Liên tiểu ca. Hắn căn bản không trông cậy vào những người khác, trừ Liên tiểu ca cùng gã mập, mọi người đều mang vẻ mặt sợ hãi, hận không thể lui ra ngoài cửa cùng quái vật bạch tuộc chung một chiến tuyến.
Liên tiểu ca thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, đi tới bên cạnh quan tài nhìn vào trong xem thử, nói: “A? Thiết kế không tồi, Lão Đại, quan tài này là một chướng nhãn pháp (thuật che mắt), bên trong thông tới nơi khác. Thiết kế của lăng mộ này thật đặc biệt, dùng quan tài làm cửa. Bất quá –“ Liên tiểu ca nhăn nhăn lỗ mũi, “Xem ra phía bên kia cánh cửa này cũng chả phải nơi tốt lành gì.”
Có Liên tiểu ca ở đây, Kim lão Đại tăng thêm mấy phần dũng khí, cũng tiến lại gần, nhìn vào trong rồi nói: “Quả nhiên không phải nơi tốt lành gì, thế nhưng, muốn tìm được chủ mộ chân chính, chúng ta chỉ có thể đi xuống.”
Liên tiểu ca nhún vai, không có lấy một điểm do dự, một tay chống lên thành quan, trực tiếp nhảy vào.
Kim lão Đại do dự, hắn không ngờ Liên tiểu ca lại triệt để thi hành mệnh lệnh như vậy, hắn mới bày tỏ xong ý kiến, Liên tiểu ca đã hành động rồi. Ra hiệu cho những người phía sau, Kim lão Đại cũng theo đó nhảy xuống. Tiếp đến, Từ lão gia tử mang người cùng vào quan tài.
Báo con trong ngực Trần Ngọc chợt kêu lên một tiếng, run rẩy ý vị rúc sâu vào trong. Trần Ngọc lấy tay vuốt vuốt bộ long của nó, ưu tâm lo lắng nhìn lên quan tài trước mặt, giống như chậu máu đang há to miệng, đợi cắn nuốt hết thảy.
Rõ ràng, bên trong cực kỳ nguy hiểm.
Không tốn nhiều thời gian, người của Kim lão Đại và Từ lão gia tử đều tiến hết vào.
Trần Ngọc cảm khái, phải là sức hấp dẫn lớn đến mức nào, mới khiến họ cùng đường liều mạng như vậy.
Phong Hàn đi tới, đẩy Trần Ngọc, nhanh nhẹn nhảy vào, cũng không đi xuống ngay, mà phi thường quen thuộc như chuyện đương nhiên ngẩng đẩu lên nói: “Theo sát.”
Trần Ngọc ngẩn ra, sau đó phát hiện mình chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã tự giác nhảy vào trong quan tài rồi.
Được, cậu nhất định phải sớm tìm thấy phụ thân.
Trong quan tài là bậc thanh kéo xuống dưới, thạch bích hai bên khảm minh châu, dưới ánh sáng nhu hòa, bậc thang màu xám kéo dài dường như vô tận.
Bên trong cư nhiên có thêm một cái động khác, Trần Ngọc âm thầm thán phục người thiết kế nên lăng mộ này.
Ước chừng đi được hơn 20 thước, mùi máu tươi càng thêm nồng nặc, giống như mới vừa trải qua một trường giết chóc. Sau đó, đi hết bậc thang, mọi người tiến vào một gian thạch thất khác.
“Kháo, đây là cái gì?”Gã mập bên cạnh Kim lão Đại hít sâu, khiếp sợ hỏi.
Trong thạch thất rất rộng, chỉ có phần đỉnh chính giữa khảm minh châu, so với trên bậc thang có vẻ ảm đạm hơn không ít.
Trần Ngọc phát hiện mặt đất đối diện với bọn họ có trải một tấm thảm tối màu, không biết làm bằng vật liệu gì. Xung quanh là từng chiếc đỉnh đồng xanh tam túc song nhĩ (ba chân hai tai) khổng lồ, cao hơn hai thước. Chúng đều có nắp đậy kín. Chỗ xa hơn nữa tối đen, ánh sáng căn bản không chiếu tới.
Trong thạch thất quỷ dị, sắc mặt của mọi người đều trắng thêm vài phần.
Giáo sư An ồ lên một tiếng, đi mấy bước đến bên cạnh một chiếc đỉnh đồng xanh, mượn ánh sáng đèn pin quan sát hoa văn trên đỉnh, sau đó rất khẳng định nói: “Nơi này là phòng luyện đan. Nhưng tại sao Tần Nhị Thế lại xây phòng luyện đan ở trong lăng mộ?”
Nghe thấy lời của giáo sư An, Kim lão Đại thu hồi ánh mắt đánh giá chung quanh, bất động thanh sắc nói: “Nếu đã lỡ đến đây, chi bằng tìm một ít thuốc trường sinh bất lão Nhị Thế luyện ra đi. Người nào tìm thấy được, chúng ta bên này dùng giá cao thu mua.”
Đang nói chuyện, giáo sư An lấy tay vuốt ve cái đỉnh kia thì nó bất chợt lay động.
Đỗ Cương đúng lúc đứng ở sau lưng giáo sư An, là người đầu tiên phát hiện ra dị trạng, cả kinh kêu một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Phong Hàn đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên nắp đỉnh, sau đó dời nó đi, ghé mắt nhìn vào bên trong. Hai giây sau, Phong Hàn lại nhanh chóng đem nắp đỉnh đậy trở lại. Theo động tác của hắn, thứ bên trong bắt đầu va chạm vào thành đỉnh, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt.
“Bên trong là cái gì vậy?” Trần Ngọc căng thẳng hỏi, mặc dù biết tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp, nhưng có lúc không biết thì sợ hãi sẽ càng sâu.
Phong Hàn nhếch mi, đáp: “Vật này có thể nói là phiên bản đơn giản hóa của quái vật bạch tuộc bên ngoài kia, trên cơ bản còn là con người, chỉ có một cánh tay là xúc tu của bạch tuộc.”
Trần Ngọc trong đầu thoáng qua lời nói của giáo sư An, khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ là đải dân bị dùng để luyện đan? Còn cử động được?”
“Có thể nói như vậy, bất quá, bọn chúng đại khái cũng giống như những đồng nam đồng nữ nọ, không thể coi là con người. Đừng nghĩ đến việc thả bọn chúng ra ngoài, ta thấy chúng tuyệt đối sẽ không có thiện ý.” Phong Hàn liếc mắt lộ vẻ đồng tình với Trần Ngọc, nói như cảnh cáo.
“Ta căn bản chưa từng có ý niệm ấy – “
Khi Trần Ngọc đang định biện bạch, trong thạch thất chợt có ai đó cười rộ lên.
Thanh âm kia lanh lảnh, cũng rất vang, khiến người ta nghe thấy mà rợn tóc gáy.
“Vị huynh đệ nào kia, có thể hay không chớ nên có tâm tư trả thù xã hội vào lúc này?” Mã Văn Thanh bất mãn nói.
Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh ngẩng đầu, phát hiện mọi người đang hai mặt nhìn nhau, căn bản không có ai đang cười, tiếng cười nhưng chân thật quanh quẩn trong thạch thất.
Sau đó có người lên tiếng: “Ta rốt cuộc cũng đợi được ngươi.”
-END 68-