Phượng Cửu Lê không hề có ý định trả chỗ lại cho Bạch Hiểu Vũ, y vẫn đang diễn vai Thành Chủ Tuyết Thành đầy kiêu ngạo, sau khi Mục Thần và Cố Vân Quyết trở lại, liền thấy một hình ảnh vô cùng "hài hòa" như vậy. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ kia của đệ đệ mình, cũng chỉ tiếc mài sắt không thành thép, vô cùng bất đắc dĩ.
Mục Thần nghi ngờ hỏi Bạch Hiểu Nguyệt: "Linh lực của con Hoa Lau Kê này rõ ràng là thuộc tính "hỏa", Thành Chủ Tuyết Thành lại đời đời có Băng linh căn, lẽ nào con dân của Tuyết Thành chỉ nhận thức Thành Chủ bằng gương mặt?"
"Chuyện này..." Bạch Hiểu Nguyệt lúng túng đến nỗi sắc mặt ửng hồng, tại sao nàng lại nghe ra trong lời này còn có ý tứ trêu chọc trào phúng, nhưng ánh mắt khi Mục Thần hỏi câu ấy lại vô cùng nghiêm túc, dù là ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy hắn chỉ hiếu kỳ mà thôi, chuyện này trái lại càng khiến người ta khó trả lời, bởi vì... quả thật không có ai muốn tìm tòi nghiên cứu công pháp của Phượng Cửu Lê, đệ đệ của nàng cũng không nghĩ tới việc dùng công pháp để chứng minh mình là Thành Chủ thật. Tuyết Thành này an nhàn đã lâu, chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm gì, phản ứng của dân chúng thật sự khiến người ta... cực kỳ lúng túng.
Mục Thần lắc đầu một cái, hắn cảm thấy dáng vẻ của Thành Chủ đã không được thông minh rồi, vậy mà đầu óc của những người trong thành cũng bị đông lạnh đến hỏng luôn, không biết còn cứu được hay không nữa.
Cố Vân Quyết cười khẽ vuốt nhẹ tóc Mục Thần, sủng nịch cười nói: "Lúc rảnh rỗi sư tôn có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại đan dược giúp người ta thông minh hơn, xem có thể cứu được bọn họ hay không."
Mục Thần nghiêm túc gật gật đầu, cảm thấy tiểu đồ đệ càng ngày càng biết nói chuyện, phương pháp này có vẻ ổn!
Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu, lúng túng đến nỗi muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Phượng Cửu Lê cũng nhìn thấy Mục Thần và Cố Vân Quyết trở về, đặt ly rượu trong tay xuống, kinh ngạc hỏi: "Các ngươi có thể trở về?"
Mục Thần lạnh mặt, "Ý của ngươi là chúng ta không nên trở về?"
"Không phải, " Phượng Cửu Lê cũng không thèm để ý vẻ lạnh nhạt của Mục Thần, cười nâng chén rượu lên với bọn họ, nói sâu xa: "Chẳng qua do ta cảm thấy có người muốn mạng của các ngươi, không ngờ các ngươi lại có thể bình an trở về, thực sự rất đáng mừng."
Cố Vân Quyết chọt chọt eo Mục Thần, tới gần vành tai trắng nõn trước mắt, trêu chọc nói: "Đây chính là trực giác của dã thú."
Mục Thần quay đầu, đôi mắt lãnh đạm của hắn chỉ khi nhìn Cố Vân Quyết mới trở nên sinh động, đáy mắt hắn lóe lên thần sắc, cho tiểu đồ đệ một ánh mắt tán thưởng, cái tên nghiệt đồ này, bây giờ càng ngày càng thông minh, sau này hắn phải phòng bị mấy phần mới được, bằng không đợi đến khi bị đối phương dắt mũi thì đã quá trễ.
Nhưng mà trực giác dã thú của Phượng Cửu Lê xác thực rất chuẩn, nếu không có đạo thần thức kia che chở bọn họ, hắn không thể tìm được Băng Phách Châu nhanh như vậy, cũng không thể đi ra khỏi phòng đá nhanh đến thế, nghĩ đến người đã giúp mình, Mục Thần lại thở dài trong lòng, đối phương nhất định đã sớm tính ra hắn sẽ có kiếp nạn này, cho nên mới chuẩn bị nhiều như vậy.
Thấy Mục Thần thất thần, Bạch Hiểu Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Thánh Giả? Sự tình đề cập lúc trước..."
Mục Thần vừa trừng mắt nhìn, Cố Vân Quyết ở bên cạnh đã đưa tới cho hắn một khối ngọc bội màu trắng hình hoa tuyết, đây mới là tín vật đại biểu thân phận Thành Chủ. Bạch Hiểu Nguyệt dẫn bọn họ lấy được khối ngọc này bên trong Tuyết Nữ tháp, thỉnh cầu Mục Thần đoạt lại Phủ Thành Chủ, Mục Thần cũng muốn luyện chế đan dược ở nơi đây, hơn nữa người nọ vô cùng quan tâm đến Tuyết Thành, điều này cũng khiến cho Mục Thần không đành lòng nhìn nơi này rơi vào tay người khác, vì vậy hắn liền đáp ứng lời thỉnh cầu của Bạch Hiểu Nguyệt.
Tiếp nhận ngọc bội kia, Mục Thần đứng trên không trung, cúi đầu híp mắt hỏi Phượng Cửu Lê, "Thành Chủ giả, ngươi muốn tự rời đi, hay là ta đuổi ngươi đi?"
"Thần tiên ơi... cứu mạng!" Bạch Hiểu Vũ gào lên, hắn nhìn thấy Mục Thần giống như nhìn thấy được người vô cùng quen thuộc, Mục Thần ghét bỏ nhíu nhíu mày lại, tầm mắt vốn muốn hạ xuống lại miễn cưỡng kéo lên, nhìn về phía Phượng Cửu Lê. Dung mạo của tên mập này quả thật không dễ nhìn, lại còn lắm lời, miệng thì tiện, quan trọng nhất là háo sắc, lúc ở bên ngoài cửa thành còn dám nhìn Cố Vân Quyết đến nhỏ dãi, cho nên vô cùng khiến người không thích, nhìn còn không vừa mắt bằng con dã Phượng Hoàng này.
Phượng Cửu Lê uống cạn rượu trong chén, cười lên, chỉnh lại vạt áo trên người, "Muốn ta đi cũng không phải là không được, y đánh với ta một trận, nếu thua ta liền rời đi, nếu thắng thì ngươi đi theo ta, thế nào?"
Mục Thần trầm mặt xuống, có loại kích động muốn dùng tay xé gà nướng.
"Ha ha!" Cố Vân Quyết lại thấy hứng thú, cười híp mắt đáp ứng lời ước chiến của đối phương, "Được thôi, ta luôn cảm thấy rất hứng thú với niết bàn trọng sinh*, lần này nhất định phải tranh thủ mở mang kiến thức."
(Niết bàn trọng sinh: Phượng hoàng có khả năng tự thiêu trong ngọn lửa của chính mình, sau khi ngọn lửa thiêu sạch hết, nó sẽ sống lại trong một cơ thể mới và tốt hơn)
"Được thôi, chỉ cần ngươi có bản lãnh kia." Phượng Cửu Lê lắc mình ra khỏi Phủ Thành Chủ, bay về hướng sâu trong núi tuyết. Cố Vân Quyết vừa định động đã bị người ở bên cạnh kéo lại, y lập tức quay đầu sang, liền thấy Mục Thần đang lạnh mắt trừng mình, vì vậy Cố Vân Quyết vươn ngón tay, đâm đâm vào mi tâm của Mục Thần, cười nói: "Đừng lo lắng, ta đi một lát sẽ trở lại."
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, dạy dỗ: "Mới vừa chữa khỏi thương tích trên người của ngươi, ngươi liền muốn hồ đồ!"
"Chuyện này sao gọi là hồ đồ? Con Hoa Lau Kê kia không có ý tốt với ngươi, ta nhất định phải bảo vệ địa vị của ta!"
Mục Thần há miệng, một mặt ghét bỏ nhưng lại không biết phải mắng thế nào, cái tên đồ đệ ngu xuẩn này, con mắt nào của y thấy tên đó không có ý tốt với hắn, lời vừa nãy rõ ràng là cố ý nhục nhã hắn mà thôi, tên khốn này còn đòi bảo vệ địa vị gì chứ? Sao lại thích ăn dấm chua như vậy?!
Cố Vân Quyết thừa dịp Mục Thần đang ngây người, nâng mặt Mục Thần lên, hôn cái chụt, sau đó liền bay vèo đi, đồng thời còn truyền âm nói với Mục Thần: "Một kẻ thua cuộc của kiếp trước mà thôi, sư tôn không cần lo lắng, lúc Phượng Hoàng niết bàn rất đẹp, một lát sư tôn nhớ đến xem!"
Mục Thần chụp tay vào khoảng không, chỉ kịp nắm lấy một chéo áo của đối phương, nhưng mà chất liệu quá trơn, thế mà hắn trực tiếp để y trượt khỏi tay mình, chớp mắt đã không thấy bóng người. Sắc mặt của Mục Thần càng ngày càng khó coi, cái tên nghiệt đồ này! Ngày càng không nghe lời hắn, không thể như thế được!
Công lực của Cố Vân Quyết và Phượng Cửu Lê vốn gần bằng nhau, lợi thế của Cố Vân Quyết là kiếp trước từng giao thủ với đối phương, biết rõ lai lịch của đối phương, nhưng mà thương tích trên người y vừa mới khỏi, nên không thể lợi dụng được lợi thế đó. Đều là hỏa linh lực, đều bị linh mạch của tuyết vực áp chế, bây giờ đánh nhau, thắng bại thật khó nói.
Mục Thần mặt lạnh ném khối ngọc cho Bạch Hiểu Vũ, nói với đối phương: "Nơi của mình thì phải tự mình quản, ghi nhớ mấy kẻ không nghe lời, ta giúp ngươi giết hết là được."
Bạch Hiểu Vũ bị sát khí trong lời nói này của hắn làm sợ đến run rẩy, ôm chặt khối ngọc bội kia, nhanh chóng chạy về hướng địa lao, hắn phải tìm được thiếp thân thị vệ của mình, mới có thể lấy lại Phủ Thành Chủ. Bạch Hiểu Nguyệt cảm ơn Mục Thần, lần thứ hai ẩn thân vào trong cơ thể Bạch Hiểu Vũ, đi cùng đệ đệ.
Mục Thần giận không chỗ phát tiết bèn đá vào bàn hai cái, sau khi hắn loay hoay vài vòng tại chỗ lại thấy không yên lòng, vốn muốn đuổi theo Cố Vân Quyết để xem, nhưng lại không biết làm thế nào để không mất mặt, đành thở phì phò ngồi xuống tại chỗ, mặt lạnh như sương, làm mấy thị giả ngồi xổm trong góc sợ đến run lẩy bẩy.
So với vị Thành Chủ vừa nãy, tất cả mọi người đều cảm thấy khí chất này của Mục Thần càng giống Thành Chủ của Tuyết Thành hơn. Không thể trách những người này vừa không nhận ra lại còn hay suy đoán nghi ngờ, chủ yếu là do lúc trước Thành Chủ quá thần bí, dáng vẻ ra sao quả thật bọn họ cũng không biết.
Tướng mạo của Mục Thần tuyệt đối phù hợp với miêu tả về Thành Chủ của Tuyết Thành, bất luận nam nữ, đều là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành. Thế nhưng bọn họ cũng biết không thể nói ra câu nói này, bởi vì mặt của Mục Thần đang lạnh như sương, hắn đang đứng trước ranh giới "bùng nổ", khí tức trên người vô cùng đáng sợ. Điều này lại càng phù hợp với lời đồn rằng Thành Chủ Tuyết Thành có tính cách thanh lãnh tự phụ, cao cao tại thượng, khí chất xuất trần, một lời không hợp liền bốc lên sương lạnh, phất tay sẽ có hoa tuyết bay bay, dậm chân một cái đóng băng mười vạn dặm.
Thấy người khác đều dùng ánh mắt "dị dạng" nhìn mình, Mục Thần thiếu kiên nhẫn hừ hừ, hắn cảm thấy thay vì ở lại để người khác nhìn mình như con khỉ, còn không bằng thuận tiện đi xem tên đồ đệ ngu xuẩn kia, cho nên cuối cùng hắn vẫn tìm sóng linh lực của Cố Vân Quyết, đuổi theo.
Hắn biết nếu dùng công lực của mình tới gần thì đối phương sẽ nhận ra được, vì vậy Mục Thần mặt lạnh đứng ở đằng xa, cũng không tới gần, nhắm mắt lại nỗ lực cảm thụ trạng thái hiện tại của Cố Vân Quyết, nhận thấy đối phương không bị thương tích gì, lúc này hắn mới yên tâm đứng tại chỗ. Mục Thần vận chuyển linh lực của mình, truyền qua khế ước đạo lữ mà hai người đã kí, cũng không quan tâm việc làm này là đang bắt nạt người khác, tóm lại hắn cứ truyền hết qua cho Cố Vân Quyết, thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng truyền qua luôn, trực tiếp dưỡng đầy thần hồn của Cố Vân Quyết.
Sau đó, hắn lấy ra mấy khối linh thạch thượng phẩm, tạo thành trận pháp Tụ Linh trận, ném linh thạch xuống liên tục, bản thân lại đứng bên trong trận, bổ sung đầy đủ linh lực cho bản thân, lần thứ hai truyền cho Cố Vân Quyết.
Vốn có công lực tương đương với Cố Vân Quyết, Phượng Cửu Lê sau khi tiếp một chưởng của Cố Vân Quyết liền rên lên một tiếng, bay ra thật xa rồi đứng phía trên núi tuyết, khóe miệng đã dính vết máu. Phượng Cửu Lê cũng nhận ra được sóng linh lực ở phía xa xa, nhất thời dở khóc dở cười, "Đã nói là độc đấu, hắn lại giúp ngươi như vậy, cái này khác gì hai đánh một?"
Cố Vân Quyết lấy Thương Ly kiếm ra, trong lúc vận chuyển linh lực, một ngọn lửa trắng đột nhiên bùng lên trên thân kiếm, y cười nói: "Hắn là người của ta, đương nhiên tuy hai mà một."
Phượng Cửu Lê cũng lấy ra một thanh trường kiếm, thân kiếm đỏ như máu, hình dáng không khác bao nhiêu so với Xích Hà kiếm của Mục Thần, Cố Vân Quyết nhìn thấy thanh kiếm kia, ánh mắt lóe lên một đạo ám mang.
Phượng Cửu Lê lau lau vết máu trên khoé miệng, mặc dù đang cười, nhưng trong mắt y đã là một mảnh lạnh lùng, "Ngươi cũng nên biết, người ta muốn tìm chính là Mục Thần, mà giữa ta và ngươi có quá nhiều chỗ tương tự, có thể thiên đạo chỉ cho phép một người trong chúng ta được sống."
Cố Vân Quyết nhíu nhíu mày, nhìn Cửu Dương Minh Hỏa chỉ thuộc về riêng Mục Thần đang sinh động nhúc nhích trên mũi kiếm của mình, khóe miệng y cũng dần dần cong lên, y không quan tâm hỏi: "Vậy thì sao? Ta sống, hắn là của ta, ta chết, hắn cũng bồi tiếp, thiên đạo an bài?" Cố Vân Quyết trào phúng cười nhạt một tiếng, "Thiên đạo đã sớm bại bởi ta."
Từ xa, Mục Thần nhìn thấy đồ đệ ngu xuẩn và Hoa Lau Kê đang đứng trên đỉnh núi, "bầu không khí hòa hợp" chẳng những không đánh nhau mà còn đứng tán gẫu, sắc mặt hắn liền lạnh mấy phần, cái tên nghiệt đồ này! Còn dám mù quáng thông đồng với một tên yêu tu, thực sự là lâu quá không phạt quỳ, lá gan đã lớn hơn không ít!
Nhận ra được oán niệm của Mục Thần, lòng Cố Vân Quyết run lên, y biết nếu không khiến Mục Thần hài lòng, lúc trở về nhất định phải dâng đầu gối của mình lên, Cố Vân Quyết liền dẹp bỏ dáng vẻ khí định thần nhàn, hất cằm với Phượng Cửu Lê, thúc giục: "Không cần nhiều lời, đánh đi!"
...