Hắn dựa như thế cũng rất có dáng vẻ của công tử ăn chơi, khóe miệng như cười như không, nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Chu, biết rõ còn hỏi: “Hôm qua tôi đã làm gì?”
Lạc Văn Chu: “...”
Anh phát hiện mình đê tiện đến phát rợn, so với thái độ kỳ quái mờ ám kiểu này của Phí Độ, anh vẫn quen dán lên trán hắn ba chữ “muốn ăn đập” hơn.
Khi chỉ có hai người, nếu một người có dấu hiệu tức tối, người kia rất dễ dàng được đà lấn tới.
Sự im lặng ngắn ngủi của Lạc Văn Chu khiến Phí Độ tưởng lầm là anh không đáp trả nổi, cảm thấy hứng thú, không nhịn được lại trêu một câu: “Hôm qua tôi theo nghĩa vụ sưởi ấm cho các đồng chí cảnh sát, đội trưởng Lạc lại chuẩn bị xin cho tôi một lá cờ thưởng à?”
Nói đoạn hắn hơi sấn lại Lạc Văn Chu, trong đôi mắt khúc xạ ánh sáng đậm nhạt không đều, khuếch tán từng vòng thứ tự rõ ràng từ đồng tử ra ngoài, như một dải gợn sóng bị dừng hình: “Lần này định viết gì? Để tôi nghĩ xem...”
“Phí Độ,” Lạc Văn Chu đột nhiên ra vẻ đứng đắn mở miệng, “Cậu còn trêu ghẹo như thế, tôi sẽ cho rằng cậu có ‘ý đồ không tiện nói’ với tôi.”
Phí Độ: “...”
Do mối quan hệ đặc biệt, Lạc Văn Chu ở trước mặt hắn thời gian nghiêm trang chiếm đa số, lâu dần luôn tạo thành cho Phí Độ ảo giác “người này sĩ diện”.
Phí Độ sửng sốt, dùng chiêu “địch tiến ta lui”, quay đầu nhìn nhà tang lễ sắc điệu thâm trầm ngoài cửa sổ: “Đội trưởng Lạc, anh xác định muốn thảo luận vấn đề thiếu đứng đắn như vậy trong hoàn cảnh thế này?”
“Ngoại trừ vấn đề thiếu đứng đắn, tôi còn có vấn đề đứng đắn,” Lạc Văn Chu nói, “Cậu định từ tháng Chín bắt đầu làm chưởng quầy phủi tay, ném gia tài bạc triệu cho người khác quản à?”
“Việc này thì không cần nhọc lòng, tôi có đội ngũ giỏi giang,” Phí Độ nhún vai, “Cũng không cần quá giỏi, tốt hơn tôi một chút là được – cho dù tôi rời khỏi việc kinh doanh hằng ngày, quyết sách lớn của công ty vẫn cần tới tìm tôi ký tên, tôi vẫn còn quyền khống chế. Hơn nữa, cho dù thực sự dẹp tiệm...”
“Mớ đồng nát sắt vụn còn lại tháo ra bán cũng cao hơn tiền lương cả đời của nhân viên công vụ cơ sở bọn tôi, mở ngoặc đóng ngoặc đã bao gồm lương hưu, lấy tuổi thọ bình quân là 250 để tính – đúng không?” Lạc Văn Chu cắt ngang màn khoe của, “Đừng nói nhảm nữa, lúc ba cậu mới xảy ra chuyện, cậu còn đang đi học, tuy rằng học hành cũng lơ là dốt nát – sao lúc ấy cậu không chịu tin tưởng đội ngũ ‘giỏi giang’ đó, yên ổn làm một cổ đông chia tiền lãi mỗi năm?”
Phí Độ ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt Lạc Văn Chu trong kính chiếu hậu, ánh mắt anh thâm trầm, có sự nghiêm khắc thẳng thừng và không khách sáo.
“Cậu nhận công ty của ba mình không phải vì tiền, mà là đang điều tra ông ta,” Lạc Văn Chu khẳng định, “Dựa theo đây để suy đoán, bây giờ cậu thi vào Đại học Công an Yến Thành cũng là cùng một mục đích, là vì cái gì – hoặc tôi nên nói, cậu làm vậy là vì ai?”
“Có thể là vì cua anh chăng?” Phí Độ mặt không đổi sắc nói, “Biết đâu tôi đột nhiên đổi khẩu vị, bắt đầu thèm nhỏ dãi đội trưởng Lạc loại... ừm... gợi cảm đứng đắn ít được chú ý này?”
Tên khốn Phí Độ này, không một câu nào là thật, vòng vòng vo vo, hư hư thực thực.
Hắn híp mắt, ánh mắt rất có tính xâm lược đảo qua sống mũi thẳng và đôi môi hơi góc cạnh của Lạc Văn Chu, giống như chuẩn bị hôn bất cứ lúc nào, khe khẽ hỏi với một chút giọng mũi: “Sao anh biết tôi học hành rất lơ là, đội trưởng Lạc, ngoại trừ lén sưởi ấm, anh còn từng quan tâm phiếu điểm của tôi à?”
Lạc Văn Chu: “...”
Anh phun từ mũi ra một hơi, mở cửa xe, trước ánh nhìn đầy trêu ghẹo, bất thình lình giơ tay thô lỗ túm cổ áo sơ mi thiết kế rất đẹp của chủ tịch Phí, phá hỏng tư thế ngồi như con sói của tên này.
“Thứ nhất,” Lạc Văn Chu nghiêm túc nói, “Sự đẹp trai của tôi đây, trước giờ đều rất được xã hội đại chúng công nhận, thuộc về kiểu kinh điển không bao giờ hết thời trong mỹ nam tử, cho rằng tôi ít được chú ý, chỉ có thể chứng minh cậu đọc sách quá ít, kiến thức nông cạn.”
“Thứ hai,” Anh đảo ánh mắt qua cánh tay bó bột của Phí Độ, ra vẻ không nỡ nhìn, “Chậc, bảo bối à, anh cũng mấy năm rồi không gặp loại dám khoác lác không ngượng như cưng, bằng bộ dạng này của cưng, muốn cua anh? Cưng nên ăn cua bổ sung canxi trước đi, ông chủ tịch!”
Nói xong, anh chỉ cửa xe đuổi Phí Độ: “Cút xuống!”
Chủ tịch Phí đó giờ trêu chọc bách chiến bách thắng, lần đầu tiên bị thất bại, nhất thời cảm giác hết sức mới mẻ. Hắn là một nhân sĩ thương tàn, bán thân bất toại bị Lạc Văn Chu đuổi xuống xe, dùng ánh mắt nóng lòng muốn thử đánh giá bóng lưng Lạc Văn Chu, tạm thời rút quân, ngậm miệng đi theo anh tới phòng hoài niệm.
Trong phòng hoài niệm không khí tiêu điều, hệ thống làm lạnh e rằng không phải điều hòa mà là tủ lạnh.
Vừa vào cửa liền có hơi lạnh cuốn tới, mấy nhân viên ở đây hết sức hoài nghi kiểm tra giấy tờ của Lạc Văn Chu, không hiểu tại sao cảnh sát phải tới tra hũ tro cốt.
“Anh muốn xem cái gì?” Viên quản lý phòng hoài niệm vừa quẹt thẻ dẫn họ vào vừa nói, “Chỗ chúng tôi không có phạm pháp, chỉ có quấy phá, từ khi nào phạm vi nghiệp vụ của cảnh sát nhân dân đã rộng như thế rồi?”
Lúc này kỳ thực Lạc Văn Chu chỉ bình tĩnh ngoài mặt, vừa mới xơi một trận trêu chọc dùng hết hỏa lực của ai đó, âm cuối khàn khàn của tên kia còn như lảng vảng quanh tai, khiến anh phập phồng không yên, chỉ muốn cả thế giới câm miệng hết, bởi vậy bực bội tiếp một câu: “Lỡ đâu có người bỏ bom trong tường tro cốt thì sao?”
Viên quản lý nơi gửi tro cốt kinh hãi nhìn anh, rõ ràng coi Lạc Văn Chu là một tên biến thái có sáng ý.
Nơi gửi tro cốt là một mặt tường, từng ô từng ô từ dưới lên đến nóc nhà, Tô Tiểu Lam ở trong một góc... Trong một khung ảnh thủy tinh be bé.
“106 khu C – Tô Tiểu Lam,” Quản lý kiểm tra tên người, “Chính là người này, con gái và vị hôn phu gửi ở đây, có chuyện gì anh có thể hỏi, tôi tránh đi, hai mươi phút sau tôi lại vào.”
Nói xong, anh ta chắp tay vái ảnh Tô Tiểu Lam một cái, đoạn tránh đi.
Lạc Văn Chu đập văng tay Phí Độ đang định cầm ảnh Tô Tiểu Lam ra, lấy một bộ bao tay trong túi quần, trước tiên kiểm tra khung thủy tinh có tường kép hay không, thấy không có gì khác thường, bấy giờ mới đưa cho Phí Độ, lại đi lục vật phẩm “chôn cùng” bên cạnh hũ tro cốt.
“Tấm ảnh này rất thú vị.” Phí Độ nói.
“Quá thú vị,” Lạc Văn Chu vừa lục tìm vừa nói, “Chính là cùng một tấm với tấm hai mươi năm trước lưu trong phòng hồ sơ của cục chúng tôi.”
Không gian của hộp gửi hũ tro cốt không lớn, người thân để cái gì cũng thấy hết, ngoại trừ khung ảnh kia, Lạc Văn Chu lục ra một cái váy cũ, còn có thuốc lá vị bạc hà, son môi này nọ, trông giống với đồ tùy táng bình thường của nữ giới, đều không hề có giá trị.
“Tưởng nhớ người chết kỳ thực đều là nghi thức của người sống, khi cúng tế, ảnh đặt ở đó thường đại diện cho hình tượng của người chết trong lòng người thân bạn bè còn sống – nếu là người sớm tối ở chung, thường bày ảnh cận mặt, nếu là bạn bè họ hàng khá xa nhau, bình thường không có nhiều cơ hội gặp mặt, thì sẽ bày ảnh có ý nghĩa kỷ niệm. Ngoài ra, số ít người chết có ý thức tự ngã tương đối mạnh, sau khi qua đời bạn bè người thân tôn trọng họ, sẽ dựa theo di chí chọn ảnh bản thân họ hài lòng nhất, thông thường đại diện cho thành tựu lớn nhất trong cuộc đời người đã khuất. Bình thường cũng chỉ có mấy loại tình huống này.” Phí Độ gõ nhẹ khung ảnh thủy tinh, “Tức là trong cuộc đời Tô Tiểu Lam thời khắc có giá trị nhất chính là lúc mười hai mười ba tuổi? Sau đó thì sao, trong mắt ai đó, cô ta tương đương với đã chết rồi?”
Lạc Văn Chu đang kiểm tra xem mình có quên chỗ nào không, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Bài “Năm vòng” cao vút vang vọng bên trong phòng gửi tro cốt, tiếng vọng lên cao xuống thấp, tạo ra hiệu quả của phim kinh dị, chính Lạc Văn Chu cũng nổi da gà đầy mình, viên quản lý ban nãy nói “tránh đi” xuất quỷ nhập thần thò đầu ra, giọng như đến từ nơi xa thẳm: “Phải tắt chuông, anh cảnh sát à, nơi công cộng, cần chú ý tố chất, anh làm thế rất quấy rầy người ta nghỉ ngơi.”
“Ông anh này,” Lạc Văn Chu hằm hằm sát khí nói, “Nếu tôi không có tố chất, bây giờ chắc chắn ông anh đã nằm dưới đất rồi.”
Viên quản lý không dám nói phải quấy với hạng người dã man, rụt phắt đầu lại.
Lạc Văn Chu mặt xanh mét nghe điện thoại giữa từng trận gió âm: “Đào Nhiên, tra được gì rồi?”
“Tiểu khu năm đó vẫn còn,” Đào Nhiên dưới nắng hè chói chang kéo kéo cổ áo đồng phục, nhân thời gian gọi điện thoại nhảy tới gốc cây tránh nắng, lấy một tờ photo bản đồ cũ quạt phành phạch, “Tôi sắp khét rồi – nơi đây tên là ‘tiểu khu Hướng Dương’, là khu chung cư sớm nhất hồi hơn hai mươi năm trước, vào thời bấy giờ còn tương đối sang, tôi nghe mấy ông cụ chơi cờ gần đây nói, trước kia khi Cẩm Tú còn, rất nhiều học sinh nhà giàu đều trọ tại đây.”
“Bức tường kia thì sao?” Lạc Văn Chu hỏi, “Theo cách nói của Quách Hằng, năm xưa chú ấy xuyên qua các ô trên bức tường đó, có thể nhìn thấy nhà Ngô Quảng Xuyên, nó đại khái ở chỗ nào, các ông có thể định vị không?”
“Khu này từ lâu đã thay đổi đến mẹ cũng chẳng nhận ra, ông cũng thật biết ra nan đề cho bọn tôi đó sếp à.” Đào Nhiên thở hổn hển một hơi, hết sức cẩu thả dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy đồng nghiệp mồ hôi như mưa ở cách không xa vẫy tay ra hiệu – họ mời vài người thợ đo vẽ từ công trường kiến trúc gần đây, lấy tiểu khu Hướng Dương làm nền, theo tỉ lệ trên tấm bản đồ cũ, phác thảo ra dấu tích năm xưa nay đã hoàn toàn thay đổi.
Đường đã mở rộng hơn gấp đôi, nhà Ngô Quảng Xuyên khi xưa đã bị san bằng mở đường, may mà trên đường cái buổi chiều giữa hè rất vắng vẻ, hai viên cảnh sát mỗi người cầm một cây thước gỗ, đứng giữa đường cách nhau một mét rưỡi, hoàn nguyên cổng nhà Ngô Quảng Xuyên.
Đào Nhiên đi một đoạn dọc theo tường rào tiểu khu Hướng Dương cỏ dại um tùm, nói với Lạc Văn Chu: “Tôi cảm thấy vị trí này nên là ở giữa tòa nhà số 7 và số 8 – căn cứ theo miêu tả của Quách Hằng, vị trí này đối diện một ngã rẽ, hơn nữa có thể nhìn thấy nhà Ngô Quảng Xuyên cách mấy chục mét... Nơi đây không dễ tìm đâu Văn Chu, lán để xe đạp của tòa nhà hồi xưa ở bên này, chỉ có một lối đi nhỏ không lọt một người, tôi vào cũng phải nghiêng người – Hứa Văn Siêu lúc ấy quen đường dẫn Quách Hằng chui vào, ông nói hắn ta làm sao tìm được chỗ này?”
Chưa dứt lời, một tin nhắn đã đồng thời gửi vào di động của hai người, là Lang Kiều.
Lang Kiều đến trung học Cẩm Tú lục hồ sơ cũ trường lưu giữ, tra được địa chỉ liên lạc Hứa Văn Siêu đăng ký hồi cấp hai – tòa nhà số 8 tiểu khu Hướng Dương, đơn nguyên 3 phòng 201.
Đào Nhiên cầm di động, quay đầu nhìn ngôi nhà lầu cũ tường ngoài loang lổ ở bên cạnh, kế đó mau chóng chui qua khoảng hở, chạy lên tầng hai ngôi nhà lầu số 8, cửa sổ mở quanh năm trong hành lang đã rỉ sét, trên là một lớp dầu mỡ lâu năm, phương hướng vừa vặn nhất trí với cửa sổ phòng ngủ của phòng số “201”.
Đào Nhiên căng mắt ghé sát lại nhìn, vừa khéo từ cửa sổ nhìn thấy hai đồng nghiệp giơ thước, phía sau họ mấy mét là vài tảng đá, thay cho tầng hầm nhà Ngô Quảng Xuyên – rất nhiều hầm ngày xưa đều tách ra bán hoặc cho thuê, bởi vậy phần lớn không đóng kín, cũng có cửa sổ, vây quanh nhà là một vòng hàng rào sắt, ngoài hàng rào sắt lại có bồn hoa, để tránh có ai ngã xuống, cũng có thể đề phòng người khác nhìn trộm.
Hai mươi năm trước, thành phố này còn chưa phù phiếm như bây giờ, sau chín giờ tối đường phố đã rất vắng vẻ, không có nhiều cú đêm ngày ngủ đêm ra đường.
Một số kẻ chỉ có thể sống trong bóng tối còn cẩn thận tra xét xung quanh, xác định đêm khuya người vắng rồi, mới tháo tấm mặt nạ ngụy trang, lấy ra bản chất và dục vọng đen tối, thỏa sức làm càn trong tầng hầm không thấy ánh mặt trời.
Khi đó phải chăng có một đôi mắt từ trên cao xuống, vừa khéo có thể lướt qua bồn hoa, từ góc độ như vận mệnh kia nhìn trộm hết thảy?
Đào Nhiên vừa toát mồ hôi nóng vừa nổi da gà, rảo bước lao vào gia ủy hội của tòa nhà số 8, đập thẻ công tác lên bàn nhân viên ở đây: “Làm phiền xem giúp tôi, chủ căn hộ 201 đơn nguyên 3 là ai, mấy năm gần đây có giao dịch gì không?”
“201?” Cô nhân viên lật bản đăng ký, “Không có, vẫn là chủ cũ ban đầu.”
Đào Nhiên thở hồng hộc vài hơi: “Họ Hứa sao?”
“Không phải họ Hứa, họ Tôn – là hai cụ già,” Cô nhân viên nghiêng đầu xác nhận với quản lý kỳ cựu bên cạnh, “Phải không chị Triệu?”
“Đúng vậy, tuổi không còn trẻ, có một người con gái, chắc cũng sắp ngoài bốn mươi rồi nhỉ?” Người phụ nữ trung niên bên cạnh rót cho Đào Nhiên ly nước, anh miễn cưỡng nói cảm ơn, trong lòng không khỏi hơi thất vọng – vừa rồi cũng chẳng biết là thế nào, ở trong hành lang ấy đột nhiên anh vô cớ có một cảm giác, dường như trong phòng 201 cách vách có cái gì đó, hóa ra là thần kinh quá nhạy cảm thôi.
Đào Nhiên đang định chào ra về, lại nghe thấy người phụ nữ trung niên rót nước cho anh nói: “Con gái người ta giỏi giang, ra nước ngoài định cư, mấy năm trước đón cả cha mẹ đi rồi, lúc ấy tôi còn nói chuyện với ông bác nhà họ, nói là trước khi đi muốn bán nhà – sau đó thì thế nào? Không biết là không tìm được người mua thích hợp hay là sao, tôi thấy vẫn chưa sang tên cho người khác – nhưng cũng có thể là cho thuê rồi, tiền điện nước này kia vẫn có người đóng...”
Chị Triệu nói đến đây, đột nhiên không biết nghĩ đến điều gì, chợt ngừng bặt, lúng túng đưa mắt ra hiệu cho đồng nghiệp kế bên.
Đào Nhiên sửng sốt: “Chị, chị có biết người thuê là ai không?”
Chị Triệu cười “ha ha”, ánh mắt liếc xuống rất mất tự nhiên: “Không biết, tôi chưa gặp bao giờ, bây giờ điện nước đều là tự mua, không có việc gì thì chủ nhà cũng không tới tìm chúng tôi.”
Đào Nhiên chuyển hướng ánh mắt lên hàng chữ to “loại bỏ các mối nguy hại, nghiêm cấm thuê chung” dán trên tường văn phòng gia ủy hội, mặt đanh lại, cố ý hỏi: “Khoan đã, chỗ các chị không làm trái quy định cho nhiều người thuê chung chứ?”
Hai người kia đồng thời tái mặt, chị Triệu vội vã giải thích: “Không không, nhà đó cũng không may mắn lắm, người thuê luôn đổi tới đổi lui, không phải cho thuê chung, tuyệt đối không...”
Đào Nhiên đứng bật dậy: “Đưa chìa khóa cho tôi!”
Bên quản lý làm việc tắc trách cầm tiền để mặc tiểu khu cũ tự chia phòng cho thuê, nhưng phòng “201” người đến người đi, thật sự là thuê chung sao-
Lúc này, Lạc Văn Chu đã lục soát hết nhà “Tô Tiểu Lam”, không thu hoạch được gì, đành phải quay đầu lại nhìn Phí Độ, “Cậu Phí à, cậu thỉnh thoảng cũng chẳng đáng tin gì cả.”
Phí Độ chẳng mảy may kiêng dè dựa lên bức tường tro cốt: “Anh có cần tra nốt chỗ cuối cùng trước rồi lại đến nhận xét tôi đáng tin hay không?”
Nói đoạn hắn giơ tay trực tiếp ôm hũ tro cốt của Tô Tiểu Lam ra, hai tầng vải lụa bọc kín bưng, hắn giống như cởi quần áo người tình, ngón tay khều nhẹ, mảnh vải lụa đã gấp gáp trượt xuống, lộ ra hộp gỗ vuông vắn bên trong.
Lạc Văn Chu: “...”