Hai người bị ông bảo vệ chặn lại trước cửa, Lục Lăng Tây vẻ mặt ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi trước, nói mình từng là học sinh cũ ở đây, muốn quay về thăm trường. Cậu và Nhan Việt đều có vẻ ngoài khá tốt, nhìn không giống người xấu chút nào, ông cụ cảnh giác nhìn bọn họ mấy lần, lại hỏi tên Lục Lăng Tây, rồi vẫy vẫy cho bọn họ vào.
"Cảm ơn ông". Lục Lăng Tây cười tủm tỉm nói lời cảm ơn, kéo Nhan Việt chạy vào nhanh như chớp.
Ông cụ nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Lăng Tây cũng muốn cười, thấy đứa bé này đúng là khiến người ta thích, nhưng sao tên này hơi quen tai nhỉ, hình như nghe thấy ở đâu rồi. Rốt cuộc là nghe ở đâu? Người già rồi, trí nhớ cũng kém đi. Ông cụ nghiêm túc viết tên Lục Lăng Tây lên bảng đen trước cửa, quay đầu về phòng nhỏ tiếp tục đọc báo.
Mấy phút sau, hiệu trưởng của trường tự mình tiễn Lục Nghiễm Cảnh đến cổng trường. Khoảng thời gian này Lục Nghiễm Cảnh có gặp lãnh đạo nhà trường, muốn xây một sân thể dục cho trường, trường học rất hoan nghênh người đến quyên góp, hiệu trưởng tự mình dẫn Lục Nghiễm Cảnh đi thăm quan trường học mấy lần. Chuyện nhà họ Lục trong trường cũng không rõ, chỉ là nghe nói mười một năm trước có đứa con nhà họ Lục đã học ở đây, sau đó vì sức khỏe mà nghỉ học. Bây giờ đứa bé kia qua đời, người nhà mong muốn có thể làm chút gì đó để tưởng nhớ đứa bé kia.
"Ngài Lục, chuyện sân thể dục ngài cứ yên tâm, tôi sắp xếp xong sẽ gọi cho ngài..."
Hiệu trưởng nói được một nửa liền im lặng, ông ta thấy hình như Lục Nghiễm Cảnh đang nhìn gì đó, nhìn chằm chằm vào bảng đen nhỏ treo trên tường, sắc mặt là lạ. Hiệu trưởng đi đến nhìn, ba chữ "Lục Lăng Tây" đập vào mắt. Ông ta sửng sốt, đây không phải là tên đứa bé đã qua đời của nhà họ Lục sao?
Lúc hiệu trưởng đang giật mình, Lục Nghiễm Cảnh đã hồn bay phách lạc quay người lại, khẽ nói: "Tôi đi trước."
Hiệu trưởng muốn hỏi tên Lục Lăng Tây này là có chuyện gì, nhưng nghĩ con trai Lục Nghiễm Cảnh đã qua đời, ông ta mà hỏi vậy thì hơi khó coi, trong lòng do dự. Trong lúc đó Lục Nghiễm Cảnh đã lên chiếc xe đậu ở ven đường, bảo tài xế đi trước.
Tiễn Lục Nghiễm Cảnh đi, hiệu trưởng không nhịn được tò mò hỏi ông cụ giữ cửa, Lục Lăng Tây này là ai? Ông cụ miêu tả qua, tuổi vừa hợp, trước đây học ở trường này cũng hợp, trùng tên trùng họ càng không cần phải nói, sắc mặt hiệu trưởng lập tức trắng bệch.
Bên này hiệu trưởng sợ đến nỗi nhũn cả chân, trong lòng thầm nghĩ ban ngày gặp ma, ở bên kia Lục Nghiễm Cảnh nhắm mắt lại, cảm thấy ông trời không lúc nào là không nhắc nhở ông phải chuộc tội. Khoảng thời gian gần đây, cái tên Lục Lăng Tây xuất hiện trong nhà lớn rất nhiều, ngay cả ông ở bên ngoài cũng nghe được tin đồn bên trong nhà lớn – có liên quan đến đứa con trai và cháu trai khác của cha ông. Lục Nghiễm Cảnh không quan tâm đến việc làm ăn, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến đứa bé trùng tên trùng họ với Lục Lăng Tây, sẽ không nhịn được mà nghĩ nếu một năm trước Tiểu Tây không gặp chuyện thì bây giờ sẽ thế nào? Đáng tiếc trên thế giới này không có chữ nếu.
Xe đi được nửa đường, Lục Nghiễm Cảnh mở mắt ra, nói: "Đến nhà họ Lê đi."
Tài xế rẽ vào đường khác, nhân lúc Lục Nghiễm Cảnh không chú ý đồng cảm nhìn ông, người hầu trong nhà đều nói bà Lục điên rồi, là bị cậu cả làm tức điên, bây giờ được nhà mẹ đẻ đón về. Tài xế nghĩ nghĩ, nếu thằng nhóc nhà mình sau này dám bất hiếu như vậy, để xem ông có đập gãy chân nó không. Tài xế tưởng là mình rất kín đáo, nhưng vẫn bị Lục Nghiễm Cảnh chú ý đến. Lục Nghiễm Cảnh cười tự giễu, tài xế này mới đến, còn chưa biết chuyện trước đây của nhà họ Lục, nếu biết chắc sẽ không đồng cảm với ông mà sẽ mắng ông đáng đời.
Đến nhà họ Lê, anh cả của Lê Thải Doanh là Lê Diệu cũng ở nhà. Ông ta không khách khí với Lục Nghiễm Cảnh, "Anh còn đến đây là gì? Tôi đã bảo luật sư gửi đơn cho anh rồi, Thải Doanh sẽ ly hôn với anh, anh chuẩn bị đi."
Lục Nghiễm Cảnh khẽ nói: "Tôi sẽ không ly hôn, Thải Doanh thành ra như vậy là lỗi của tôi, tôi..."
"Lỗi của ai bây giờ cũng không quan trọng nữa". Lê Diệu cắt ngang lời ông nói, "Em gái tôi tôi hiểu, tính cách của nó vốn đã có vấn đề, nó quá cố chấp. Năm đó anh phong lưu bên ngoài, tôi đã khuyên nó ly hôn đi, nhưng nó lại muốn sinh đứa con ra trói buộc anh. Sau đó Duy An sinh non, đầu óc của nó đã có chút là lạ rồi, đến khi Duy An bị bệnh, Thải Doanh lại càng thấy có lỗi với Duy An, dốc hết tình thương lên người Duy An. Mấy năm nay nhà họ Lê chỉ nhìn Thải Doanh xoay quanh Duy An, lại không nhận ra nó đã càng ngày càng cố chấp, đợi đến bây giờ bùng phát tất cả thì đã chậm rồi."
Ông ta nói đến đây liền khó chịu nhìn Lục Nghiễm Cảnh, "Bây giờ anh đừng nói là muốn chăm sóc Thải Doanh nữa, nói thật tôi không yên tâm về anh. Dù bao năm qua Thải Doanh đã làm sai nhiều thế nào, thì năm đó khi gả cho anh cũng là muốn sống hạnh phúc cùng anh. Nhưng anh thì sao? Chuyện năm đó đừng nói nữa, nhưng sau đó nếu anh chú ý cảm xúc của Thải Doanh một chút thôi, thì nó cũng không thành ra như bây giờ."
"Tôi..."
"Anh không cần giải thích". Lê Diệu nói ngay: "Tiểu Tây chết rồi tôi biết anh rất khổ sở". Ông ta dừng một lúc, nói: "... Tiểu Tây là một đứa trẻ tốt, bây giờ coi như là báo ứng của Thải Doanh đi."
Lê Diệu thở dài, trong lòng Lục Nghiễm Cảnh run lên, "Duy An..."
"Đừng nhắc Duy An với tôi". Lê Diệu lạnh mặt, "Thải Doanh chỉ có lỗi với Tiểu Tây, nhưng chẳng có gì phải xin lỗi Duy An cả. Nếu Duy An cảm thấy nhiều năm qua nó sống không bằng chết, đều là do chấp niệm của Thải Doanh ép nó sống, vậy nhà họ Lê không còn gì để nói với nó nữa."
"Tôi..."
"Được rồi, anh đi đi."
Lê Diệu lại cắt ngang lời Lục Nghiễm Cảnh nói, bảo quản gia tiễn Lục Nghiễm Cảnh ra ngoài, nhà họ Lê không muốn có liên quan gì đến nhà họ Lục nữa. Tiễn Lục Nghiễm Cảnh, Lê Diệu xoay người đi đến phòng Lê Thải Doanh. Bác sĩ nói Lê Thải Doanh vừa được tiêm thuốc an thần, đã ngủ rồi. Lê Diệu nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy gò của em gái, thở dài. Ông ta cũng không biết sao Thải Doanh lại làm mình thành ra như bây giờ. Đứa con cả dốc hết lòng vào nó thì là một đứa vô ơn, đứa con út ngoan ngoãn hiểu chuyện lại qua đời sớm. Người đàn ông bám víu cả đời là đồ bỏ đi, đến lúc lớn tuổi thì vì cố chấp mà điên rồi. Nếu sớm biết sẽ có ngày này, liệu năm đó nó có vừa ý Lục Nghiễm Cảnh, khăng khăng gả vào nhà họ Lục không?
Câu hỏi của Lê Diệu đã không có ai trả lời cho ông.
Lục Nghiễm Cảnh đứng ở cổng nhà họ Lê nhìn lại, uể oải cúi người lên xe. Thải Doanh điên, Tiểu Tây chết, Duy An thì bị nhà họ Lục xem là vật hy sinh mà vứt bỏ. Vốn ông tìm đến là muốn xem Lê Diệu có cách nào cứu Duy An từ trong tù ra không, nhưng Lê Diệu... Lục Nghiễm Cảnh không trách Lê Diệu vô tình, dù sao Thải Doanh cũng là bị Duy An kích thích. Trong đầu hiện lên cảnh cãi vã giữa Duy An và Thải Doanh lúc trước, Lục Nghiễm Cảnh mệt mỏi rụt người trong ghế, ông không biết nhiều năm qua trong lòng Duy An tràn ngập oán hận mà sống.
Ông và Thải Doanh dốc hết tâm sức lên Duy An như vậy, kết quả lại biến thành vì ích kỷ của bọn họ mà buộc Duy An phải sống, là bọn họ có lỗi với nó. Lục Nghiễm Cảnh thực sự không biết là sai ở đâu? Vì sao Duy An lại thành ra như vậy? Ông còn nhớ lúc nhỏ Duy An ngoan ngoãn thế nào, tình cảm với Thải Doanh tốt ra sao, nhưng chỉ chớp mắt tất cả đã không còn như trong ký ức nữa.
Sau khi Lục Nghiễm Cảnh về đến nhà, trong nhà trống rỗng không một bóng người, ngay cả người hầu cũng không biết đi đâu. Ông mệt mỏi ngồi trên sô pha, nhìn về tấm ảnh gia đình treo ở bức tường đối diện... Rất nhanh thôi, gia đình này sẽ chỉ còn lại mình ông.
Trên con đường cách nhà họ Lục không xa, Lục Lăng Tây từ phía xa nhìn căn nhà của nhà họ Lục. Cậu sống ở đó mười tám năm, nhưng vẫn cảm thấy căn nhà đó xa lạ.
Nhan Việt mua một ly trà chanh từ cửa hàng đồ uống ven đường đưa cho Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây dời mắt đi, nhận lấy trà chanh, đột nhiên nói: "Nhan đại ca, chúng ta về Phượng Thành đi, em nhớ mẹ."
Nhan Việt xoa đầu Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Được."
Hai người nói một tiếng với Diệp Khang, lại về nhà thu dọn đồ đạc, xế chiều hôm đó liền lái xe rời khỏi Trung Kinh. Trên đường cao tốc từ Trung Kinh đến Phượng Thành đều là xe, đường tắc nghẽn. Nhan Việt thuận miệng nói: "Đáng lẽ nên đi tàu cao tốc về."
Đại Hắc lập tức kêu một tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Lục Lăng Tây cười cười, an ủi gãi cằm Đại Hắc, gọi điện cho Vương Thục Tú.
"Mẹ, con và Nhan đại ca đang trên đường về. Trên đường cao tốc đang kẹt xe, nên chắc buổi tối mới về đến nhà."
"Sao về nhanh vậy? Không ở Trung Kinh chơi thêm mấy ngày sao?" Vương Thục Tú bất ngờ.
Lục Lăng Tây cầm di động nghiêm túc nói: "Nhớ mẹ."
"Tiểu vương bát đản". Vương Thục Tú cười mắng, "Tối về muốn ăn gì? Mẹ làm trước cho."
"... Muốn ăn sườn chưng nếp."
"Được."
Cúp máy, Vương Thục Tú đang mang thai bảo Tiêu Phong ra chợ mua sườn, nếu chậm thì không có sườn ngon nữa. Tiêu Phong cầm ví chuẩn bị ra cửa, lúc gần đi dặn Vương Thục Tú, "Tiểu Hoa em đừng làm gì cả, chờ anh về vo gạo."
"Biết rồi". Vương Thục Tú trừng mắt nhìn y. Tiêu Phong cười sờ sờ bụng Vương Thục Tú, cảm giác đứa bé trong bụng đang động đậy, ánh mắt nhìn Vương Thục Tú rất dịu dàng, "Tiểu Hoa em muốn ăn gì? Anh cũng mua về cùng luôn."
"Đồ trong tủ lạnh đầy rồi đừng mua nữa". Vương Thục Tú ngăn lại.
Tiêu Phong cười ra cửa, nghĩ sẽ mua chân giò hầm tương của cửa hàng đầu đường mà Vương Thục Tú thích ăn, vừa lúc Đại Hắc cũng về, mua vài cái chân giò về ăn tối luôn. Tiểu Tây thích củ sen nhồi gạo nếp, Nhan Việt hình như thích thịt kho tàu cũng của cửa hàng đó, cũng mua luôn, còn có... Y vừa đi vừa nghĩ sẽ mua cái gì, tất cả đều là món người nhà thích.
Người nhà? Tiêu Phong cười cười, đợi đến khi đứa bé trong bụng Tiểu Hoa sinh ra thì đi chụp ảnh gia đình lần nữa, lần này cũng gọi cả Nhan Việt, đúng rồi, còn có Tiểu Hắc nữa.
Giống như là tâm ý tương thông, Lục Lăng Tây cũng đang nói với Nhan Việt chụp ảnh gia đình lần nữa. "Đợi đến khi em trai sinh ra chúng ta đi chụp ảnh, Nhan đại ca, Đại Hắc, Tiểu Hắc, chúng ta cùng đi luôn."
"Được."
Nhan Việt nói chắc chắn, Tiểu Hắc nghe thấy tên mình thì ló đầu trong túi Lục Lăng Tây ra, vừa lòng quấn quanh cổ tay Lục Lăng Tây thắt một nút thắt.
Dòng xe cộ phía trước lại dịch chuyển, Nhan Việt cong môi, mỉm cười nhìn Lục Lăng Tây, dẫm chân ga đi về nhà.
* Chân giò hầm tương
* Củ sen nhồi gạo nếp