Trần Ngọc thề cái bóng kia nhất định là cảm nhận được khí tức nguy hiểm toát ra trên người Phong Hàn mới không dám hiện thân, có lẽ, người bên cạnh cậu đây mới chính là sự tồn tại khủng bố nhất. Sau đó, Trần Ngọc cực kỳ bi phẫn phát hiện, đối với Phong Hàn, cậu đã từ sự sợ hãi ban đầu dần chuyển thành thói quen. Cậu bây giờ cư nhiên quen với việc con người bá đạo cường ngạnh này thâm nhập vào thế giới của mình, chuyện hắn tự cho mình là chủ nhân, chia xẻ thức ăn cho hắn, phòng ốc của cậu, thậm chí bao gồm tất cả thời gian của cậu!
Đang suy nghĩ, Trần Ngọc cảm thấy Phong Hàn dùng sức nhéo cánh tay của mình, vội quay đầu, trong mắt Phong Hàn lộ vẻ lo lắng, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Sao vậy? Ngươi đang phát run kìa, nhịp tim cũng có chút không được bình thường.” Trên dưới quan sát Trần Ngọc một lượt, Phong Hàn chần chờ nói: “Chẳng lẽ, ngươi đang sợ? Yên tâm, có ta ở đây, không gì có thể thương tổn tới ngươi.”
Trần Ngọc nhìn Phong Hàn, xuyên qua kính chắn gió vẫn có thể trông thấy trong cặp mắt đen nhánh kia xuất hiện một tia chân thành hiếm có, cậu thở dài, đáp: “Không phải, ta chẳng qua cảm thấy mệt chết đi được.”
“Ta nghĩ chúng ta rất nhanh liền có thể tìm thấy bọn họ.” Phong Hàn tự tin nói.
Gió dần dần mạnh hơn trước, hiện tại mới ba giờ chiều, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, hạt cát táp vào mặt đau rát, Trần Ngọc cùng Phong Hàn đều không mở miệng nói chuyện. Phối hợp với sắc trời đen thẫm, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống, nhưng vì trong ngực có tiểu báo tử tham ăn, Trần Ngọc cảm thấy giống như đang ôm một tiểu hỏa lò, không còn lạnh nữa.
Qua một lúc lâu, khi Trần Ngọc cảm thấy bóng tối vô tận như không có điểm dừng, bỗng phát hiện phía trước có bóng đen lắc lư, đang giương nanh múa vuốt nhanh chóng nhào về phía bọn họ.
“Mau bảo nó dừng lại, phía trước có thứ gì đó!” Trần Ngọc xoay người lại hét lên với Phong Hàn, tiếng gió gào thét át đi thanh âm của cậu, căn bản không nghe rõ nói cái gì.
Phong Hàn lạnh lùng nhìn phía trước, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua tiện tay vỗ vỗ Trần Ngọc, ý bảo cậu không cần kinh hoảng.
Vì vậy Trần Ngọc trơ mắt nhìn cái bóng đen nặng nề kia đánh tới, cái bóng giương nhanh múa vuốt tựa hồ có thể kéo người mang đi, súng trong tay Trần Ngọc không bị khống chế nâng lên, rất nhanh lại bị Phong Hàn đè xuống. Ngay sau đó, trong khoảnh khắc lạc đà cùng bóng đen tiếp xúc, Trần Ngọc cảm thấy bốn phía lập tức đen thui, đồng thời, gió cũng yếu đi.
Cho đến khi Phong Hàn nói “Đến rồi!” Trần Ngọc mới thấy rõ ràng, bản thân cậu đang ở trong một khu rừng đá, gió giống như đã bị tảng đá chặn hết ở bên ngoài, lạc đà nhảy tới phía sau nham thạch, ngừng lại. Trần Ngọc phát hiện, phía sau đây có rất nhiều căn lều, bên trong sáng trưng, xem ra đoàn người phụ thân Trần Ngọc đã chọn chỗ này để tránh né Hắc phong bạo.
Hai người nhảy xuống lạc đà, một cửa lều được vén lên, có người lớn tiếng gọi bọn họ, chính là Mã Văn Thanh.
“Tiểu Trần Ngọc, ngươi chạy đi đâu mà không thấy tăm hơi? Lớn như vậy rồi, còn khiến người ta phải lo lắng, ta chợt thấy cảm thông thay cho Trần thúc, tiểu tử ngươi chính là muốn bị trừng trị đây mà.” Mã Văn Thanh vừa vui sướng khi thấy người gặp họa, vừa đem hai người kéo vào trong lều.
Trần Ngọc lười cùng hắn tranh cãi, chỉ tận lực phủi sạch cát bụi trên y phục.
Mã Văn Thanh lấy cho Trần Ngọc chút nước rửa mặt súc miệng, hiện tại lượng nước mang theo còn vô cùng dồi dào, thấy Trần Ngọc một thân chật vật, hắn quyết định lãng phí chút. Trần Ngọc mặt tái nhợt rốt cuộc hiện ra, lại cảm thấy khát khô cả cổ, chẳng qua trong miệng toàn là cát với cát, không nói nhiều xách cả ấm nước lên tu. Cho đến khi ấm nước thấy đáy, Trần Ngọc mới ngồi bệt xuống thảm.
Một bát mỳ nóng hổi được Mã Văn Thanh nhét vào trong tay Trần Ngọc, mặc dù không có mùi vị gì, nhưng Trần Ngọc ăn vô cùng ngon miệng. Nghe thanh âm như tiếng gào khóc thảm thiết ở bên ngoài, Trần Ngọc cảm thấy bây giờ thật hạnh phúc. Chờ khi ăn gần hết bát mỳ, Trần Ngọc mới ngẩng đầu nhìn Phong Hàn.
Phong Hàn đang dựa vào một góc lều nhắm mắt dưỡng thần, ngồi bên cạnh hắn, rõ ràng là nhị đệ tử Trần gia Triệu Ly. Ánh mắt Triệu Ly nhìn Phong Hàn có phần chuyên chú cùng nóng bỏng, nhưng cũng không dựa vào quá gần.
“Phong ca, ta đã mang rượu tới, muốn uống chút không?” Triệu Ly mang theo tươi cười, đem bình rượu sáp tới gần.
Phong Hàn mở mắt ra, cau mày nhìn về phía người trước mặt, lắc đầu, Triệu Ly lộ ra thần sắc thất vọng. Phong Hàn liếc mắt nhìn cơm tối trên tay Trần Ngọc, Triệu Ly lập tức lĩnh hội được, cũng múc một tô mỳ đưa qua. Phong Hàn lúc này mới nhận lấy, thản nhiên nói cảm ơn.
Triệu Ly cổ quái nhìn Phong Hàn, tựa hồ cảm thấy hai từ cảm ơn từ miệng Phong Hàn thoát ra hết sức bất ổn.
Trần Ngọc trong tâm hừ một tiếng, cái loại lễ độ ưu nhã đó của Phong Hàn chẳng qua là bề ngoài, trên thực tế hắn bá đạo chuyên chế khiến người ta phát cáu. Bất quá, thấy Triệu Ly có vẻ nhiệt tình thái quá, Trần Ngọc không khỏi nhớ tới chuyện mà vị nhị đệ tử này đã làm trong cổ mộ ở Vân Nam. Lúc ấy, Triệu Ly thực sự đứng trước thủy tinh quan của Phong Hàn, không sai, hắn hẳn là đi tìm Phong Hàn.
Trần Ngọc nheo mắt lại, suy ngẫm: Lẽ nào, Triệu Ly biết thân phận của Phong Hàn?
Trần Ngọc vừa chọc chọc sợi mỳ vừa tức giận nghĩ thầm, cậu còn không biết thân phận của Phong Hàn rốt cuộc là gì, cái bánh tông kia cứng mềm không ăn, chẳng nói một lời, người bên cạnh căn bản không có biện pháp. Đi hỏi Triệu Ly? Trần Ngọc nhanh chóng bỏ qua cái ý niệm này.
Triệu Ly ở trong cổ mộ giết người, hiển nhiên hắn không hy vọng người khác biết hắn từng đến chỗ đó. Hơn nữa, Triệu Ly mặc dù luôn luôn tỏ ra thân thiết lễ độ với Trần Ngọc, nhưng tuyệt đối không giống với Thẩm Tuyên, thường vẫn có cảm giác xa cách. Có lẽ vì đệ tử Trần Sâm tín nhiệm nhất là Thẩm Tuyên, cho nên với Trần Ngọc mà nói, loại bỏ tình cảm cá nhân, Thẩm Tuyên quả thực so với người khác đáng tin hơn rất nhiều lần.
Đang lặng yên quan sát thái độ kỳ quái của Triệu Ly với Phong Hàn, trong ngực Trần Ngọc chợt động, hơn nữa càng ngày càng lợi hại. Trần Ngọc mới nhớ tới tiểu báo tử, lôi nó ra ngoài, vật nhỏ tức giận nhìn Trần Ngọc, ô ô kếu mấy tiếng, vẻ mặt y hệt ai đó oán trách cậu tại sao còn chưa chịu đi nấu cơm.
Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến cho vật nhỏ uống nước, lại cầm mấy miếng thịt khô nó ngậm ra ngoài đưa cho nó. Tiểu tử hưng phấn nhào tới, ôm ôm gặm cắn.
Mã Văn Thanh ở ngay bên cạnh, thấy thịt khô, không để ý Trần Ngọc xem thường cũng góp vô một chân, mặt dày mày dạn đòi hai khối.
Tiểu báo tử ăn xong, thỏa mãn lắc lắc cái đuôi, ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh, ánh mắt kim sắc, trông mong nhìn Trần Ngọc. Thấy Trần Ngọc từ đầu đến cuối đều bận cầm cái bát trong tay, nửa điểm cũng không quan tâm đến nó, rốt cuộc vứt bỏ điệu bộ chờ đợi đầy ưu nhã, theo y phục Trần Ngọc trèo lên trên, ôm lấy cánh tay Trần Ngọc, dùng móng vuốt với với cái bát.
Trần Ngọc nhìn tiểu tử mập mạp trên tay mình, sau đó nhìn sợi mỳ còn thừa trong bát, cười cười mang ý xấu, nhón lấy một sợi thả vào cái miệng đang há to của tiểu đông tây. Tiểu báo tử cắn cắn, cái mũi chun lại, cảm thấy quá khó ăn, muốn ói nhưng không phun ra được, rất khó chịu.
“Cái tính thích khi dể tiểu động vật này của người vẫn không thay đổi a,” Cạnh cửa có người ca thán một tiếng, là Thẩm Tuyên xốc rèm đi tới.
“Trầm ca, sư phó bọn họ nói thế nào?” Triệu Ly đứng dậy hỏi.
“Sáng mai lên đường, nhìn từ trên bản đồ, chỗ kia cách nơi này không xa. Chỉ có điều đụng phải loại địa mạo Nhã Đan(1) này, muốn đi xuyên qua quả thực không dễ dàng, không có người dẫn đường, chỉ có thể quanh quẩn ở trong này. Ý của đám người sư phó, là trước hết tìm người để dò đường.” Thẩm Tuyên nói, đồng thời liếc nhìn A Cát trong góc lều.
A Cát vẫn đang cúi đầu uống trà, giống như không hề nghe thấy câu nói kia. Trần Ngọc nhìn thẳng vào Thẩm Tuyên, lắc đầu, thấp giọng nói: “A Cát không được, hắn vẫn còn nhỏ.”
Trần Ngọc không muốn để cho A Cát phải mạo hiểm, thứ nhất A Cát dù sao cũng đi cùng bọn họ, hơn nữa còn là đứa trẻ, thứ hai bởi vì lời tiên đoán nọ, Trần Ngọc thấy mình phải bảo vệ tốt hắn.
Thẩm Tuyên trợn mắt nhìn Trần Ngọc một cái, lông mày giật giật, cuối cùng thở dài, “Thực sự không được thì không tìm người dẫn đường nữa, dù sao chúng ta cũng có GPS.” Nói tới đây, Thẩm Tuyên do dự, thấp giọng: “Trận gió lốc ban nãy, bốn người mất tích, đã cho người đi tìm, bất quá, hy vọng sống sót rất mong manh. Cho nên, nếu một lần nữa xảy ra tình huống đó, ngươi nhớ chú ý một chút, kiên trì ở trong đội ngũ chờ đợi.”
Trần Ngọc kinh hãi, mất tích trong khí trời như vậy, muốn sống sót không dễ dàng, ngay cả cứu giúp cũng vô cùng khó khăn. Những việc này đều là Thẩm Tuyên an bài người bên kia đi làm, Trần Ngọc bọn họ vừa mệt vừa buồn ngủ, đã đi ngủ từ sớm.
Đêm hôm đó, nhiệt độ rất thấp, cơ hồ đến gần 0 độ, tiểu báo tử chết sống muốn chen vào túi ngủ của Trần Ngọc, thậm chí còn lấy lòng không ngừng dùng đầu lưỡi giúp Trần Ngọc rửa mặt. Phong Hàn trợn mắt nhìn tiểu báo tử một cái, Trần Ngọc cảm giác được tiểu thân thể kia tựa hồ khẽ do dự, cuối cùng run rẩy nhanh chóng chui vào.
Ngày thứ hai, Trần Ngọc cùng Phong Hàn, Mã Văn Thanh, A Cát dậy từ rất sớm, ăn uống qua loa. Trần Ngọc chui ra khỏi lều, nhìn sắc trời bên ngoài đến ngây ngẩn cả người, nguyên tưởng rằng bên ngoài gió đã yếu đi nhiều, nhưng bây giờ mới phát hiện phiến địa mạo nhã đan này, giống như một đường ranh giới, phía bên kia vẫn tối tăm mịt mờ như cũ, hắc phong bạo vẫn đang hoành hành, mà quỷ thành bên này gió không lớn, cũng không có cát bụi.
Phóng mắt mà nhìn, núi đá san sát, căn bản không thấy giới tuyến. Gió của đại mạc, giống như thanh đao sắc bén, năm này qua năm khác ăn mòn mài dũa, khiến cho những lũng tích bình hành này cùng với vết lún tạo thành hình dạng thiên kỳ bát quái. Cung điện, giáo đường, pho tượng động vật nào đó, v..v bàn tay tạo hóa của thiên nhiên đã tạo nên địa mạo Nhã Đan. Lúc gió thổi qua đại mạo Nhã Đan, bởi vì kết cấu của nham thạch, sẽ tạo thành thanh âm gào khóc thảm thiết, cho nên nhã đan Địa Mạo còn gọi là quỷ thành.
Quỷ thành trước mặt bọn họ, tựa như một mê cung đô thành thật lớn, nhìn không thấy điểm cuối, còn rất dễ lạc đường.
“A Ngọc, mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho tốt, ta đi xin với sư phó, tới đây bảo vệ ngươi.” Trần Ngọc xoay người lại, liền thấy Triệu Ly bước tới, thân thiết nói.
“Khách khí rồi, thật ra thì ta tự có thể chiếu cố tốt mình, hơn nữa còn có bọn Văn Thanh ở đây, nếu ngươi vội thì cứ đi trước đi.” Trần Ngọc cũng híp mắt cười, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán Triệu Ly hôm nay không phải là đến xem Phong Hàn đấy chứ.
“Ân, không vội, bên kia có Trầm ca, hắn cũng đồng ý ta qua chiếu cố ngươi.” Triệu Ly thâm ý biểu thị quyết tâm phải bảo vệ Trần Ngọc.
Bên cạnh Trần Sâm không thể không có Thẩm Tuyên, cho dù là như vậy, Thẩm Tuyên vẫn tới đây đi vòng vo một chuyến, dặn dò Trần Ngọc cẩn thận. Trần Ngọc nhân cơ hội hỏi thăm về bốn người mất tích ngày hôm qua, Thẩm Tuyên sắc mặt hơi đổi, lắc đầu nói: “Chỉ tìm được một, mà lại hôn mê bất tỉnh, không giống bị thương mà giống như bị cái gì đó thực kinh khủng dọa sợ. Những người khác, e là không về được.”
Không tìm được và không về được là hai khái niệm khác nhau, huống chi Trần Ngọc tận mắt thấy một người biến thành thây khô, những người khác tuyệt đối cũng chẳng gặp được thứ tốt đẹp gì.
Thẩm Tuyên an bài một người lưu lại trông chừng cái tên đan hôn mê bất tỉnh này, chờ lúc trở về thì đem hai người họ đi cùng. Sau đó đội ngũ chuẩn bị lên đường, không có xe, lạc đà trên thân chở nước, thức ăn cùng trang bị, đường trong thành quỷ gập ghềnh, mọi người dứt khoát dắt lạc đà tiến về phía trước.
Đám người Trần Ngọc lần này đi ở giữa đội ngũ, dĩ nhiên đây là do Triệu Ly và Thẩm Tuyên an bài. Trần Ngọc phát hiện ánh mắt Triệu Ly khi người khác không chú ý luôn như có như không rơi vào thân Phong Hàn.
Phụ thân Trần Sâm của Trần Ngọc, Khươg gia lão gia tử, người của Dương gia cùng là một vị trung niên, mà hiện tại, ba vị đương gia quản sự đang cùng một người khác thảo luận lộ tuyến, giống như người này mới thật sự là kẻ quyết định.
Người này rất trẻ, cũng tương đôi khách khí, nói: “Mấy vị quyết định là được rồi, ta đối với lộ tuyến cũng không biết gì.”
Cuối cùng quyết định đi ngang qua quỷ thành, người dẫn đường bên kia vỗ vôc bộ ngực nói, chỉ cần có tiền, dẫn bọn họ đi qua tuyệt đối không thành vấn đề.
Vị dẫn đường này rất có kinh nghiệm, mạo hiểm giữa ban ngày mặt trời chói chang thiêu đốt, mang rheo mọi người quanh đi quẩn lại đã một ngày một đêm, chân Trần Ngọc đã phồng rộp không ít, rốt cuộc cũng thấy giáp giới của quỷ thành.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, cứ ở mãi trong này, sẽ không thể chịu được nữa mất. Chờ tất cả mọi người ra khỏi biên giới quỷ thành, chợt một người lên tiếng: “Hư, hình như chúng ta lại quay trở lại.”
Cùng với những lời này, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi. Bên cạnh quỷ thành dựng một căn lều không thấm nước trơ trọi, chính là căn lều của người mà Thẩm Tuyên lưu lại chiếu cố cho người bị thương kia.
“Chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta vòng trở lại?”
Thẩm Tuyên cau mày nói: “Kỳ quái, theo biểu hiện của GPS, nơi này và chỗ chúng ta rời đi là hai địa phương khác nhau.”
Hai địa phương khác nhau, tại sai lại có chung một đỉnh lều?
“Qua đó xem xem thì biết, thử xem có hai người kia hay không.”
-END 28-
Chú thích:
(1) Nhã Đan địa mạo: là một loại địa mạo phong thực điển hình, còn gọi là “Phong Thực lũng tào”. “Nhã Đan” vốn là tên gọi quốc gia của người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, có nghĩa là “vùng đất bất ngờ nổi lên.”