Diệp Lan nghẹn cục tức nghĩ, phát tiết cái con khỉ, phát tiết ông nội cháu.
“Còn mạnh miệng nói không thích, dù bây giờ không thích thì sớm muộn gì cũng sẽ thích... Chú còn không hiểu cháu à?” Diệp Hoa Quyền tự lải nhải, ông uống say thật rồi, sớm quên Giang Trì cao hay thấp nam hay nữ, bắt đầu quy hoạch cuộc đời Diệp Lan, “Thật lòng thích, thì theo đuổi! Nếu người ta tốt thật thì chú không có gì để nói, chuyện khác không quan trọng... Chừng nào hai đứa kết hôn thành gia lập thất, chú cũng không phụ lòng cha mẹ cháu, mấy năm nay không dạy hư cháu, một lòng một dạ...”
Diệp Lan không tài nào nghe nổi nữa, rót ly trà giải rượu, nửa khuyên nửa ép Diệp Hoa Quyền uống hết.
Có người chen vào làm thân với Diệp Hoa Quyền, Diệp Lan tranh thủ tránh ra, tựa vào lưng ghế sofa, lấy điện thoại ra xem.
Giang Trì lại nhắn cho anh một tin.
Hình như Giang Trì nhận ra Diệp Lan cố ý lạnh nhạt.
Giang Trì không biết mình nói sai câu nào khiến Diệp Lan không muốn nhìn tới mình nữa, hơi buồn, ngữ khí câu nệ hơn trước nhiều.
Diệp Lan nhớ lại lời Diệp Hoa Quyền vừa nói: “Không nghe lời thì đông đá”, đột nhiên thấy mình thật trẻ con.
Nếu Giang Trì thật sự không muốn tới, mình lấy tư cách gì để nổi giận?
Diệp Lan muốn Giang Trì đến Tinh Quang là ý tốt, nhưng đâu ai nói người ta phải nhận hết ý tốt của người khác.
Diệp Lan tuy bá đạo, nhưng không vô lý.
Anh xem qua hoạt động của Giang Trì, bài cuối cùng đăng một tiếng trước, Diệp Lan nhìn ảnh tòa kiến trúc Giang Trì đăng, nhận ra là một đài phát thanh mình từng đến, chắc là đang ghi hình.
Mấy tiếng nữa là sang ngày ba mươi rồi, vậy mà vẫn đang làm việc.
Diệp Lan vuốt ve điện thoại, chợt đứng lên, tránh mọi người, ra ngoài.
“Anh Diệp, anh cần hỗ trợ gì không?”
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa thấy Diệp Lan bước ra vội khiêm nhường hỏi thăm, Diệp Lan “suỵt” một tiếng, “Tôi ra đi cho tỉnh rượu, ở đây không có người lạ chứ?”
Nhân viên mỉm cười, “Anh yên tâm, chủ tịch Diệp đã bao trọn tầng này rồi, người lạ không vào được.”
Diệp Lan gật đầu, “Để tôi tự đi.”
Nhân viên thức thời đứng về chỗ.
Diệp Lan ngồi lại trong sảnh rộng cách xa phòng VIP, tay cầm điện thoại, đắn đo xem nên trả lời Giang Trì thế nào thì được.
Nghĩ mãi vẫn không ra được gì, Diệp Lan cáu, anh không hợp với kiểu khéo léo tinh tế, trực tiếp bấm gọi.
Có người nghe máy ngay, Giang Trì hoan hỉ “A lô?”.
Diệp Lan chưa kịp lên tiếng, Giang Trì đã nói nhỏ: “Chờ em một chút, em ra ngoài nghe...”
Diệp Lan chờ, sột soạt một lúc, đầu dây bên kia yên tĩnh hơn, chắc Giang Trì về phòng nghỉ, cậu nói khẽ: “A lô? Anh còn đó không?”
Khóe môi Diệp Lan cong lên không kiềm được, “Còn.”
“Vẫn đang ghi hình?” Diệp Lan nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi.
Giang Trì ừm nhẹ, cười nói: “Sắp xong rồi! Chương trình hôm nay nhẹ nhàng lắm, còn chẳng thấy mệt.”
“Lừa ai chứ.” Diệp Lan phì cười, “Làm đến tận gờ này mà không mệt được à?”
Giang Trì cười hì hì, cậu loáng thoáng nhận ra ngữ khí Diệp Lan không được tốt, rụt rè hỏi: “Anh Diệp Lan... Anh không được vui ạ? Hay là uống say?”
Diệp Lan thầm nghĩ bị cậu chọc tức.
Không nể mặt mình, hại Diệp Hoa Quyền tưởng mình yêu đơn phương, hại mình mất mặt trước bao nhiêu người trong phòng...
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cao ngạo như Diệp Lan sao lại nói ra mấy câu này được, anh nói theo ý Giang Trì, “Ừ... Uống hơi nhiều.”
“Có nôn không?” Giang Trì xót ruột, “Anh bảo phục vụ mang cho anh ly sữa nóng uống trước, đặc một chút tốt hơn.”
Diệp Lan nghe giọng nói gấp gáp của Giang Trì thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cố ý nói: “Người ta ai cũng uống rượu, hết ly tới ly kia, mình tôi cầm sữa nóng cụng ly, coi được không?”
“Được chứ được chứ.” Giang Trì nhẹ giọng dỗ dành, “Anh cứ nói là mai còn phải làm việc, lần nào em cũng làm vậy.”
Diệp Lan cười khẽ, “Mai là ba mươi tháng chạp rồi, làm việc con khỉ. Không phải ngày mai cậu vẫn làm việc đó chứ?”
“Hết rồi ạ.” Giang Trì vẫn không yên tâm, giục anh, “Vậy... vậy anh uống trà nóng?”
Diệp Lan nghe nói mai Giang Trì không phải làm việc bỗng dưng nảy ra một ý.
Giang Trì xác nhận Diệp Lan đã say, không hy vọng nói chuyện tử tế được với ma men, đành hỏi: “Anh đi với ai? Có Sầm Văn ở đó không?”
“Không có.” Diệp Lan nói, “Hôm qua cho nghỉ rồi, để cô ấy về thăm nhà.”
Giang Trì hết cách, đành phải khuyên Diệp Lan về nhà sớm, Diệp Lan giả say, hừ hừ đáp lại, Giang Trì càng thêm lo, hỏi: “Lão Kim có đi không? Lát nữa chú ấy sẽ đưa anh về nhà ạ?”
Diệp Lan lắc đầu, “Chú ấy không tới.”
Câu này thì là thật, Diệp Lan không biết sẽ đi tới mấy giờ, tết nhất đến nơi, không bắt Lão Kim ở lại chờ, đuổi về lâu rồi.
“Vậy...” Giang Trì hỏi thử, “Khoảng khi nào thì chỗ anh kết thúc? Khoảng nửa tiếng nữa em xong rồi, em... em có thể đến đón anh, đưa anh về nhà.”
Diệp Lan cười khẽ thành tiếng, “Sao hả? Sợ tôi bị người khác nhặt xác mang đi à?”
Nhặt xác...
Giang Trì tưởng tượng cảnh Diệp Lan say bất tỉnh nhân sự quần áo lả lơi, cổ họng ực khẽ.
Vành tai cậu đỏ bừng, giọng cà lăm: “Em chỉ cảm thấy... Không được an toàn.”
Giang Trì ngừng thở, siết nhẹ ống nghe, chờ Diệp Lan báo địa chỉ.
“Không cần đâu.”
Diệp Lan nghiêng đầu nhìn đồng hồ, nói: “Chỗ này có tài xế riêng trực sẵn, bảo bọn họ đưa về là được.”
“À... Vậy ạ.” Giang Trì cười gượng, “Vậy thì tốt, anh chú ý an toàn, cố gắng về nhà sớm, chẳng may bị chụp ảnh thì không tốt.”
Diệp Lan đáp qua loa vài câu, Giang Trì bên kia đang bị Lý Vĩ Lực giục, cậu đành phải hối hả cúp máy.
Giang Trì quay lại phòng phát thanh ngồi ngay ngắn, chuyên viên đi tới sửa tóc cho cậu, đạo diễn chương trình tiến tới áy náy nói: “Thật ngại quá, không ngờ hôm nay lại quay muộn thế này, nhân viên đài cũng sẽ nghỉ tết, phải quay trước cho xong hai tập sắp tới, thời gian hơi gấp, thật có lỗi quá.”
“Không sao đâu.” Giang Trì tốt tính cười cười, “Lúc trước nghe nói các anh làm một tập riêng cho em, em vui lắm, chỉ có mình em nên quay lâu là bình thường.”
“Đã mời cậu tới đương nhiên phải là tập riêng.” Người dẫn chương trình cũng dặm lại phấn, nói chuyện với Giang Trì, “Cố lên, quay nốt nửa tiếng nữa là xong rồi.”
Giang Trì gật đầu, chờ tạo hình tóc xong thì ra hiệu sẵn sàng với đạo diễn.
Kịch bản đã khớp từ trước, trí nhớ và khả năng ứng biến của Giang Trì đều rất tốt, tuy bị Diệp Lan từ chối có hơi buồn một xíu, nhưng may mà diễn xuất còn đó, cảm xúc vẫn dạt dào, dịu dàng mà lịch thiệp, thi thoảng cố ý ngu ngơ một tí, làm người dẫn chương trình cười ha ha.
Nửa tiếng ghi hình trôi qua rất nhanh.
“Kết thúc!”
Giám chế và đạo diễn đến cảm ơn Giang Trì, mọi người chúc nhau năm mới vui vẻ, người dẫn chương trình xuống hậu trường thì hoạt bát hơn nhiều, chạy vào phòng nghỉ của Giang Trì đùa giỡn một lúc rồi đề nghị cùng ra ngoài ăn khuya, Cảnh Thiên nghe vậy lập tức lên tinh thần, hôm nay anh ta cố ý đến để tìm cách qua năm dẫn mấy người mới mình phụ trách tới nhét vào chương trình này, đang định làm thân với chế tác, có cơ hội cầu còn không được này vội hô hào tán thành, còn đưa mắt ra hiệu cho Giang Trì.
Chỉ tiếc Giang Trì đang cúi đầu gửi tin nhắn hỏi Diệp Lan về nhà chưa, không hề nhìn Cảnh Thiên, ngược lại nữ MC của chương trình đi tới cười nói với Giang Trì, “Đi thôi! Về nhà cũng chán, dù sao cũng muộn rồi, thôi thức luôn đi, ăn no rồi hẵng về, mai nghỉ trọn nguyên ngày.”
Giang Trì và cô MC này cũng khá thân, không tiện làm cô mất mặt, cười gật đầu, “Được.”
Cảnh Thiên nhẹ lòng, cười mời người này người kia.
Mọi người khoác áo lông hoặc áo khoác dày, Giang Trì và nữ MC đeo khẩu trang đội nón, khi xe đến điện thoại của Giang Trì bỗng rung rừm rừm.
Giang Trì rút ra xem, Diệp Lan gọi đến.
Giang Trì hơi yên tâm, chắc anh về nhà rồi.
Giang Trì bước xa ra vài bước, tránh mọi người, kéo khẩu trang xuống hỏi nhỏ: “A lô? Anh về nhà chưa?”
Diệp Lan cười, “Chưa.”
Giang Trì cau mày, “Anh còn ở câu lạc bộ ạ? Lúc nãy anh nói...”
“Ra lâu rồi.” Diệp Lan ngồi trên ghế phó lái, mắt ngậm cười nhìn ra cửa sổ, anh nghiêng người với tay ấn mạnh còi xe, “Nhìn qua trái, có phải bên đường có chiếc xe đen đang đậu không?”
Giang Trì: “!”
Mắt Giang Trì dần tròn xoe.
Diệp Lan hạ cửa xuống, vừa mở miệng là khói trắng phả ra: “Lâu chết đi được... May mà là nửa đêm, nếu không giấy phạt dán đầy xe tôi rồi.”
“Anh...”
Giang Trì sợ người khác nghe, hưng phấn hạ giọng xuống, “Anh tự đến ạ? Anh uóng say rồi mà?!”
“Không, tài xế đưa đến, tới đây tôi bảo cậu ta về rồi.” Diệp Lan nhìn Giang Trì từ xa, cười nói: “Vốn định vào thăm cậu, nhưng tôi không mang khẩu trang kính mát gì cả, trực tiếp đi vào sợ bị mấy cô gái nhà đài bao vây.”
Tim Giang Trì đập thình thịch, “May mà anh không vào... Mới rồi đạo diễn còn hỏi em, có thân thiết với anh không, em nói không thân chút nào.”
Diệp Lan nghe câu này tự dưng thấy cáu, bất mãn: “Sao hả?! Thân thiết với tôi mất mặt lắm à? A tôi phát hiện gần đây cậu càn quấy lắm nha...”
“Không không không...” Giang Trì kêu khổ không ngớt, cuống cuồng giải thích: “Em sợ gây phiền cho anh.”
Diệp Lan hừ lạnh, “Tốt nhất là vậy.”
Giang Trì ngập ngừng, “Tài xế về rồi, vậy... sao anh về nhà được?”
Diệp Lan lạnh giọng, “Cậu nghĩ hộ tôi xem? Hay tôi gọi người lái hộ?”
Làm vậy sẽ lên trang nhất báo ngày mai đó!
Giang Trì gian nan nuốt nước bọt, lờ mờ thấy trên số báo sáng mai, Diệp Lan sầm mặt nén giận ngồi trong xe, bên ngoài vô số người bám theo điên cuồng bấm máy chụp tách tách, dẫn chương trình mỉm cười giải thích: Công dân chấp hành pháp luật gương mẫu Diệp Lan nửa đêm bị tài xế vứt bỏ không buồn không giận, đậu xe bên đường gọi người lái hộ, làm một người lái xe văn minh. Trong tiết xuân rộn rã, chúng tôi và anh Diệp cùng chân thành nhắc nhở quý vị, đã uống rượu bia thì không lái xe, đã lái xe thì không uống rượu bia...
Giang Trì lí nhí hỏi dò: “Em đưa anh về nhà, được không?”
Cuối cùng sắc mặt Diệp Lan cũng dễ coi hơn một chút, “Vậy còn không mau qua đây?”
Cúp máy rồi Giang Trì cất điện thoại đi, run rẩy suy tính xem nên nói sao với mọi người.
Nói thẳng chắc chắn không thể rồi, nửa đêm nửa hôm, Diệp ảnh đế chờ trước tòa nhà cậu ghi hình lập mưu bắt cậu đưa về nhà, đừng nói người khác...
Giang Trì bụm mặt, cả cậu cũng không dám tin.