Với việc Nhan Việt trở về lần này, Ân Vĩnh Đức ôm kỳ vọng rất lớn. Ông vẫn luôn cảm thấy nửa năm trước Nhan Việt rời khỏi Hợp Phổ là do tình thế bức bách, qua gần nửa năm giấu tài, lần này về cũng không cần đi nữa. Nghe Nhan Việt nói sau Tết sẽ tiếp tục "ra nước ngoài tĩnh dưỡng", Ân Vĩnh Đức không hiểu lại thấy hơi bất mãn.
"Cháu muốn mở to mắt nhìn mình mất quyền thừa kế Hợp Phổ sao?" Ân Vĩnh Đức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Vẻ mặt Nhan Việt lạnh nhạt, "Ông ngoại cũng nói là quyền thừa kế thôi."
Cái gọi là quyền thừa kế cũng giống như thái tử một nước vậy, chỉ là một danh xưng dễ nghe mà thôi. Chỉ cần hoàng đế không chết, muốn đổi bao nhiêu thái tử cũng được. Cũng tương tự như vậy, cha anh đã nắm quyền ở Hợp Phổ nhiều năm, sức ảnh hưởng rất lớn. Dù có ông ngoại và một vài thành viên Hội đồng quản trị chống lại, thì trong mắt cha anh cũng chỉ là chút phiền phức mà thôi, vốn không thể làm lung lay địa vị của ông ta được. Trước đây cha anh còn lo nghĩ về ông ngoại và cái danh bên ngoài, bây giờ khi mẹ anh ngày càng làm ầm ĩ, thì ông ta đã càng ít kiêng dè hơn. Cho dù anh có về thì cũng chỉ là một con rối bị điều khiển khắp nơi mà thôi.
Huống hồ năm đó mẹ anh kết hôn, ông ngoại đã chia nửa cổ phần cho bà ta. Nhan Việt không muốn bình luận thêm về hành vi của mẹ mình, nhưng không thể phủ nhận mẹ anh là "đồng đội heo" mà người ta thường nói. Ông ngoại có ý tốt thì anh nhận, nhưng không phải ai cũng nghĩ như ông ngoại muốn anh trở về.
Nhan Việt nhấn mạnh mấy chữ quyền thừa kế, Ân Vĩnh Đức nghẹn lời, cũng biết lời Nhan Việt nói là thật. Ông chưa bỏ ý định, lại uyển chuyển nói: "A Việt, cháu muốn tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa cũng được, nhưng tuổi cháu không còn nhỏ nữa, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình. Ông biết có mấy cô bé rất tốt, ví dụ như cháu gái chi trưởng của nhà họ Lục, cháu có muốn gặp một lần không?"
"Nhà họ Lục?" Nhan Việt trong lời có ý nói: "Không phải mẹ cháu có ý muốn tác hợp cho Lục Duy An và Ân Nhã sao?"
Ân Vĩnh Đức hơi bất ngời khi Nhan Việt biết chuyện này, nhưng nghĩ đến thằng nhóc nhà họ Diệp luôn ở Trung Kinh, nghe được mấy tin đồn này cũng là bình thường. Ông lắc đầu, "Mẹ cháu hồ đồ quá, sức khỏe Lục Duy An không tốt, sao có thể gả Tiểu Nhã cho Lục Duy An được."
Nếu xét về thân phận, Ân Nhã là con riêng, cha thì chẳng lộ mặt ra được, chắc chắn là không xứng với Lục Duy An. Nhưng sức khỏe của Lục Duy An như vậy, nhà họ Lục có muốn chọn cũng không chọn được. Đừng nhìn bây giờ Lục Duy An không sao, ngày ngày đi theo người nhà họ Lục ra ngoài xã giao, nhưng có thể ngày nào đó sẽ tái phát bệnh. Con gái cưng nhà người ta, ai mà đồng ý gả con qua đó chứ. Chỉ có Ân Nhã muốn thông qua việc gả cho Lục Duy An để nâng thân phận lên, nên không thèm nhìn tình trạng sức khỏe của Lục Duy An. Ân Vĩnh Đức sau khi biết chuyện tức muốn chết, ông không tiện mắng Ân Nhã, nên tìm cơ hội mắng Ân Tình Lam bắt dừng lại. Ân Nhã còn nhỏ không hiểu chuyện, Ân Tình Lam lại không hiểu sao? Với cái cơ thể "khâu vá đắp lên" của Lục Duy An, ngày nào đó mà có chuyện là không cứu được nữa. Đến lúc đó Ân Nhã phải làm sao?
Nghĩ đến đó Ân Vĩnh Đức còn tức hơn nữa, chuyện mà ông hối hận nhất đời này chính là nuông chiều Ân Tình Lam quá mức, lúc cần quản lại không nỡ quản. Trước đây ông chỉ nghĩ con gái mình được vui vẻ là tốt rồi, trời có sập thì cũng có ông chống thay, nhưng ai biết nghĩ sai thì hỏng hết, nuôi con gái mình thành cái tính như bây giờ. Ân Vĩnh Đức thở dài, "A Việt cháu yên tâm, hiện giờ mẹ con cũng biết Lục Duy An không phải là người để gắm gửi. Hơn nữa Lục Duy An và Tiểu Nhã cũng không có gì, chỉ là người trẻ tuổi hẹn nhau đi ăn vài bữa cơm, một thời gian nữa sẽ phai nhạt thôi."
Nhan Việt nhếch môi, có chút trào phùng nói: "Cháu chỉ sợ Ân Nhã không nghĩ vậy". Thấy ông ngoại còn muốn khuyên nữa, Nhan Việt liền nói: "Chuyện nhà họ Lục sang năm nói đi, hiện giờ cháu không có thời gian."
Anh đã nói vậy, Ân Vĩnh Đức cũng không thể nói được gì nữa.
Nhan Việt không ở chỗ ông ngoại lâu, rất nhanh đã chào tạm biệt. Ân Vĩnh Đức muốn giữ Nhan Việt lại cùng ăn bữa cơm, bị Nhan Việt từ chối. Ân Nhã và mẹ anh sắp đi mua sắm về rồi, Nhan Việt không muốn bị hai người đó làm hỏng tâm trạng. Ân Vĩnh Đức nhìn thấu suy nghĩ của Nhan Việt, thầm thở dài. Mấy năm nay quan hệ giữa hai mẹ con Nhan Việt càng ngày càng kém đi, ngoại trừ do Ân Tình Lam, thì tính tình của Nhan Việt cũng là một phần của nguyên nhân. Chỉ cần tính Nhan Việt không cực đoan như vậy, cho dù là có lệ với Ân Nhã thôi, thì hai mẹ con cũng không đi đến một bước này.
Mãi cho đến khi trở về nhà lớn nhà họ Nhan, tâm trạng bức bối của Nhan Việt mới đỡ hơn một chít. Lần trước khi anh ở Phượng Thành thì thấy ngày trôi qua quá nhanh, bây giờ về lại Trung Kinh lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, có cảm giác như sống một ngày bằng một năm vậy. Nhìn thấy An Kiệt ở phía xa, Nhan Việt vừa đi đến vừa nghĩ không biết Tiểu Tây đang làm gì nhỉ?
Vi Viên Nghệ, Phượng Thành.
Lục Lăng Tây đang tiếp đón Tiết Vĩnh Thông và Cao Vĩnh Lương. Sắp đến Tết, hai người mang một đống đồ Tết đến tặng cho Lục Lăng Tây. Công nhân dưới quyền Tiết Vĩnh Thông khá nhiều, trong khoảng thời gian này mua không ít đồ về. Ngoại trừ làm quà tết cho công nhân, thì còn lại ông đều lấy đi tặng người khác. Những người hợp tác làm ăn, bạn bè bình thường, họ hàng thân thích, tặng đi không ít đồ.
Vườn hoa của Lục Lăng Tây cũng mua không ít đồ tết, nhưng đều là Tiêu Phong ôm hết mọi việc, nhà kính trồng rau và vườn hoa Khâu Điền ở cùng một chỗ, Tiêu Phong thuận tay gửi luôn. Nhìn thấy những thứ Tiết Vĩnh Thông mang đến, Lục Lăng Tây hơi sầu. Thực sự là nhiều quá, chỉ trông chờ vào mấy người trong nhà thì chắc phải ăn đến năm sau mất.
Tiết Vĩnh Thông bị lời trẻ con của Lục Lăng Tây chọc cười ha ha, trêu chọc nói: "Không phải còn có Đại Hắc sao? Ăn không hết thì đưa cho Đại Hắc."
Gần đây tâm trạng ông không tệ, tất nhiên so với ông thì Cao Vĩnh Lương càng vui hơn. Đuổi kịp trước Tết, đồ mỹ phẩm mà Cao Vĩnh Lương chuẩn bị nhiều năm đã tung ra thị trường, nhờ vào quảng cáo dày đặc và mối quan hệ xã hội lớn mạnh, đồ chăm sóc da được Cao Vĩnh Lương gọi là "hoàn toàn từ thực vật" vừa tung ra thị trường đã đạt được danh tiếng tốt và kỷ lục tiêu thụ tăng cao. Vất vả vài năm đã được báo đáp, Cao Vĩnh Lương nở mày nở mặt một phen. Là người hợp tác với Cao Vĩnh Lương, tất nhiên Tiết Vĩnh Thông cũng vui cùng.
Cao Vĩnh Lương cười nói: "Chờ đến Tết chú Cao sẽ tặng một bao lì xì thật lớn cho Tiểu Tây."
Tiết Vĩnh Thông cũng góp vào, "Chú Tiết cũng có."
Điếu Lan lần trước đã để Tiết Vĩnh Thông nếm được ngon ngọt, Lục Hiên Viên Nghệ nhờ vào Điếu Lan loại mới mà nhân cơ hội mở rộng quy mô. Cẩn thận nghĩ lại sự phát triển nửa năm qua, dù là đối thủ cạnh tranh Khâu Điền Viên Nghệ đóng cửa, hay là đồ mỹ phẩm của Cao Vĩnh Lương được tung ra thị trường, hay là phát triển Điếu Lan, thì đều có liên quan đến Lục Lăng Tây. Trong lòng Tiết Vĩnh Thông, Lục Lăng Tây quả thực là phúc tinh của ông, ông chỉ mong sang năm mới Lục Lăng Tây phát triển thuận lợi, Vi Viên Nghệ và Lục Hiên Viên Nghệ cũng hợp tác nhiều hơn, Lục Lăng Tây gây trồng nhiều chủng loại thực vật hơn thì tốt quá.
Hai người trêu ghẹo khiến Lục Lăng Tây xấu hổ cười, cậu cong mắt không nói gì. Cao Vĩnh Lương nhớ đến Nhan Việt liền hỏi, "Khi nào Nhan Việt về vậy?"
Lục Lăng Tây nói: "Nhan đại ca nói mùng bốn, nhưng chuyện của anh ấy bên đó chắc là có rất nhiều, mùng bốn chưa chắc đã về được."
Về lai lịch của Nhan Việt, Cao Vĩnh Lương và Tiết Vĩnh Thông đều không rõ. Nghe Lục Lăng Tây chỉ mơ hồ dùng từ bên đó để nói, hai người cũng không hỏi kỹ. Nhan Việt nếu muốn nói đã sớm nói rồi, chưa nói chắc là do không tiện nói ra.
Ba người lại nói chuyện phiếm một lúc, Tiết Vĩnh Thông liền gọi Cao Vĩnh Lương chào tạm biệt. Vốn bọn họ định nhân lúc tặng đồ tết gọi Lục Lăng Tây và Nhan Việt cùng ăn bữa cơm luôn, nhưng bây giờ Nhan Việt không ở đây, bữa cơm này chỉ có thể dời sang năm sau. Lúc gần đi, Tiết Vĩnh Thông bảo cậu nên đóng cửa sớm một chút, bây giờ chỉ có mình cậu, tối về nhà phải chú ý an toàn.
Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu.
Tiễn Tiết Vĩnh Thông và Cao Vĩnh Lương, Vương Triều Lượng như là hẹn trước vậy cũng mang theo một đống đồ tết đến. Khác với hai người Tiết Vĩnh Thông, đồ tết mà Vương Triều Lượng mang đến đều là bà Vương tự làm, có đùi gà kho béo ngậy, còn có bánh hạt kê vàng ươm, và một ít đồ ăn vặt linh tinh khác.
Vương Triều Lượng nhìn Lục Lăng Tây cười: "Chú Vương cũng được hưởng lộc nhờ Tiểu Tây đấy."
Thấy Lục Lăng Tây không hiểu, Vương Triều Lượng cười phá lên, chỉ vào đống đồ nói, "Đừng nhìn bà Vương lớn tuổi, những đồ ăn vặt này tuyệt nhất khu này đấy. Chú Vương lúc còn bé cũng chỉ ngóng trông đến Tết để ăn được những món này. Vài năm nay bà Vương cháu ngại phiền, đã lâu rồi không làm nữa. Năm nay lại cố ý làm cho Tiểu Tây và Đại Hắc ăn, nên chú Vương mới được ăn ké một chút, vậy không phải hưởng lộc thì là gì."
Ông nói rất thú vị, Lục Lăng Tây nghe vậy cũng cười theo, cười xong liền hỏi chân bà Vương mấy ngày nay không đau nữa chứ?
"Không đau. Lần trước đau là do bị gió thổi, trời lạnh thế mà còn đi chơi bóng cửa, vừa đứng là đứng nửa ngày. Người trẻ cũng không chịu được, chứ đừng nói là bà ấy."
Từ sau khi bị tai nạn lần trước, bà Vương đi đứng không còn nhanh nhẹn như trước, gặp trời gió trời mưa là phải chú ý. Vương Triều Lượng đã nói với bà Vương nhiều lần, nhưng bà không chịu ngồi yên, mỗi ngày không phải đi dạo khắp nơi, thì là gọi các ông các bà trong khu đi chơi bóng cửa. Vương Triều Lượng không có cách gì, đành phải mua vài cái nịt gối giữ ấm về cho bà, chỉ sợ bà Vương cảm lạnh, nhưng vẫn bị gió thổi đau. Nhưng cũng nhờ lần đau chân này mà bà Vương không dám phớt lờ lời bác sĩ nói nữa.
Nghe nói bà Vương không sao nữa, Lục Lăng Tây yên tâm. Đại Hắc từ lúc Vương Triều Lượng đi vào vẫn luôn yên lặng ngồi xổm bên cạnh Lục Lăng Tây, lỗ tai dựng thẳng, một vẻ nghiêm túc ngồi nghe.
Vương Triều Lượng thấy Đại Hắc thì rất thích, cười nói với Lục Lăng Tây: "Bà ấy còn nói Đại Hắc gì cũng hiểu cả, bảo chú nói với Đại Hắc là đùi gà kho này đều là làm cho nó, không bỏ nhiều muối, nếu Đại Hắc không thích ăn thì lần sau đổi vị khác."
Lỗ tai Đại Hắc rung rung, kêu nho nhỏ một tiếng.
Lục Lăng Tây nghe vậy buồn cười, sờ đầu Đại Hắc, nghiêm túc nói: "Đại Hắc không khó ăn, cái gì cũng ăn được, ngoan hơn Tiểu Hắc nhiều."
Vương Triều Lượng cũng biết Lục Lăng Tây còn nuôi một con rắn đen nữa, nghe vậy cười ha ha.
Đầu này Vương Triều Lượng còn chưa đi, thì Phương Lỗi đã một tay xách bao lớn bao nhỏ, một tay dắt "đóa hoa đội cảnh sát" đi đến. Nhìn thấy Vương Triều Lương, Phương Lỗi hơi ngạc nhiên, "A, Tiểu Tây có khách hả?"
Vương Triều Lượng cười gật đầu với Phương Lỗi, thấy có vẻ Phương Lỗi cũng đến tặng đồ tết cho Lục Lăng Tây, nên chọn chào tạm biệt luôn. Ông không có ấn tượng gì với Phương Lỗi, nhưng Phương Lỗi còn nhớ ró Vương Triều Lượng. Vương Triều Lượng vừa đi, Phương Lỗi liền tiến đến trước mặt Lục Lăng Tây. "Đây là người nhà của người bị Khâu Tuấn đâm lần trước phải không?"
Lục Lăng Tây rất kinh ngạc, "Cảnh sát Phương còn nhớ rõ?"
Phương Lỗi thuận tay vò đầu Lục Lăng Tây, "Gì mà cảnh sát Phương chứ, gọi là Phương đại ca. Phương đại ca của cậu xử lý vụ này đấy, cái khác thì không nhớ, nhưng mặt người thì nhớ rất lâu."
Anh vò Lục Lăng Tây xong liền chọc Đại Hắc, dắt "đóa hoa đội cảnh sát" đến trước mặt Đại Hắc, trêu ghẹo nói: "Đại Hắc còn nhớ Lisa nhà chúng tao chứ, lần trước Lisa còn kề vai chiến đấu với mày đấy. Qua năm nay là Lisa lại thêm một tuổi, con gái lớn thì không thể giữ trong nhà, Đại Hắc mày không thể không chịu trách nhiệm ha?"
Đại Hắc: "..."
Lục Lăng Tây quả thực muốn cười chết mất. Cậu còn tưởng sau chuyện Tiểu Thạch Đầu lần trước, Phương Lỗi đã quên chuyện nối tơ hồng cho Đại Hắc rồi chứ, không ngờ anh còn nhớ rõ, trước Tết liền đến làm mối.
Phương Lỗi nói xong cũng cười, sờ đầu Lisa, nghiêm mặt nói: "Tiểu Tây, lần này tìm cậu là có chuyện muốn nhờ."
"Chuyện gì vậy?"
"Sang năm mượn Đại Hắc mấy ngày giúp chút chuyện."
Lục Lăng Tây lập tức nghiêm túc lại, "Lại có vụ án gì sao?"
Phương Lỗi lắc đầu, "Không phải chuyện vụ án. Cậu có nhớ lần trước Tiểu Thạch Đầu gặp chuyện, có mấy con chó hoang đến tìm Tiểu Thạch Đầu cùng không?"
Lục Lăng Tây gật đầu.
Phương Lỗi cười nói: "Mấy con chó hoang kia bây giờ đã được đội cảnh sát nhận nuôi, vài ngày qua thấy tố chất cơ thể không tệ, cũng thông minh, nhưng không nghe lời, nên định nhờ Đại Hắc đi trấn chúng nó."
Lại nói Phương Lỗi cũng đã tốn nhiều tâm tư. Anh nghe nói trước đây Đại Hắc và A Hoàng đều là chó hoang, nên trong lòng nghĩ liệu có phải chó hoang sẽ dễ nói chuyện với người hơn không? Lần trước sau khi gặp mấy con chó kia phát hiện chúng quả thực thông minh, có thể nói chuyện với người hay không thì không nói trước được, nhưng chúng rất chấp hành mệnh lệnh của Đại Hắc. Trong lòng anh hơi động, sau khi xong vụ án liền thuận tiện mang mấy con chó đó về đội cảnh sát. Nuôi vài ngày, cái gì anh cũng vừa lòng, nhưng lại không nghe lời anh nói. Phương Lỗi không có cách nào, đành đến nhờ Đại Hắc, để Đại Hắc giúp huấn luyện chúng.
Lục Lăng Tây cũng đoán được suy nghĩ của Phương Lỗi, nghĩ không chừng có liên quan đến chuyện chó hoang. Nhưng mấy con chó kia được đội cảnh sát nhận nuôi thì cũng tốt, có ăn có uống tốt hơn lang thang bên ngoài nhiều. Có lẽ đừng nói, chờ Phương Lỗi chậm rãi phát hiện ra.
Cậu đồng ý luôn, Đại Hắc hiển nhiên cũng không có ý kiến gì. Phương Lỗi nói xong chuyện chính, vừa ngó thì thấy đồ tết sau lưng Lục Lăng Tây, đủ kiểu đóng gói, nhìn là biết đều là người khác tặng. Đứa bé Tiểu Tây này đúng là được nhiều người thích, cho dù không có Đại Hắc, thì Phương Lỗi nhìn Lục Lăng Tây cũng đã có thiện cảm rồi. Anh đặt đồ tết mình mang đến ở đó luôn, hỏi Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây, mấy thứ này cậu không tự mang về được đúng không?"
Lục Lăng Tây gật đầu, cậu cũng đang sầu đây, đợi lát nữa phải gọi cho Dịch Hàng để Dịch Hàng đến đón cậu.
Phương Lỗi ôm việc luôn, "Để tôi đưa cậu về, vừa lúc không có việc gì."
Mắt Lục Lăng Tây sáng lên, Phương Lỗi cười tủm tỉm nói tiếp: "Ai bảo tôi là ba vợ của Đại Hắc chứ."
Lục Lăng Tây: "..."
* Bánh hạt kê
* Bóng cửa